"Tiền là của người ta, cho bà mượn là tình cảm, không cho mượn cũng là bản phận của bà, ta cũng không thấy bình thường bà cùng với nhà Lâm có bao nhiêu tình cảm đâu!" Vợ tộc trưởng không khách khí gắt với Triệu bà tử.
"Bảo bà làm giấy vay nợ thì sao? Như thế nào? Thấy người ta có tiền bà liền tới há miệng đòi hả? Dù tiền có là gió thổi tới, thì người ta còn phải bỏ sức để bắt lấy, đừng mất mặt nữa, đi nhanh lên!"
Triệu bà tử không dám mạnh miệng với vợ tộc trưởng, tức giận nhìn Chu Hoài Lâm một cái, quay đầu thở hồng hộc rời đi.
Vợ tộc trưởng cười nói với Chu Hoài Lâm: "Đừng để ý tới bà ta, mắt bà ta bị đau ấy mà."
Chu Hoài Lâm chỉ im lặng cười.
Vợ tộc trưởng liền khom lưng sờ đầu Chu Bình: "Bình tử, ngươi có thể cho tam nãi nãi mượn tờ giấy vay nợ này không?"
Tộc trưởng quản lý các hạng mục công việc cả một thôn, trong nhà nhất định là có chút tích góp, phiền nhất là ngày thường những họ hàng thân thích xa tít mù khơi đến cửa tống tiền rồi lại kéo ra ân tình mãi không chịu trả tiền lại. Nếu có giấy vay tiền này thì có thể miễn đi rất nhiều chuyện phiền toái a! Quả thực là tin mừng của các chủ nợ.
Chu Bình ngửa đầu cười hì hì nói: "Tam nãi nãi, cái này cho người, nhà ta còn nhiều lắm."
Hôm nay thằng nhóc cùng Chu Hoài Sơn cả một ngày không làm gì, liền ngồi viết giấy vay nợ. Không ngờ, thật sự phải dùng tới.
Vợ tộc trưởng cầm giấy vay nợ, khách sáo vài câu liền rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh dặn đi dặn lại Chu Hoài Sơn nhất thiết phải học tập không thể lười biếng, sau đó mới cùng Chu Hoài Lâm cưỡi xe la vào thành, tặng cho Huyện lệnh một chậu hoa lụa lớn cùng mấy bó và cành hoa nhỏ các loại. Loại hoa nhỏ này, xuyên thành xuyên nhỏ treo lên cây trong nhà cũng được, mà xem như hoa cài lên tọc cũng đẹp.
Đưa đến nhà Huyện lệnh xong, liền quay đầu đến Vân Hải Thư cục. Nàng tặng chưởng quỹ cùng Triệu Đại Thành mấy chậu hoa nhỏ cùng đóa hoa các loại khác nhau.
Hoa này vừa tặng ra ngoài, trong nháy mắt, đã oanh động cả huyện thành. Huyện thành không thiếu những nhà giàu sang. Có nhiều người đi qua kinh đô xuống Giang Nam, từng gặp qua loại hoa này, nhưng vì xa xôi ngàn dặm không ai có thể cất công mang về được.
Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm lại đứng ngay ở cửa Vân Hải Thư cục mở quầy bán hoa. Trên xe la bày bán các loại hoa lụa còn dư lại. Chậu lớn 50 lượng một chậu, hai mươi lượng một chùm hoa, hoa lẻ 2 lượng một đóa. Không đến thời gian đốt một nén hương liền bán xong.
Chu Hoài Lâm cầm ngân phiếu, vui vẻ cùng Chu Thanh đi đến tiền trang Hối Phong gửi tiền. Chu Hoài Lâm hắn, rốt cục cũng là người có tiền rồi! Gửi bạc xong, hai chú cháu xuất phát về nhà.
Cưỡi xe la, Chu Hoài Lâm một đường đều bật cười ha hả.
"Thanh nha đầu, lần này, lại nhờ hồng phúc của cháu mà kiếm được một món hời a."
Chu Thanh ăn mứt quả đắc ý đung đưa chân.
"Cũng nhờ Tam thẩm cùng Dao nhi tay chân nhanh nhẹn, nếu không phải thủ công của hai người vừa nhanh lại vừa đẹp, thì chúng ta cũng không kiếm được nhiều như vậy."
Chu Hoài Lâm liền thở dài một hơi: "Đáng tiếc, lần buôn bán này, ta chỉ có thể làm một lần mà thôi."
Chu Thanh gật gật đầu. Hoa lụa của các nàng có thể bán tốt như vậy, thắng ở chỗ độc đáo, mới lạ. Một khi trên thị trường có thứ này, những ông chủ cửa hàng kia nhất định sẽ đánh chủ ý lên nó. Sinh ý một khi tạo thành cạnh tranh, song phương vì tranh đoạt khách hàng sẽ không thiếu các thủ đoạn thương nghiệp. Các nàng thiếu căn cơ, tiền vốn lại ít, căn bản không thể đánh nổi trận chiến thương nghiệp này. Huống hồ Chu Hoài Sơn cùng Chu Bình đều đang đọc sách, một khi tham gia vào cuộc chiến thương nghiệp, không khỏi sẽ có người ra tay từ chỗ hai người họ.
Kiếm lời một lần là đủ rồi. Còn mang theo toàn thôn trên dưới phát tài thì.. Chu Thanh căn bản không nghĩ tới. Nàng chỉ muốn cuộc sống của người một nhà tốt hơn, còn cuộc sống của thôn dân.. Coi như nàng là một nữ chính ích kỷ đi.
Có điều, trở về thôn, Chu Hoài Lâm vẫn đi đến nhà tộc trưởng một chuyến, nói tấ cả những gì liên quan đến chuyện buôn bán hoa lụa cho tộc trưởng biết. Còn việc những thôn dân dự định làm cuộc mua bán này có nghe họ khuyên hay không, đó chính là chuyện của người ta.
Những ngày tiếp theo, Chu Thanh chỉ toàn lực ứng phó, đốc xúc Chu Hoài Sơn đọc sách.
Huyện thành, Chu gia.
Sau chuyện lều hoa ở chùa Bạch Vân, Chu lão gia tử tức giận mấy lần thổ huyết, tâm tình tích tụ nằm liệt trên giường.
Chu Hoài Hải vốn một thân thương tích còn chưa lành, đêm hôm ấy, không biết từ đâu xuất hiện một tên trộm, vậy mà sờ soạng tiến viện lại đánh hắn một trận. Thêm vào việc hai người Chu Thanh bán hoa lụa bên ngoài vô cùng đắt khách, Chu Hoài Hải đen mặt, mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên.
Một ngày này, hắn đang nằm trên giường suy xét xem phải làm thế nào mới có thể triệt để trị Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn, thì Tôn Trạch Niên tới cửa.
"Chu huynh, còn đang phiền lòng vì việc kia sao?"
Chu Hoài Hải được người làm đỡ ngồi dậy, chờ trà nóng dâng lên, phất tay cho lui hạ nhân, mới nặng nề thở dài.
Tôn Trạch Niên liền nói: "Ta tới, là để nói cho Chu huynh một tin tức tốt."
Chu Hoài Hải liếc nhìn hắn một cái. Tin tức tốt? Bây giờ có thể có cái tin tức tốt gì! Trừ phi nói cho hắn biết Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh đã bị con la đạp chết, đây mới là tin tức tốt!
Tôn Trạch Niên nhìn sắc mặt Chu Hoài Hải, cười cười.
"Chu huynh, quả thực là tin tức tốt. Mấy ngày trước, Cẩn nhi ra ngoài giải sầu, ngẫu nhiên kết giao với em vợ của Tri phủ đại nhân."
Nghe được lời này, Chu Hoài Hải lập tức nhìn sang Tôn Trạch Niên. Nhìn phản ứng của Chu Hoài Hải, trong lòng Tôn Trạch Niên khinh thường nở nụ cười.
"Em vợ Tri phủ Đại Nhân cùng Cẩn nhi trò chuyện vui vẻ, mấy ngày nay hai người luôn ở cùng một chỗ. Hôm qua, Cẩn nhi có nhắc đến chuyện của nhà huynh với hắn. Người kia biết được Chu Hoài Sơn làm người ti tiện như thế, lúc này liền tỏ thái độ, phủ thí nhất định sẽ không để cho hắn thông qua."
Chu Hoài Hải lập tức kinh sợ ngây người: "Không để hắn thông qua?"
Đầu óc đi lòng vòng, Chu Hoài Hải không nhịn được liền lộ ra ý cười. Em vợ Tri phủ nói không để cho hắn qua, đương nhiên liền qua không được!
Tôn Trạch Niên liền nói: "Có điều, muốn làm thành việc này, phải tốn chút bạc."
Tôn Trạch Niên thở dài, tiếp lời: "Vốn dĩ, ta cũng không có ý định phiền phức Chu huynh, định chờ hết thảy làm thỏa đáng mới đến nói cho Chu huynh tin tức tốt này, đáng tiếc, trong tay ta thực sự không đủ bạc."
"Còn thiếu bao nhiêu?"
Tôn Trạch Niên đưa tay, dựng lên năm ngón tay.
Vẻ mặt Chu Hoài Hải lập tức cứng đờ: "5000 lượng?"
Tôn Trạch Niên gật đầu, đáp: "Người em vợ kia nói, tiền này, hắn thu 1000 lượng tiền trà nước, còn dư lại là dùng để thu xếp."
Phủ thí khảo hạch, quan chủ thẩm chính là Tri phủ đại nhân. Vậy thu xếp..
Chu Hoài Hải sờ cằm một cái, nói: "Ý của ngươi là hắn làm việc này, Tri phủ đại nhân cũng biết?"
"Tri phủ đại nhân đương nhiên sẽ không tự mình nói chuyện này."
Chu Hoài Hải liền nói: "5000 lượng không phải số tiền nhỏ, chuyện này, tiền ta có thể ra, nhưng ta phải tự mình trao đổi với Tri phủ đại nhân."
Dứt lời, hắn cười cười nhìn Tôn Trạch Niên.
"Tôn lão đệ, không phải là ta không tin ngươi, người em vợ này chưa hẳn đã có thể làm chủ thay Tri phủ đại nhân, ngươi hỏi hắn một chút, xem chúng ta có thể gặp tỷ phu của hắn một chút không?"
"Kỳ thực, trước khi ta tới, người em vợ kia cũng đã đề cập qua với ta, muốn gặp Chu huynh, chỉ là ta suy nghĩ đến cơ thể của Chu huynh, nên mới cự tuyệt, Tri phủ đại nhân cũng rất muốn làm quen với Viễn ca nhi nhà huynh."
Chu Hoài Hải khoái trí vỗ giường: "Tri phủ đại nhân đã có lòng, ta há lại có thể khinh thường, vậy, Tôn lão đệ, ngươi an bài một chút đi, qua chừng 10 ngày nữa, chúng ta đi đến phủ thành một chuyến."
"Được, vậy ta đây liền trở về an bài."
Sự tình đã quyết định, Tôn Trạch Niên liền đứng dậy cáo từ.
Chu Hoài Hải xoay người từ trong giường lấy ra một cái rương nhỏ làm bằng gỗ đàn. Trong rương, chứa mấy tầm ngân phiếu cùng một tờ Hối Phong phiếu.
Chu Viễn nói, hắn đã đến tiền trang Hối Phong ở kinh thành gửi bạc, nếu như trong nhà cần dùng tiền gấp, thì chỉ cần cầm phiếu Hối Phong đến tiền trang Hối Phong ở huyện thành lấy là được.
p/s: Hôm nay tặng thêm cho mọi người một chương. Nếu thấy hay xin hãy chia sẻ truyện ủng hộ Hương nhé. Cảm ơn mọi ngườ i