Sự tình phát triển hoàn toàn vượt quá dự đoán của thái hậu, bà ta bắt đầu cảm thấy vô cùng bất an.
Hoàng thượng lạnh nhạt đảo mắt nhìn thái hậu, hoàng hậu cùng Trấn Quốc Công phu nhân, ngay khi đang muốn mở miệng, lại nghe Chu Hoài Sơn gân giọng hô: "Làm sao một người có thể chạy thoát khỏi tay ảnh vệ ra ngoài? Chỗ đó, ngay cả là người có ba đầu sáu tay, có bản lĩnh xuyên trời độn địa cũng chẳng chạy thoát nổi ấy chứ! Hẳn là có kẻ cướp ngục mới phải! Ta nói rồi mà, đang yên đang lành, hôm nay Thái Hậu nương nương lại đột nhiên hứng thú muốn xem hạ lễ nhà ta, thật là khéo a, thế mà lại móc được từ trong hạ lễ nhà ta ra loại tà vật này."
Chu Hoài Sơn không nói rõ ràng, nhưng lại chẳng khác gì nói thẳng toẹt ra. Nếu là ngày bình thường, thái hậu tất nhiên sẽ nghiêm khắc mắng hắn, tuyệt không chấp nhận chậu bị giội chậu nước bẩn này. Nhưng bây giờ lại không giống bình thường. Tô Khác bỏ trốn! Thái hậu còn chưa thể tỉnh táo lại từ sự việc này.
Chu Hoài Sơn âm dương quái khí tiếp tục nói: "Hiện tại xem ra, hết thảy mọi chuyện ngược lại là vô cùng hợp tình hợp lý!"
Bốn chữ 'hợp tình hợp lý' này của hắn, khiến cho tất cả mọi người tại hiện trường đều ngơ ngác. Vì sao lại hợp tình hợp lý? Nếu như nói là Thái Hậu nương nương muốn hãm hại Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn, cứu Tô Khác đi, lại dùng Chu Hoài Sơn và Chu Thanh trao đổi cùng hoàng thượng, thì còn có thể hiểu được, nhưng mà hết lần này tới lần khác, trong đại điện này còn bày rất nhiều hộp lễ vật đấy. Mà trong mỗi hộp đều có một hình nhân vu thuật. Còn có cả hình nhân của hoàng thượng kìa! Chu Hoài Sơn nói hợp tình hợp lý, rốt cuộc là ý gì?
Hộ Bộ Thượng Thư cùng Công Bộ Thượng Thư Từng tại bị Chu Hoài Sơn nghiền ép chỉ số thông minh tại ngự thư phòng ngày đó, hiện tại lại càng hoài nghi mình trí thông minh của mình không đủ dùng. Vì sao Chu Hoài Sơn lại nói như vậy, bọn họ nghĩ mãi mà không rõ!
Chu Hoài Sơn dõng dạc nói xong, lại quay sang ôm quyền với Hoàng Thượng: "Khởi bẩm bệ hạ, thực không dám giấu giếm, ngày mừng thọ của Thái Hậu nương nương hôm nay, thảo dân căn bản không hề tặng lễ!"
Lời này vừa ra, đám người đứng ngoài hóng chuyện lập tức xôn xao!
Tiếp đó Chu Hoài Sơn quay đầu nhìn về phía Vương Cẩn, Vương Cẩn dùng động tác chậm chạp đến mức khoa trương mà móc từ trong ngực áo ra một cái hộp. Hộp mở ra, bên trong là một tảng nguyên thạch.
Chu Hoài Sơn tiếp lời: "Sáng sớm hôm nay thảo dân thức dậy, mí mắt vẫn luôn giật không ngừng, thảo dân rất xem trọng chuyện này, chỉ lo chính mình lây dính phải thứ gì xúi quẩy, lại ảnh hưởng đến phúc khí của Thái Hậu nương nương, cho nên quyết định không tặng lễ vật mừng thọ!"
Hoàng hậu không nhịn được từng lần kích động liên tiếp như vậy, trực tiếp lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, khó tin nhìn Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn cười hắc hắc, châm chọc nhìn hoàng hậu nói: "Sao, không ngờ à?"
Nói rồi, Chu Hoài Sơn giơ tay chỉ vào cuốn sổ ghi chép danh sách lễ vật.
"Các ngươi tự cầm lấy kiểm tra đi, hôm nay, nếu các ngươi có thể tìm được tên Chu Hoài Sơn ta ở trong này, ta liền đi đầu xuống đất ngay tại chỗ!"
Nói xong, Chu Hoài Sơn nhìn về phía Trấn Quốc Công phu nhân nói: "Ngược lại là các ngươi, thực sự không ngờ, lại có thể đưa ra hạ lễ lớn như vậy ở ngày mừng thọ của Thái Hậu nương nương!"
Mọi người đồng thời nhìn về một hàng hộp đang bày la liệt trên mặt đất, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Hoàng thượng nặng nề hừ lạnh một tiếng, long nhan giận dữ, dọa cho chủ nhân của mấy cái hộp kia đều cuống quít dập đầu.
Nội thị tổng quản nghiêm túc lật sổ kiểm tra một lượt, tiếp đó trịnh trọng hồi bẩm: "Bệ hạ, phía trên này, đích thật là không có hạ lễ của Chu Hoài Sơn cùng phu nhân thống lĩnh ảnh vệ."
Chu Hoài Sơn 'a' một tiếng, nhìn tiểu thái giám của phủ nội vụ, âm dương quái khí hỏi: "Trong sổ này không có lễ vật của nhà ta, vậy cái hộp vừa rồi là do ngươi dùng ảo thuật biến ra à?"
Tiểu thái giám bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Lật Đức Hầu hơn 80 tuổi lau nước miếng bên khóe miệng, hô lên: "Muốn hãm hại Sơn ca của ta sao? Thực sự là to gan lớn mật, không biết trời cao đất dày? Đầu óc đã ngu si, lại còn không biết xấu hổ!"
Lời mắng chửi vô cùng thô lỗ, chẳng khác nào của một đứa trẻ tám, mười tuổi thần chí mơ hồ thốt ra. Ai cũng không thể so đo với một đứa trẻ, huống chi Lật Đức Hầu phủ trước kia quân công không nhỏ, thái hậu có tức giận hơn nữa cũng không có chỗ để xả ra. Có thể tính toán với một ông lão hơn 80 tuổi đầu óc có vấn đề sao? Nhưng nếu không tính toán, lời nói của Lật Đức Hầu kia thật sự là..
Thái hậu bị lửa giận xông lên ngực, tức đến thở không ra hơi.
Vương Cẩn chậm rãi nói: "Bệ hạ! Chuyện này thực sự phải tra rõ? Không nói đến phủ nội vụ làm ảo thuật biến ra hạ lễ của Chu Hoài Sơn? Chỉ riêng việc nhiều triều thần cùng nguyền rủa Thái Hậu nương nương như vậy cũng phải tra rõ."
Khánh Dương Hầu liền nói theo: "Khẩn cầu bệ hạ tra rõ, chuyện hôm nay, nếu không thể tra một chút manh mối, trong lòng chúng thần sẽ thấp thỏm lo âu, lần cung yến sau cũng sẽ không dám tham gi nữa."
Mây Khánh Bá cũng tiếp lời: "Khẩn cầu bệ hạ tra rõ, không để oan khuất một người tốt không thể buông tha một người xấu."
Mây Khánh Bá nói xong, không đợi hoàng thượng mở miệng, bên ngoài lại có tiểu nội thị vội vã đi vào.
Sắc mặt hắn vô cùng sợ hãi, bước chân gấp gáp, lúc vào cửa còn lảo đảo suýt ngã, hắn tiến lên hành lễ nói: "Khởi bẩm bệ hạ, vừa rồi ngoài cung truyền đến tin tức, đường Ngũ Hành phát nổ."
Bị sự tình liên tiếp mất khống chế đập cho đầu óc choáng váng, thái hậu vội vã đứng lên.
Hoàng thượng liếc nhìn Thái Hậu một cái, sau đó nói: "Có thương vong không?"
Tiểu nội thị đáp: "Thống lĩnh ảnh vệ Thẩm đại nhân kịp thời đuổi tới, cũng không có ai bị thương vong."
Thái hậu lập tức run bắn lên. Thống lĩnh ảnh vệ Thẩm Lệ? Đuổi tới? Làm sao có thể! Không phải là Thẩm Lệ đã đi Bắc Yên rồi sao?
Ngay lúc thái hậu còn đang suy nghĩ, tiểu nội thị chợt nhớ tới cái gì, liền tiếp lời: "Khởi bẩm bệ hạ, nô tài còn quên chưa nói một chuyện, tính cả Tô Khác chạy trốn ra khỏi nhà lao ảnh vệ cùng đồng bọn cướp ngục của hắn đều bị tạc chết, ước chừng có hai mươi mấy người."
Phanh! Trấn Quốc Công phu nhân trợn trắng mắt, theo một ngụm máu phun lên cổ họng, cả người ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Tiểu nội thị bị động tĩnh này dọa đến sợ run cả người, tiếp tục hồi bẩm: "Thẩm đại nhân nói, phát hiện trong một nhà dân ở đường Ngũ Hành có hỏa dược, ngài ấy đang tổ chức sơ tán dân chúng. Cùng đi qua đó, còn có chủ soái Tây Bắc quân Từ Ninh Viễn, vì không muốn làm cho dân chúng trong thành sợ hãi, Từ tướng quân mang theo một đội thân binh, phong tỏa khu vực đường Ngũ Hành."
Nói rồi, tiểu nội thị rút từ trong ống tay áo ra một phong tín hàm, kính cẩn đưa lên.
"Người của ảnh vệ truyền tin tới, Thẩm đại nhân chỉ biết đại khái việc bên kia, cụ thể như thế nào, ngài ấy còn phải chờ điều tra tinh tường xong sẽ vào cung hồi bẩm."
Hoàng thượng tiếp nhận phong thư, mở ra nhìn lướt qua. Bên trên chỉ có hai chữ: Thuận lợi.
Biết lần này Thẩm Lệ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hoàng thượng cũng thầm thở phào một hơi. Chuyện bên ngoài mặc dù cụ thể như thế nào còn chưa rõ ràng, nhưng có Thẩm Lệ ở đó, Hoàng thượng cũng yên tâm.
Chuyện trước mắt, chính là trong cung.
A! Trấn Quốc Công Phủ, Đại Lý Tự khanh phủ, Hình Bộ Thượng Thư phủ, Công Bộ Thượng Thư phủ, Kinh Triệu Duẫn phủ, Hình bộ Thị lang phủ, Uy Viễn Hầu phủ, Đoan Khang Bá Phủ. Lần này thế mà lại đầy đủ hết!
Hoàng thượng trầm mặt, ánh mắt ác liệt đảo qua từng người đang quỳ trên mặt đất, cuối cùng dừng lại trên người Trấn Quốc Công phu nhân đang ngất xỉu.
"Chu Hoài Sơn không tặng lễ, vậy cái hộp này tự dưng xuất hiện một cách khó hiểu như vậy chính là có người có ý định hãm hại. Là ai hãm hại, trẫm tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Tra! Tra cho trẫm!"
Nội thị tổng quản lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Hoàng thượng lại nói: "Còn các ngươi, bên trong danh sách lễ vật này đã ghi chép rõ ràng, mỗi người các ngươi đều tặng lễ vậy, bây giờ trong hộp của các ngươi lại phát hiện hình nhân, mặc dù các ngươi đều là cánh tay đắc lực của triều đình, nhưng mà, trẫm không thể làm việc thiên tư!"
Trong thời gian Hoàng thượng nói chuyện, thái hậu dùng chút lí trí cùng tinh lực còn sót lại không của mình mà ra hiệu cho hoàng hậu một ánh mắt. Hoàng hậu bất động thanh sắc đá tiểu nội thị đang quỳ bên cạnh mình một cước.
Tiểu nội thị vốn đang bị dọa đến sắp sụp đổ tới nơi, vừa bị hoàng hậu ra hiệu như vậy lập tức són cả ra quần.
"Bệ hạ thứ tội, là nô tài nhất thời hồ đồ.."
Không đợi tên tiểu nội thị này tự nguyện cõng nồi, Chu Hoài Sơn đã lập tức vọt tới, quay đầu đạp cho hắn một cước.