"Nàng ta thực sự là nói như vậy?"
Hoàng thị đập chén trà nhỏ trong tay xuống đất, vỡ nát.
Ma ma cúi đầu nhìn nước trà cùng mảnh sứ vỡ tung tóe trên đất, đáp: "Vâng. Nhìn bộ dạng này thì có lẽ trước kia Hoàng Thần hẳn là không chết, không biết tại sao lại gặp được cha của Chu Thanh, sinh ra nàng ta, sau đó lại nói cho Chu Thanh nghe gì đó."
Ngừng lại một chút, ma ma lại bổ sung: "Bằng không, một thôn nữ ở thôn Khánh Dương, huyện Thanh Hà xa xôi heo hút, làm sao lại có thể gả cho thống lĩnh ảnh vệ Thẩm Lệ được! Ngay cả cháu ngoại của trưởng công chú Thạch Nguyệt Hinh mà Thẩm Lệ còn không cưới kìa!"
Lời Ma ma nói khiến cho mí mắt của Hoàng thị không khỏi giật lên mấy lần. Bà ta biết ngay mà! Chu Thanh vào kinh thành, chính là vì muốn báo thù cho tiện nhân kia! Quả nhiên!
Trong lòng hung ác, Hoàng thị lập tức đứng dậy.
Ma ma bất an đuổi theo, gọi: "Phu nhân."
"Chuyện này, không thể kéo dài được nữa." Hoàng thị cắn răng nói, kiệt lực đè cơn sóng lớn ba đào trong lòng xuống, sau đó ra khỏi khách phòng, đi xuống lầu.
Đại đường lầu một, Thẩm Tâm tỏ vẻ nôn nóng, ánh mắt khẽ lướt quá bả vai Chu Thanh nhìn về phía thang lầu phía sau.
"Tẩu tẩu, tẩu tẩu, đến rồi đến rồi."
Chu Thanh uống trà ừ một tiếng.
Thẩm Tâm hưng phấn giống như vừa đánh máu gà, hỏi: "Tẩu tẩu, giờ làm thế nào? Bọn họ đang đi tới, đi về phía chúng ta kìa!"
Nói rồi, tay trái Thẩm Tâm nắm chặt thành quyền, tay phải lại cố gắng đè bàn tay trái của mình xuống bàn.
Chu Thanh liếc nhìn Thẩm Tâm, không đợi nàng nói gì, sau lưng đã vang lên giọng nói của Hoàng thị.
"Không ngờ lại gặp được Chu phu nhân ở đây."
Chu Thanh còn trẻ tuổi mà đã được người ta gọi là phu nhân, quay đầu nhìn sang. Đây là lần đầu tiên nàng đường đường chính chính nhìn thấy Hoàng thị. Hoàng thị là tỷ muội ruột thịt của Hoàng Thần, dáng vẻ của hai người, hẳn là rất giống nhau.
Nhìn chằm chằm gương mặt của Hoàng thị trong chốc lát, Chu Thanh đứng dậy. Thẩm Tâm cũng vội đứng lên theo, bộ dáng này giống như chuẩn bị cầm ghế phang vào đầu người ta vậy. Kích động nha!
Chu Thanh nhìn Hoàng thị hỏi: "Ngài là?"
Hoàng thị thầm mắng một câu, trên mặt lại cười tươi đáp: "Lần trước chúng ta đã gặp mặt tại bữa tiệc trong cung, ta là mẫu thân của Minh Châu."
Chu Thanh như có điều suy nghĩ, gật đầu hỏi: "Muội muội của Hoàng Thần?"
Bàn tay đang cầm khăn lụa của Hoàng thị lập tức cứng đờ, bà ta cố gắng kéo ra một nụ cười, nói: "Minh Châu cùng Chu phu nhân từng có mấy lần va chạm, đứa bé kia ở nhà bị làm hư, có chút nói năng vô lễ. Ta đã khiển trách nàng, Chu phu nhân rộng lượng, chớ có tính toán với một đứa trẻ như nàng."
Chu Thanh bật cười đáp: "Ngủ với anh rể của mình? Có sảng khoái không?"
Khuôn mặt Hoàng thị nhất thời xanh mét như tàu lá.
Thẩm Tâm đứng ở một bên khẽ giật mình sửng sốt, mất một lúc mới phản ứng lại Chu Thanh vừa nói cái gì, lập tức phì cười.
Ma ma ở sau lưng nhẹ nhàng đẩy Hoàng thị một chút, Hoàng thị lập tức giật mình thoát khỏi cơn tức giận, kinh hãi cùng xấu hổ hỏi: "Chu phu nhân cùng ta, sợ là đã có hiểu lầm gì rồi, nếu như Chu phu nhân có thời gian ta đây nguyện ý giải thích một chút. Về sau chúng ta còn phải thường xuyên gặp mặt. Loại chuyện này nên giải khai thì tốt hơn."
Chu Thanh khẽ dịch sang một bên, nhường ra một chỗ ngồi, sau đó ra hiệu cho Hoàng thị ngồi xuống.
Hoàng thị thật sự không ngờ Chu Thanh thế mà thật sự nhường chỗ cho mình. Bà ta nở một nụ cười, thuận thế ngồi xuống.
"Ta nghe đại nhân nhà ta nói qua, mẫu thân của Chu phu nhân cũng tên là Hoàng Thần? Ngược lại là cùng tên với tỷ tỷ của ta, mặc dù Chu cô nương nhìn rất giống với Minh Nguyệt nhà ta, nhưng mà, ta có thể khẳng định chắc chắn với Chu cô nương, mẫu thân Hoàng Thần của ngươi cùng tỷ tỷ Hoàng Thần của ta tuyệt đối không phải là một người."
Chu Thanh nghe bà ta nói chuyện, nhưng khóe mắt vẫn như có như không liếc về phía chân ghế, một cái bình sứ nhỏ đang nằm lăn lóc ở chỗ đó. Có chút bột phấn màu nâu bị đổ ra khỏi bình sứ, tại thành một đống nhỏ ngay gần chỗ chân nàng, ma ma của Hoàng thị còn đang dùng chân vụng trộm khều bình sứ kia ra.
Chu Thanh cảm thấy buồn cười, một chân chính xác dẫm lên đám bột phấn kia.
Hoàng thị vẫn còn đang nói, Chu Thanh mỉm cười nhìn bà ta.
"Nói xong chưa?"
Hoàng thị có chút bi thương nhìn Chu Thanh: "Ta thực tình muốn hòa giải cùng Chu phu nhân, đại nhân nhà chúng ta cũng không muốn thù địch với Thẩm Thống lĩnh, vì sao Chu phu nhân lại không tin lời ta nói?"
Chu Thanh cười tủm tỉm nhìn bà ta, tiếp đó đứng dậy. Hoàng thị bị nụ cười này của Chu Thanh làm cho khẽ run lên, trong lòng phút chốc căng thẳng.
Trong chớp mắt Chu Thanh đứng dậy, Thẩm Tâm cũng giơ tay đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt như muốn đánh nhau mà đứng lên theo. Bàn này của các nàng, bởi vì thân phận, mà đã hấp dẫn không ít cái nhìn vụng trộm của những người xung quanh. Thẩm Tâm vỗ bàn một cái như vậy, những người đang đưa mắt nhìn lén liền quang minh chính đại mà ngó sang.
Dưới ánh mắt của mọi người, Chu Thanh cứ thế giơ tay túm lấy tóc Hoàng thị. Hành động bất ngờ này khiến Hoàng thị không kịp đề phòng, lập tức kêu lên một tiếng. Ma ma cũng vô thức xông lên muốn kéo Chu Thanh ra.
Chu Thanh dùng lực túm lấy tóc Hoàng thị, kéo mạnh đầu bà ta ngửa ra sau, sau đó cổ tay dùng sức đập đầu bà ta về phía trước. Bốp! Đầu Hoàng thị bị đập mạnh vào bàn, vang lên một tiếng nặng nề.
Đánh người xong, Chu Thanh lại dùng lực kéo đầu Hoàng thị ngửa ra phía sau, tiếp đó lại đập xuống bàn lần nữa.
Lúc này, nếu như trong miệng Chu Thanh còn ngậm thêm điếu thuốc, vậy liền trở thành hình tượng một xã hội đen chính hiệu.
"Con người của ta, tính khí không đưuọc tốt lắm, một nha đầu quê mùa như ta không hiểu quy củ nơi kinh thành của các người, làm việc luôn thích tốc chiến tốc thắng, bà cùng Trầm Minh Châu cứ như âm hồn bất tán quấn lấy ta, ta rất khó kìm chế bản thân mà không động thủ được."
Câu nói này, Chu Thanh là đè thấp giọng nói. Nhưng người bị nàng đánh là phu nhân Đại Lý Tự khanh, tràng diện này bởi vì thân phận của đôi bên mà cực kì chấn động. Tiểu hỏa kế cùng đại chưởng quỹ của trà lâu cũng nhao nhao chạy đến.
Ma ma cũng thét lên tức giận mắng chửi, muốn giải cứu Hoàng thị ra khỏi sự kìm kẹp của Chu Thanh.
Ngay khi tất cả mọi người áp sát tới, Chu Thanh lập tức cao giọng hô: "Giết chết tỷ tỷ của mình, ngủ với tỷ phu của mình, bản sự của bà quả thật không nhỏ a! Bà có bản lĩnh ngủ với tỷ phu thì phải có bản lĩnh đem làm việc trái với lương tâm của mình công khai ra chứ, bà quả thực cho là Trầm Minh Nguyệt không biết mẹ ruột của nàng là ai sao? Trầm Minh Châu xấu xí như thế, sao lại có một tỷ tỷ đẹp như Trầm Minh Nguyệt! Trầm Hạt thật đúng là một tên khốn nạn, vợ chết liền lạng chạ cùng cô em vợ, ngay cả con gái ruột do ai sinh ra cũng không biết, còn làm nam nhân làm gì!"
Oanh! Đám người vây xem xung quanh, lập tức liền nổ tung. Những lời Chu Thanh nói, giống như là tia sét bổ thẳng vào đầu mọi người.
Dáng vẻ của Trầm Minh Nguyệt quả thực là không giống Trầm Minh Châu. Hoàng thị đích thật là muội muội ruột của vợ trước Trầm Hạt! Tin tức này quả thật là vô cùng chấn động.
Hoàng thị bị Chu Thanh đập đầu xuống bàn hai lần, trán đã túa máu, trước đó bà ta còn kiệt lực giẫy giụa, nhưng những lời Chu Thanh vừa nói khiến cho Chu Thanh như bị đóng băng tại chỗ.
Chu Thanh khinh thường hất Hoàng thị ra, tiếp đó đẩy ghế của mình, quay lưng rời đi. Thẩm Tâm vội vã đuổi theo Chu Thanh.
Bước được mấy bước, Chu Thanh quay đầu nhìn Hoàng thị, bổ sung thêm một câu: "Lúc bà ngủ với tỷ phu của mình thì cũng nên nghĩ đến tình cảnh bây giờ mới phải, Trầm Minh Nguyệt không nói gì, không có nghĩa là nàng không biết, nếu không, nàng cũng sẽ không chết một cách trùng hợp như vậy. Người nào mà không biết, thế tử Ninh Vương Phủ cam lòng chết vì nàng như thế nào!"