Trong lúc mấy người nói chuyện, Thẩm Lệ đã đóng xong xe la. Chu Thanh dời bảy tám cái giỏ không lên xe, lại bỏ lên nửa giỏ đồ ăn vặt. Người khác ăn vặt, đều là đậu phộng, hạt dưa, nước khoáng. Chu Thanh ăn vặt, chính là gà quay, chân gà cay các thứ. Cũng là đồ ăn hôm qua Thẩm Lệ mang về từ tử lâu Phúc Thuận còn dư lại.
Chu Bình quyết định tiểu nhân không so đo với đại nhân, tha thứ cho chuyện lão cha vô duyên vô cớ đạp mông mình. Dù sao, thế giới của người lớn, cũng không dễ dàng a. Ai mà chẳng có áp lực. Coi như là giúp lão cha phát tiết. Chu Bình hắn, chính là tiểu khả ái nhu thuận hiểu chuyện a.
Chu Hoài Lâm một tay bưng chậu cám heo, một tay cầm cái bát, múc từng múc cám đổ vào cái máng cho heo ăn.
* * *
Múc xong chậu cám heo, vừa vặn Chu Thanh cùng Thẩm Lệ đều đã chuẩn bị xong xuôi, một đám người khí thế hừng hực lên xe, xuất phát.
Triệu thị phải ở nhà ướp dưa chua, Chu Hoài Lâm cũng lưu lại hỗ trợ.
Chu Hoài Sơn nói thi cử khiến cho thể xác cùng tinh thần người ta mỏi mệt, hắn muốn tĩnh dướng trên kháng hai ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức, không ngừng cố gắng.
Thẩm Lệ cùng Chu Thanh dẫn theo Chu Dao, Chu Bình tiến thẳng đến bờ sông. Mùa thu nước sông đã chuyển lạnh, Chu Thanh cùng Chu Dao không thể trực tiếp xuống nước. Hai người ngồi bên bờ sông, ngâm tay, chân trong nước.
Nước sông rất trong, nhìn thấy cả đá cuội dưới đáy, mặt sông bị ánh mặt trời chiếu xuống, phản chiếu lấp lánh, thỉnh thoảng lại có con cá bơi thật nhanh qua kẽ tay. Không khí trong trẻo, khiến Chu Thanh cảm thấy, thần thanh khí sảng, đất trời yên tĩnh, thanh bình.
Kể từ khi đoạn tuyệt quan hệ với Chu gia, cuộc sống của nàng thực sự vô cùng yên bình lại tươi đẹp a.
"Đang nghĩ gì thế?" Thẩm Lệ vén lên ống quần, chuẩn bị xuống sông, đứng bên cạnh Chu Thanh, cúi đầu nhìn nàng.
Chu Thanh nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ. Ánh mặt trời mùa thu chiếu lên khuôn mặt Chu Thanh, làm gò má của nàng giống như được độ một tầng quang huy. Rõ ràng làn da không quá trắng, gương mặt không quá tinh xảo, mái tóc còn có chút khô, nhưng lại khiến cho người ta không thể dời mắt.
Thẩm Lệ muốn cúi xuống xoa xoa tóc Chu Thanh, giúp nàng chỉnh lý lại tóc mai có chút hơi rối. Nhưng lại không thể.
"Ta đang nghĩ sao huynh lại lợi hại như vậy, thế mà có thể bồi dưỡng cha ta thành Huyện án thủ." Chu Thanh cười tủm tỉm nhìn Thẩm Lệ.
Hàng mày cong cong, lúm đồng tiền nhỏ trên má mang theo vài phần hoạt bát, khiến cho người ta không nhịn được muốn véo một chút.
Trong lòng Thẩm Lệ có chút khô nóng, nói: "Vậy ta.. có được khen thưởng hay không?"
"Huynh muốn được thưởng gì?"
"Rảnh rỗi thì cùng ta vào chùa trong huyện thành dâng hương nhé."
Chỉ sợ tình ý trong ánh mắt của mình quá nồng đậm dọa Chu Thanh chạy mất, Thẩm Lệ kiệt lực làm ra bộ dáng phong đạm vân khinh. Cũng không nhìn thấy ánh mắt Chu Thanh, chỉ chăm chăm nhìn xuống mặt sông. Trái tim hắn đập thụm thụp như trống trận.
"Nghe nói đồ chay của chùa vừa ngon lại khó cầu, chỉ phát cho khách hành hương thứ 30 đến chùa trong ngày mà thôi."
Chu Thanh vừa nghe Thẩm Lệ nói muốn nàng cùng hắn lên chùa dâng hương, còn cảm thấy nghi ngờ trong chớp mắt. Lại nghe thấy hắn nói tiếp câu này, lập tức phì cười. Mong mỏi của kẻ ăn hàng vĩnh viễn đơn giản như vậy.
"Được, không có vấn đề, đến mai ta đi với huynh!"
Chậc chậc. Đồ chay! Nàng cũng rất muốn ăn thử a!
Chu Bình nhìn thấy Thẩm Lệ cùng Chu Thanh mặt mày hớn hở nói chuyện với nhau, nắm vững nguyên tắc của người đệ đệ tốt nhất thôn Khánh Dương, liền cúi người múc một bầu nước hất về phía Thẩm Lệ.
"Đại sư huynh, nhìn nước!"
Nhưng mà.. bầu nước bị hất ra, lại bay thẳng về phía Chu Thanh!
"Cẩn thận!"
"Không tốt!"
"Tỷ!"
Thẩm Lệ dưới sự kinh hãi, cơ thể vừa chuyển, muốn đỡ thay cho Chu Thanh, nhưng vẫn chậm một bước.
Ào một tiếng! Chu Thanh đang ngồi xổm một chỗ suy xét xem đồ chay ăn ngon thế nào, liền gặp phải cơn tai bay vạ gió này.
* * *
Là ta đứng không đủ cao sao? Vì cái gì!
Chu Dao lập tức chạy tới, hô: "Tỷ!"
Quay đầu trừng Chu Bình, mắng: "Đệ điên rồi hả? Đi ra ngoài bắt cá đệ mang theo bầu làm gì!"
Chu Bình..
Một mặt đáng thương, khóe miệng giật một cái, đáp: "Ta không phải là muốn giội đại tỷ đâu."
Thẩm Lệ.. Vậy là ngươi muốn giội ta hả? Hôm qua ta mới chứa chấp ngươi đấy!
Thẩm Lệ dở khóc dở cười, lập tức cởi ngoại bào của mình khoác lên cho Chu Thanh, nói: "Mau thay y phục ướt ra, cẩn thận phong hàn."
Chu Thanh muốn cự tuyệt, nhưng không chịu nổi cảm giác lạnh thấu tim, cơ thể cũng không nhịn được mà run lên, nên cũng không từ chối nữa.
"Cảm ơn huynh, ta đốt một đống lửa, lại có mặt trời, hơ một lúc hẳn là sẽ khô thôi."
Thấy Chu Thanh thống khoái tiếp nhận, Thẩm Lệ chỉ cảm thấy tâm tình tốt đến mức sắp bay lên. Đây là nàng không coi hắn là người ngoài a!
Chu Bình tội nghiệp nhìn Chu Thanh, áy náy nói: "Đại tỷ, đệ xin lỗi."
Nói rồi, từ trong sông trơn tru chạy đến: "Ta nhóm lửa cho, ta biết nhóm lửa đấy."
Cũng không biết là vì muốn thể hiện hay là vì cái gì, nói xong không đợi Chu Thanh mở miệng, Chu Bình đã chạy đi nhặt củi khô. Chu Dao bồi tiếp Chu Thanh đi ra đằng sau xe la thay quần áo. Mặc dù áo trong cũng có chút ẩm ướt, nhưng bên ngoài đổi sang quần áo khô, đến cùng vẫn tốt hơn nhiều. Chờ Chu Thanh thay xong y phục đi ra, bên kia Thẩm Lệ đã bắt được nửa giỏ cá.
"Nhanh như vậy?"
Chu Thanh cùng Chu Dao nghẹn họng trân trối nhìn nửa giỏ cá, lại cùng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đứng ở trong nước, nhìn lại Chu Thanh. Chu Thanh mặc xiêm y của hắn, bởi vì tóc ướt đẫm, xõa xuống, đang mở hai mắt thật to nhìn hắn, trong mắt còn có sùng bái.. Thật đẹp.
Chỉ sợ bản thân có sơ sót, Thẩm Lệ không dám nhìn nhiều, chỉ ngưng trong chớp mắt, rồi vội cúi đầu nghiêm túc bắt cá. Dù vậy trong đầu vẫn tràn ngập hình bóng Chu Thanh.
Hoa sen mới nở, tú sắc khả xan!
Thẩm Lệ không muốn bị loại tư vị này giày vò, chỉ có thể giống như nổi điên liều mạng bắt cá.
Chu Bình đã đốt xong đống lửa, vì bồi tội, xung phong nhận việc hong khô áo, liền giơ y phục ướt của Chu Thanh lên hong. Đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lệ.
Oa! Thật là lợi hại! Ta cũng rất muốn bắt cá a! Chộp một cái trúng một con! Chộp một cái lại trúng thêm con nữa! Thế này sao có thể gọi là bắt cá, rõ ràng là dùng thần công hút cá vào tay.
Chu Dao vỗ đầu thằng nhóc một cái, mắng: "Nhìn xem, quần áo đều bị đệ đốt cháy rồi đấy."
Chu Thanh ngồi bên cạnh đống lửa, ăn chân gà cay đến đổ mồ hôi, híp mắt mị mị nhìn Thẩm Lệ. Trước đó chẳng qua là cảm thấy Thẩm Lệ có chút cao gầy, hôm nay mới phát hiện, hàng bình thường là do mặc quần áo rộng, hôm nay vừa cởi ngoại bào liền phát hiện y rất có da có thịt. Chậc chậc! Vóc người này, mặc tây phục hẳn là nghiền ép một đám tiểu thịt tươi a! Luận nhan trị, luận dáng người, luận học thức.. thật sự quá hoàn mỹ. Tính nết lại còn ôn nhu. Chậc chậc! Tương lai cũng không biết vị cô nương nào may mắn ôm được hắn về nhà.
Thẩm Lệ đang chăm chú bắt cá, nhưng vẫn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Càng ngày càng tâm hoảng ý loạn, đồng thời kiệt lực bảo trì dáng vẻ soái khí tiêu sái lúc bắt cá.
Phía ngọn núi cách đó không xa, có mấy ảnh vệ đang ngồi xổm sau lùm cây, dùng ánh mắt rất chi là phán xét nhìn về bên này.
"Động tác lão đại bắt cá giống bơi chó chưa kìa!"
"Không giống, giống con cẩu ngốc đang bơi mới đúng!"
"Há há há.."
Bên cạnh đống lửa.
Chu Thanh chống cằm nhìn Thẩm Lệ. Một tiểu hỏa tử thật tốt, dáng dấp cũng đẹp mắt, trong nhà còn có mỏ khoáng, trình độ học vấn lại rất cao, làm sao lại bắt cá như thế.. Giống như Zombie phát tình ấy nhỉ!
Chu Thanh đang thổn thức, chợt một tiếng kêu thảm thiết từ đằng xa truyền đến.
"Cứu mạng a!"
"Khuê nữ, cứu ta!"
"Đồ đệ, cứu ta!"
Âm thanh kêu gào quá mức thê thảm, đám người nhao nhao nhìn qua. Lọt vào tầm mắt là Chu Hoài Sơn đang điên cuồng chạy tới. Tốc độ kia, tuyệt đối có thể so với vấn động viên điền kinh chuyên nghiệp.
Mà sau lưng Chu Hoài Sơn, là một con ngỗng đang đưa cổ giương cánh, đuổi theo không bỏ.
Chu Thanh.. Ngỗng? Ngày còn bé nàng từng bị ngỗng tập kích một lần, trong lòng có ám ảnh to lớn với nó, Chu Thanh lập tức vô thức thức giậm chân bỏ chạy.