Lúc Từ Phong đi đến dinh thự của Huyện lệnh, Huyện lệnh đang lật xem bài làm của ba thí sinh đứng đầu lần này. Nếu so về nội dung, kì thức Chu Hoài Sơn tương xứng ở vị trí thứ hai hoặc ba hơn. Thế nhưng chữ viết của Chu Hoài Sơn.. Thật sự là uy vũ bá khí a. Cái này so với việc do một anh nông dân viết ra, càng giống như một vị tướng quân lên ngựa xuống ngựa vung mực.
Hắn còn nghe nói, chữ của Chu Hoài Sơn, là do hắn luyện tập ngay trên bờ ruộng mà có. Lần trước Chu Hoài Sơn cùng Triệu Đại Thành tranh đấu trên lôi đài ở Vân Hải Thư cục hắn đã nghe kể. Cho nên.. Đây rốt cuộc là dạng người gì a.
Huyện lệnh đang cảm khái, nghe thấy tiếng bước chân, liền đóng bài thi lại, cười đứng dậy, nói: "Ngọn gió nào thổi Từ lão đệ tới đây thế này?"
Đối với vị chưởng quỹ của Vân Hải Thư cục này, Huyện lệnh luôn luôn khách khí. Mà người ta đã khách khí, Từ Phong cũng không dám thừa nhận.
Ông ta vái chào một cái thật sâu, liền cười nói thẳng vào vấn đề: "Tự nhiên là gió Án thủ a."
Sau đó Từ Phong liền kể cho Huyện lệnh biết tất cả những gì Triệu Đại Thành nghe thấy.
"May mắn lúc đó Đại Thành đang đứng đằng sau bảng vàng, nghe thấy mấy lời này, nếu không.. thực sự xảy ra chuyện gì, thì đại nhân liền bị động."
Huyện lệnh nghe vậy, thần sắc lạnh lẽo. Trước đây Huyện lệnh cũng xuất thân từ nhà nông, hàn môn học hành cực khổ không dễ, hắn hiểu hơn ai hết học sinh nhà nghèo học hành cực khổ như thế nào. Nó có nghĩa là cả nhà cung phụng, cũng có nghĩa là huynh đệ trở mặt thành thù.
Có ít người, quen được hưởng thụ người khác kính dâng, quen người khác không bằng chính mình, quen giẫm người khác ở dưới chân.
Một khi những người đã từng kính dâng mình muốn tìm đường phát triển, bọn họ liền cảm thấy trong lòng mình như bị trồng vào một cây gai. Nhất định phải trừ cho sướng. Lúc ấy, cái gì mà ân tình, cái gì mà cốt nhục thân tình, đều chẳng còn ý nghĩa gì. Nói ngắn gọn một câu thì, chính là không thể nhìn thấy người khác tốt hơn mình.
Hắn trước đây, không phải cũng như vậy sao..
Khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ, Huyện lệnh nói: "Việc này, cực may là Từ lão đệ tới nói cho ta biết, nếu như náo ra chuyện gì, quả thực là nỗi hổ thẹn cho huyện Thanh Hà chúng ta."
Dừng một chút, Huyện lệnh thở dài một hơi.
Từ Phong nghe thấy tiếng thở dài này của Huyện lệnh, liền hỏi: "Sao vậy, đại nhân gặp phải việc khó gì ư?"
Huyện lệnh lắc đầu cười khổ: "Từ lão đệ có biết Chu Hoài Hải là người phương nào không?"
Từ Phong nhíu mày đáp: "Chẳng lẽ, Chu Hoài Hải này có hậu thuẫn?"
Có hậu thuẫn mà đến nỗi vẫn là một học trò nhỏ sao?
"Tên Chu Hoài Hải này cũng không có bản sự gì, nhưng vào tháng trước, con trai Chu Viễn của hắn kết giao được với quý nhân ở kinh thành."
Từ Phong lập tức mở to mắt.
"Đoan Khang Bá Phủ ở kinh thành, nghe nói là Tam tiểu thư của Đoan Khang Bá Phủ coi trọng hắn, muốn kén rể."
Hơi dừng một chút, Huyện lệnh bưng trà nhấp một ngụm.
"Cho nên, Từ lão đệ, nếu như tên Chu Hoài Hải này quả thật muốn động tay động chân với Chu Hoài Sơn, ta cho dù có bắt được hắn, cũng không dễ xử lý."
Huyện lệnh vừa nói, Từ Phong lập tức hiểu rõ. Quan hơn một cấp đè chết người, huống chi, người đứng sau lưng Chu Viễn còn là quý nhân ở kinh thành.
"Vậy.. Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn Chu Hoài Hải hủy đi Chu Hoài Sơn a, không nói những cái khác, việc tham gia khoa khảo của Chu Hoài Sơn, là ta bảo đảm!" Cho nên, một khi Chu Hoài Sơn bị người náo ra nhân phẩm có vấn đề lớn, hắn cùng Vân Hải Thư cục nhất định sẽ chịu liên luỵ.
Từ Phong nói như vậy, Huyện lại khoát tay ngăn lại.
"Điểm này, Từ lão đệ cũng không cần lo lắng. Mặc dù ta không tiện động vào Chu Hoài Hải, nhưng cũng có thể cho Chu Hoài Sơn một cái công đạo. Chỉ là nếu như quả thật gây rối, e rằng sẽ trở ngại cho việc học hành của Chu Hoài Sơn, hai tháng sau chính là thi Phủ rồi."
Từ Phong liên tục gật đầu, nói: "Đại nhân nói đúng, chính là đạo lý này."
Huyện lệnh liền thở dài một hơi, không nhiều lời nữa.
Từ Phong nhìn thần sắc Huyện lệnh, do dự một chút, từ trong tay áo lấy ra một trang giấy, nói: "Đại nhân, người xem cái này."
Huyện lệnh nghi ngờ liếc nhìn Từ Phong, đưa tay nhận tờ giấy, hỏi: "Đây là cái gì?"
Rồi đưa mắt xem xét.
"Là bài thơ kia sao? Thơ này.."
Nhìn chằm chằm nét chữ bàng bạc khí thế trước mắt:
Giải định thanh san bất phóng tùng..
Huyện lệnh đột nhiên mà ngẩng đầu nhìn Từ Phong hỏi: "Cái này.."
Từ Phong gật đầu, đáp: "Bài thơ này, chính là do Chu Hoài Sơn viết."
Huyện lệnh một mặt chấn kinh ngạc: "Hắn?"
Từ Phong liền đem chuyện Chu Thanh đi cầu viết chữ hôm đó, kể lại một lần.
"Mới đầu, ta còn không tin thơ này do một anh nông dân viết, không ngờ, là ta coi thường hắn, trong lòng Chu Hoài Sơn, có tráng trí a!"
Vẻ chấn kinh trên mặt Huyện lệnh dần dần rút đi. Thay vào đó, là vẻ thưởng thức sâu sắc.
"Ai có thể nghĩ tới, một người nông dân như vậy, mà lại có thể viết ra bài thơ hay đến thế! Quả thực là nhân tài khó có được a!"
Từ Phong liền nói: "Cầu xin đại nhân che chở Chu Hoài Sơn một chút, nếu như sau này hắn thành tài, cũng là chúng vinh quang của huyện Thanh Hà chúng ta."
Phía trên Chu Viễn là Đoan Khang Bá Phủ, đó là vinh quang của một nhà Chu Hoài Hải. Nhưng nếu Chu Hoài Sơn khoa cử thông thuận, vậy vinh quang kia của hắn sẽ ban ơn cho toàn bộ huyện Thanh Hà.
Ý tứ của Từ Phong, Huyện lệnh đương nhiên hiểu rõ, hắn cười một tiếng hỏi: "Từ lúc nào mà Từ lão đệ cùng vị Huyện án chủ này lại thân cận như thế?"
Từ Phong liền cười nói: "Tiểu nhân còn không phải là học tập theo đại nhân ngài sao, quý tài!"
Huyện lệnh lập tức cười ha hả: "Cái miệng của Từ lão đệ càng ngày càng dẻo rồi."
Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn ghế, Huyện lệnh ngưng cười, nói với Từ Phong: "Nếu có cơ hội Từ lão đệ hay nhắc nhở chuyện này với Chu Hoài Sơn đôi chút, nói cho hắn biết, chỉ cần bản quan còn ở đây, hắn sẽ được khảo thí công bằng."
Từ Phong chỉ chờ một câu nói như vậy.
Huyện lệnh nói xong, ông ta đứng dậy xá một cái thật sâu: "Tiểu nhân thay Huyện án chủ tạ ơn ân đức của đại nhân."
Chờ đến khi Từ Phong rời phủ đệ của Huyện lệnh trở lại Vân Hải Thư cục, Triệu Đại Thành đang giống như con ruồi không đầu chạy tán loạn bốn phía trong nhà in.
Thấy ông ta trở về, hắn liền giậm chân chạy lên phía trước, hỏi: "Đại ca, thế nào rồi?"
Từ Phong liếc xéo hắn một cái, đáp: "Huyện lệnh đại nhân quý tài, nếu như Chu Hoài Sơn quả thật là có tài, đại nhân sao có thể đứng yên nhìn hắn bị khi phụ."
Triệu Đại Thành lập tức thở phào một hơi, nói: "Đi thôi, tạm biệt đại ca nhé, ta có hẹn đánh ngựa cầu với bạn."
Nói xong, Triệu Đại Thành chạy nhanh như một làn khói.
Từ Phong..
Chu Hoài Sơn làm người lo nghĩ, hiện đã ăn uống no đủ, sung sướng ngồi phịch lên chiếc ghế bành đặt trong sân. Trong năm ngày hắn vào thành khảo thí, Chu Thanh cũng tìm người mua bảy cái ghế bành. Triệu thị may mấy cái nệm bông thật dày trải lên phía trên. Ghế dựa êm ái mềm mềm, nửa ngồi nửa nằm, cực kỳ thoải mái. Giữa mỗi hai cái ghế bành đặt một cái bàn nhỏ, phía trên bày hoa quả cùng trà nóng.
"Lâm, mau nếm Đào nhi?" Chu Hoài Sơn thích ý nhặt một quả đào lên, ném về phía Chu Hoài Lâm.
Chu Hoài Lâm cười tiếp lấy, nói: "Không được, nhị ca, vừa rồi ăn lòng dê quá nhiều, không ăn được nữa, có lòng dê, ai còn muốn Đào nhi a."
Chu Thanh ngồi ở một bên, yên lặng cười cười. Đào nhi bị Đại Lâm chê, không biết có cảm tưởng như thế nào. Ha ha ha ha ha..
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, ôn nhu nói: "Cười gì vậy?"
Chu Thanh nhìn hắn đáp: "Cười cha ta được Huyện án thủ."
Nàng đương nhiên sẽ không nói cho Thẩm Lệ biết mối quan hệ của Chu Hoài Lâm cùng Đào nhi a. Mà có nói hắn cũng không biết!
Dứt lời, Chu Thanh đưa cho Thẩm Lệ một trái Đào nhi, nói: "Cha ta có thể có thành tích tốt hư vậy, tất cả đều là công lao của Huynh, tới, ăn Đào nhi."
Thẩm Lệ mỉm cười tiếp nhận. Thật là quá no a. Nhưng có no cũng phải ăn. Đây là Đào nhi Chu Thanh cho hắn đấy.