Edit: Sahara
Tần mẫu dẫn mấy người con dâu vào nhà, trực tiếp ngồi xuống.
Trong lòng Hoàng thị run lên, cười cứng nhắc: "Bà thông gia, bà nói vậy là sao? Sao tôi nghe không hiểu?"
Tần mẫu hừ lạnh: "Là chính miệng bà nói, mới đó đã quên?"
Từ khi mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia vào nhà, Vương Ngọc Hương liền rụt cổ đứng qua một bên, đặc biệt là thấy khi Lý Ỷ La liếc nhìn mình, Vương Ngọc Hương hận không thể lập tức chui xuống đất. Ngày thường, nàng là người ức hiếp Tần Phương nhiều nhất, bây giờ nhà mẹ đẻ người ta tới rồi, muốn tính sổ, vậy người đầu tiên họ tìm không phải nàng thì còn ai?
Hoàng thị không ngờ Tần Phương thật sự về nhà mẹ cáo trạng, vẫn cố gượng nói: "Tôi không biết nhà lão nhị về nhà mẹ nói cái gì, nhưng tôi tự nhận chưa từng bạc đãi nó. Bà thông gia cứ hỏi thăm thử xem, có con dâu nhà ai cả ngày không cần làm việc không?"
"A?" Lý Ỷ La nhìn thẳng vào Hoàng thị: "Thẩm này, lời này nói không đúng rồi! Tay nghề thêu thùa của tiểu muội nhà cháu là do cháu dạy, cũng chính cháu đưa muội ấy đến tiệm bán đồ thêu, tiền muội ấy bán đồ thêu kiếm được, mỗi tháng đều không dưới ba lượng, cửa tiệm kia vẫn ghi chép lại đầy đủ. Nghe nói tất cả đều nộp vào của công. Chắc là thẩm không biết thêu thùa vất vả thế nào, cả ngày phải cúi đầu, cổ mỏi đến không thẳng được, rất có hại cho mắt. Dù có cẩn thận cũng không tránh được việc bị kim đâm vào tay. Tiểu muội toàn tâm toàn ý với Triệu gia, mỗi ngày liều mạng thêu thùa, bây giờ thẩm lại nói với chúng tôi rằng, tiểu muội không làm việc? Chẳng lẽ chỉ có nấu cơm giặt đồ mới gọi là làm việc? Nếu thật là vậy, tiểu muội, sau này muội đừng thêu nữa, đại tẩu muội làm gì thì muội làm đó là được."
Tần Phương vội gật đầu: "Vâng, sau này muội không thêu nữa!"
"Vậy không được!" Hoàng thị quýnh lên. Mỗi tháng hơn ba lượng bạc, nếu không có chẳng phải là tổn thất lớn sao? Hoàng thị lập tức buột miệng thốt lên, nói xong mới phát hiện không ổn.
Mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia đều lạnh mặt, Lý Ỷ La nhìn Hoàng thị: "Tại sao không được? Không phải thẩm nói tiểu muội cháu kiếm được tiền liền lên mặt à? Vậy nó không kiếm nữa là xong. Sau này nó cũng sẽ làm việc nhà giống mọi người, đỡ phải bị người ta chèn ép ngày đêm. Dù sao chuyện kiếm tiền đã có đàn ông trong nhà lo rồi."
Mã Đại Ni xì một tiếng: "Tam đệ muội, muội có điều không biết rồi, ba lượng bạc mỗi tháng, một năm là hơn ba mươi lượng, thử hỏi khắp làng trên xóm dưới mà xem, đừng nói con dâu trong nhà, dù già trẻ lớn bé trong nhà đều đi làm cũng chưa chắc kiếm được nhiều như tiểu muội. Tuy Triệu gia có hai mươi mấy mẫu đất, nhưng thu hoạch một năm cũng chỉ hơn mười lượng, một mình tiểu muội kiếm được nhiều tiền hơn cả nhà bọn họ cộng lại, làm sao Hoàng thẩm nỡ để mất trắng nhiều bạc như vậy? Bà ta chính là vừa không nỡ để mất tiền, vừa muốn đè đầu tiểu muội, sợ tiểu muội có bản lĩnh, cho là bọn họ vô dụng. Có một số người thật sự không biết tốt xấu, ăn cơm của người ta, no rồi liền chửi rủa người ta! Tính tình tiểu muội lương thiện, Triệu gia biết tiểu muội dễ bắt nạt, nên mới càng ngày càng quá đáng. Biết đây gọi là gì không? Đây gọi là bắt nạt kẻ yếu, được lợi còn khoe mẽ! Gọi là lòng tham vô đáy! Gọi là vong ân phụ nghĩa!"
Trương Thúy Thúy a một tiếng: "Nhị đệ muội, trên đời còn có loại người như vậy à? Xem ra vẫn là muội hiểu biết nhiều hơn tẩu, tẩu chưa từng nghĩ lại có loại người như vậy. Tẩu vốn nghĩ, tính tình tiểu muội rất tốt, lại còn biết kiếm tiền, gả đến nhà ai mà không được xem là bảo bối? Bây giờ coi bộ, tiểu muội gả lầm nhà rồi!"
Mã Đại Ni hừ: "Đúng vậy! Người bình thường có ai làm ra được chuyện này? Con dâu tốt như tiều muội, nếu về làm dâu nhà khác, có ai không đối xử tốt với muội ấy? Nhưng vị thẩm thẩm và đại tẩu Triệu gia này của chúng ta lại không phải người bình thường. Người khác đối xử tốt với bọn họ, bọn họ lại cảm thấy người ta đang sợ mình. Có trách thì trách tiểu muội nhà chúng ta quá ngu ngốc, cứ tưởng tất cả mọi người đều giống như người nhà chúng ta. Mẹ, mẹ có thể bỏ qua, nhưng con thì không bỏ qua nổi! Cũng đâu phải chúng ta không nuôi nổi tiểu muội, cần gì để nó chịu uất ức như vậy chứ? Nếu cho con quyết định, lập tức hòa li. Lúc trước đáng lẽ không nên định thân cho tiểu muội sớm như vậy, đợi tam đệ tiến thêm một bước, muốn tìm gia đình dạng gì mà không được?"
Hoàng thị và Vương Ngọc Hương bị ba người con dâu Tần gia mắng đến mặt vừa xanh vừa trắng. Mà càng làm Hoàng thị sốt ruột hơn là, Tần gia lại có ý muốn cho Tần Phương hòa ly. Chuyện này....
"Im miệng! Đã kết làm phu thê, sao có thể dễ dàng hòa li như vậy? Chuyện này không phải một phía chúng ta muốn là được. Ông thông gia, bà thông gia, hai người cũng đâu muốn chia cách phu thê bọn nó đúng không?" Tần mẫu mắng Mã Đại Ni một câu có lệ, rồi bình tĩnh nhìn Triệu phụ và Hoàng thị.
Triệu phụ ủ rũ không nói tiếng nào.
Sắc mặt Hoàng thị đã cứng đến không thể cứng hơn được nữa. Hoàng thị muốn đè đầu Tần Phương, nhưng bà cũng biết rất rõ, muốn tìm một thông gia như Tần gia, và một đứa con dâu vừa tốt tính vừa kiếm được tiền như Tần Phương là không có khả năng.
"Phải, phải, phải! Thành thân là chuyện cả đời, nào có đạo lý dễ dàng hòa li chứ? Nếu hòa li thì thanh danh của Phương Nhi biết tính làm sao?" Hoàng thị vội nói.
"Thanh danh? Thanh danh gì chứ? Tiểu muội nhà tôi không phạm sai lầm gì, mà là do bà không xem trọng muội ấy. Chúng tôi không cầu tiểu muội ở nhà chồng như ở nhà mẹ, nhưng ít nhất cũng đừng bị người ta khinh khi. Nhị tẩu nói rất đúng, dù hòa li thì Tần gia chúng ta cũng nuôi nổi... À không đúng, tiểu muội rất có bản lĩnh, căn bản không cần chúng ta nuôi. Một cô nương tốt như tiểu muội, lo gì không tìm được nhà khác đàng hoàng hơn?" Lý Ỷ La đứng lên, nói với Tần mẫu: "Mẹ, chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Chúng ta thành tâm kết thông gia với Triệu gia, nhưng thúc thúc và thẩm thẩm đây lại không hài lòng, tiểu muội hiền lành lương thiện, nếu chúng ta không quan tâm, không biết sau này muội ấy còn chịu bao nhiêu khổ. Trở về con sẽ nói với tướng công xử lý chuyện hòa li cho tiểu muội." Dứt lời, Lý Ỷ La thở dài một tiếng: "Aiz. Chỉ là tội nghiệp muội phu. Đệ ấy là nam nhân tốt! Chỉ trách hai người hữu duyên vô phận."
Triệu phụ giận dữ trừng mắt nhìn Hoàng thị: Nhìn đi! Bà tác oai tác quái, bây giờ hoàn toàn đắc tội với Tần gia rồi!
Tần mẫu nhìn người Triệu gia, đứng lên nói: "Phương Nhi, mấy tẩu tẩu con nói đúng, Triệu gia không dung được con, vậy đừng ở lại Triệu gia nữa. Con về thu dọn hành lý, qua mấy ngày nữa cha và mấy ca ca con sẽ đến đón con. Bà thông gia, các người chuẩn bị thư hòa li đi." Nói xong, Tần mẫu nhìn về phía Triệu Thiên Tứ: "Đứa trẻ ngoan, ta biết con tốt với Phương Nhi, ta và lão già nhà ta cũng rất hài lòng về con, nhưng mà con cũng thấy rồi đó, ngoại trừ con ra, Triệu gia không có ai chấp nhận Phương Nhi. Con cũng biết tính tình Phương Nhi rồi, nếu còn gặp chuyện tương tự, nó cũng chỉ biết cắn răng nuốt vào bụng. Người làm mẹ như ta, thật sự thấy trong mắt, đau trong lòng. Đời này, hãy coi như các con không có duyên phận đi!"
"Mẹ...." Tần Phương kéo tay Triệu Thiên Tứ nhìn Tần mẫu: "Mẹ, tướng công rất tốt với con. Con.... Con cũng không xa tướng công được....."
Tần mẫu nhắm mắt: "Mẹ biết! Nhưng đây không phải là do đã hết cách rồi sao? Ngoại trừ Thiên Tứ, một nhà bọn họ đều ức hiếp con. Chẳng lẽ con muốn nửa đời sau đều sống trong cảnh chịu đựng, bị ức hiếp như vậy? Việc này không cần thương lượng nữa! Sau này con sẽ biết mọi người đều là muốn tốt cho con! Chúng ta về."
Tần mẫu nói xong thì không nhìn đến mấy người Triệu gia nữa, trực tiếp đứng dậy dẫn theo mấy người con dâu đi ra ngoài.
Người đến xem náo nhiệt đều trợn tròn mắt, bọn họ cho rằng ít nhất Tần gia và Triệu cũng phải tranh cãi một hồi. Không ngờ mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia đến, không la lói đòi đánh đòi mắng, mà mỗi người chỉ nói vài câu như hát tuồng, cùng nhau tung hứng cho đến khi bóc trần hoàn toàn tâm tư Hoàng thị và Vương Ngọc Hương, cuối cùng, khuyên cũng không khuyên một câu đã bảo người ta chuẩn bị thư hòa li. Trời ạ! Người Tần gia đúng là dứt khoát.
"Có gì không thể? Tôi cảm thấy Tần gia nói không sai. Tần Phương gả vào Triệu gia vốn dĩ là gả thấp. Tôi đoán Tần gia và Triệu gia kết thân, không cầu tài, không cầu thứ gì khác, chính là nhìn trúng gia đình bọn họ nhân khẩu đơn giản, hy vọng con gái có cuộc sống hòa thuận vui vẻ hạnh phúc. Không ngờ, điều kiện đơn giản như vậy mà Triệu gia cũng không làm được, vậy thì nên thoái hôn cho rồi. Nếu hòa li thật, người đến cầu thân chắc chắn sẽ đạp sập ngạch cửa Tần gia."
Tuy hòa li rồi thanh danh sẽ bị ảnh hưởng xấu, nhưng Đại Việt không ngăn cấm việc tái giá, chỉ cần nhà mẹ đẻ không chê, không đưa con gái đến sở thu dụng, thì muốn tái giá không phải chuyện khó khăn gì. Huống chi, hiện giờ Tần gia có nhiều của cải, nhìn thái độ Tần gia thương yêu Tần Phương như vậy, kết thông gia với Tần gia cũng đồng nghĩa với việc có một người anh vợ là cử nhân. Vả lại, ai biết về sau lão tam Tần gia còn có tiền đồ lớn hơn nữa không? Dưới tình huống như vậy, Tần Phương còn lo không tái giá được?
Tất cả mọi người Triệu gia đều luống cuống cả lên.
Triệu phụ lại giận dữ trừng mắt nhìn Hoàng thị lần nữa, rồi vội kêu: "Bà thông gia, bà thông gia, mọi chuyện có thể thương lượng, có thể thương lượng. Lão bà tử, còn thất thần làm gì, mau nói đi!"
Hoàng thị hồi thần lại, vội vàng kéo tay Tần mẫu: "Bà thông gia, tôi sai rồi! Là tôi bị ma che mắt! Nhưng có câu: thà hủy một tòa miếu chứ không hủy cọc hôn nhân! Vừa rồi bà cũng đã nghe rồi đó, Phương Nhi và Thiên Tứ_đôi phu thê trẻ bọn nó không đứa nào xa được đứa nào. Bà là mẹ Phương Nhi, bà cũng đâu đành lòng chia cắt phu thê chúng nó, đúng không?"
Lý Ỷ La bật cười: "Thẩm thẩm, thẩm nói lời này cũng thật tức cười! Đây là chuyện mẹ tôi nhẫn tâm hay không à? Đây rõ ràng là vì nhà mấy người không ưa tiểu muội nhà tôi, ức hiếp nó khắp nơi! Thẩm nói rất đúng, người nhà mẹ đẻ chúng tôi không thể can dự vào chuyện nhà Triệu gia các người, tránh cho người khác nói chúng tôi cậy thế hiếp người. Nếu chúng tôi không thể trêu vào Triệu gia các người, vậy cắt đứt quan hệ là xong. Chỉ cần tiểu muội rời khỏi Triệu gia, nhà các người có xảy ra chuyện gì tất nhiên sẽ không liên quan đến nhà chúng tôi nữa. Mẹ, mẹ nói đúng không?"
Tần mẫu ừ: "Chính là ý này!"
Hoàng thị không ngờ mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia lại nhất quyết cắn chặt không buông như vậy, trong lòng lập tức hối hận vô cùng. Sớm biết như vậy, tội gì bà phải đi trêu chọc Tần Phương.
"Chuyện này đúng là lỗi của tôi, nhưng mà không thể hòa li được. Tôi biết hiện tại Tần gia các người sống rất tốt, có điều một khi hòa li, nó sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Phương Nhi. Tôi thề, sau này Triệu gia nhất định sẽ đối xử tốt với Phương Nhi."
"Đúng đó bà thông gia, là lão bà tử nhà tôi hồ đồ, sau này bà ấy tuyệt đối sẽ không vậy nữa." Triệu phụ cũng vội vàng nói.
Mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia quay sang nhìn nhau một cái, sắc mặt Tần mẫu dịu lại, thở dài, nói: "Bà thông gia, vừa rồi tôi cũng quá nóng nảy mới vậy, hòa li ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh Phương Nhi, không đến mức vạn bất đắc dĩ, chúng tôi cũng không muốn đi đến bước này....."
"Đúng, đúng, đúng! Không thể hòa li được...." Hoàng thị và Triệu phụ đồng loạt phụ họa.
"Thế nhưng, tính tình Phương Nhi quá hiền, nó là người có uất ức cũng không hé răng....." Tần mẫu nói như vậy, trong lòng Hoàng thị lập tức mắng thầm một tiếng. Không hé răng? Trước kia đúng là không hé răng, nhưng vừa hé một cái đã gây ra chuyện lớn.
"Cứ tiếp tục như vậy, tôi không thể nào yên tâm được! Như vầy đi, tục ngữ nói: Cây lớn phân cành! Triệu gia các người chỉ có hai đứa con trai, hiện giờ đều đã thành gia lập thất, cũng đã đến lúc phân gia rồi. Hôm nay có mặt chúng tôi ở đây, mọi người hãy phân gia đi. Bà thông gia, bà yên tâm, dù phân gia, nhưng hai phu thê chúng nó vẫn sẽ hiếu thuận với ông bà. Mọi người không ăn cơm chung mâm, cũng tránh được việc va chạm, mâu thuẫn ngày càng sâu. Tục ngữ nói: xa thơm gần thối! Sau khi phân gia, nói không chừng bà thông gia sẽ thấy Phương Nhi nhà tôi thuận mắt hơn."
Hoàng thị cười gượng gạo: "Chuyện.... Chuyện phân gia này có phải hơi sớm không?"
"Không phân gia? Không phân gia cũng được! Chuẩn bị thư hòa li đi! Phương Nhi, hay là con theo mẹ về nhà ngay hôm nay đi? Mang theo của hồi môn về, những chuyện liên quan đến hòa li cứ giao cho mấy ca ca con lo liệu." Tần mẫu nói xong liền kéo Tần Phương đi.
"Phân!" Triệu phụ cắn răng nói: "Phân ngay hôm nay!"
Hoàng thị gấp rút: "Lão già...."
Triệu phụ trừng Hoàng thị một cái: "Nếu không phải bà gây chuyện, làm gì đến nông nỗi như bây giờ!"
Hoàng thị nghe xong, lòng thầm nghĩ biết vậy chẳng làm, hai vai rũ rượi: "Vậy phân đi!"
Mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia nghe xong, vẻ mặt thay đổi nhanh như gió, ai cũng tươi cười. Tần mẫu ngồi lại xuống ghế: "Vẫn là ông thông gia, bà thông gia hiểu lý lẽ, vậy hôm nay phân đi."
Triệu phụ thầm than một tiếng trong lòng, nói với Triệu Thiên Tứ: "Thiên Tứ, con đi mời mấy người tam gia đến đây, nhờ họ làm chứng."
Trong lòng Triệu lão đại và Vương Ngọc Hương vô cùng lo lắng, phải biết, hiện giờ người kiếm tiền nhiều nhất là phu thê lão nhị, nếu phân gia thật, vậy sau này bọn họ biết tính sao?
"Cha, mẹ, không thể phân gia được! Hai người cực khổ nuôi nhị đệ khôn lớn, đệ ấy còn chưa báo đáp hai người, hiện tại lại muốn dọn ra sống tiêu dao khoái lạc một mình, đây là bất hiếu!" Vương Ngọc Hương bất chấp mấy sự có mặt của mẹ chồng nàng dâu Tần gia, vội vàng kéo áo Hoàng thị, nói.
Vương Ngọc Hương vừa nói xong, Mã Đại Ni lập tức tắc lưỡi: "Mọi người nghe xem, lời vị đại tẩu này nói nghe mới buồn cười làm sao! Người nào nói phân gia là bất hiếu? Con cái trưởng thành, cưới vợ sinh con thì phải phân gia. Có nhà nào lại sống cùng nhau đến già chứ? Biết bao nhiêu người phân gia, chẳng lẽ đều bất hiếu hết à? Cũng đâu ai nói phân gia rồi không phụng dưỡng cha mẹ, sao lại liên quan đến chữ bất hiếu? Không phải tẩu chướng mắt tiểu muội nhà chúng tôi à, cảm thấy muội ấy thêu thùa kiếm tiền, để một mình tẩu làm việc nhà là uất ức cho tẩu, bây giờ tách ra ở riêng không phải càng tốt hơn sao? Vừa hay, tẩu không cần cảm thấy uất ức nữa!"
Lý Ỷ La phì cười: "Nhị tẩu, muội đoán vị đại tẩu này không phải uất ức thật đâu, sợ là chỉ làm ra vẻ uất ức mà thôi. Suy cho cùng, cô nương có thể kiếm được nhiều tiền như tiểu muội nhà chúng ta, đâu phải ở đâu cũng có. Có người khi nhìn thấy người lợi hại hơn mình thì sẽ sinh lòng kính nể. Nhưng cũng có người, nhìn thấy người khác giỏi hơn mình, lại ghen tị đỏ mắt. Dù họ đang ăn cơm của tẩu, nhưng vẫn sẽ chê cơm tẩu hôi!"
Mã Đại Ni bĩu môi: "Thật sự có cốt khí như vậy thì đừng có ăn! Ăn cơm của người khác còn hùng hùng hổ hổ, đúng là kinh tởm!"
Lý Ỷ La che miệng: "Đây chính là không có cốt khí đó nhị tẩu! Tẩu nhìn xem, hiện tại không phải không nỡ bỏ chén cơm của tiểu muội nên mới bày ra bộ dạng như vậy à?"
Hai người_một người đưa, một người đẩy, chỉ vài ba câu đã lột sạch da mặt Vương Ngọc Hương.
Vương Ngọc Hương tức đến run cả tay: "Các người....."
Lý Ỷ La hả một tiếng, thu lại y cười, liếc mắt nhìn Vương Ngọc Hương, ánh mắt kia lạnh đến nỗi Vương Ngọc Hương phải giật mình, lông tơ trên người dựng đứng. Nàng ta né tránh ánh mắt Lý Ỷ La theo bản năng, không dám nói tiếng nào nữa.
Đoạn đối thoại vừa rồi làm mấy người hàng xóm đến xem náo nhiệt co rút khóe miệng không ngừng. Mấy người đàn bà Tần gia này, sao ai cũng lợi hại hết vậy? Có miệng lưỡi cỡ này, dù đàn ông Tần gia không ai có tiền đồ, e rằng cũng không có người nào bắt nạt được bọn họ.
Triệu Thiên Tứ đi mời người làm chứng đến rất nhanh. Thời điểm phân gia, tuy Triệu phụ và Hoàng thị đều muốn thiên vị một nhà con trai cả, nhưng có mặt người Tần gia ở đây, hai người họ cũng chỉ có thể phân chia công bằng.
Còn về mấy thứ linh tinh nhỏ nhặt, Triệu Thiên Tứ và Tần Phương cũng không hiếm lạ gì.
Kết quả cuối cùng là, phu thê Triệu phụ đi theo con trai cả. Triệu gia có tổng cộng hai mươi lăm mẫu đất, Triệu Thiên Tứ và Tần Phương được chia tám mẫu. Nhà ở thì tạm thời vẫn như vậy, sau này có mua nhà mới, dọn đi hay không thì phải xem ý của hai người. Sau này, mỗi tháng Triệu Thiên Tứ và Tần Phương phải hiếu kính Triệu phụ và Hoàng thị nửa lượng bạc, mỗi năm hai bộ đồ mới, hai thạch lương thực.
Với số lượng này, dù Hoàng thị và Triệu phụ không làm gì thì một năm vẫn dư dả.
Nhưng Hoàng thị và Triệu phụ vẫn không vui. Nếu không phân gia, Triệu Thiên Tứ đi theo thuyền buôn, mỗi năm một chuyến, ít nhất cũng kiếm được ba mươi lượng bạc. Ngày thường, Triệu Thiên Tứ còn đi khắp hang cùng ngõ hẻm làm chút buôn bán nhỏ, muốn kiếm bốn mươi lượng hoàn toàn không khó. Hơn nữa, mỗi tháng Tần Phương còn nộp ba lượng bạc...., mới tính sơ sơ thôi mà hai người đã đau đứt từng khúc ruột. Hai người rất muốn moi thêm một mớ ở khoảng tiền dưỡng lão, nhưng người Tần gia đang nhìn chằm chằm, sao họ còn dám làm gì....
Phân gia, Tần Phương như trút được gánh nặng.
Ngày hôm sau, Tần gia lại đến một chuyến nữa, mang theo một xe vật dụng hàng ngày đến cho Tần Phương.
Đây là lần đầu tiên toàn bộ người Tần gia chỉnh tề đến Triệu gia, nghe nói Giải Nguyên công cũng đến, hàng xóm Triệu gia đều chạy tới xem cho biết. Tần phụ, Tần mẫu đi đầu. Tần Phấn, Tần Diệu đẩy xe đồ đi theo phía sau. Trương Thúy Thúy dìu Mã Đại Ni. Lý Ỷ La và Tần Chung đi cuối cùng.
Trước không đề cập tới xe đồ kia làm bao nhiêu người hâm mộ, chỉ nói Tần Chung đi từ cửa thôn đến Triệu gia thôi đã khiến rất nhiều người kinh ngạc cảm thán.
"Trời ạ! Ca ca nhà mẹ đẻ của con dâu hai Triệu gia trông thật tuấn tú."
"Nếu lão nương chưa xuất giá, chắc chắn sẽ theo đuổi Tần Giải Nguyên." Có phụ nhân dũng mảnh nói.
"Ha ha ha, cô nên bỏ ý nghĩ đó đi. Cô chưa thấy miệng lưỡi thê tử Tần Giải Nguyên lợi hại thế nào đâu. Nếu cô dám lởn vởn trước mặt Tần Giải Nguyên, chỉ cái miệng của thê tử hắn thôi đã đủ giết cô rồi. Còn ánh mắt của Giải Nguyên phu nhân nữa, phải nói là sắc lạnh như dao, chỉ nhìn một cái mà Vương Ngọc Hương ngay cả thở mạnh cũng không dám thở. Các người không được thấy cảnh tượng mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia mắng Triệu bà tử và con dâu cả Triệu gia đó thôi, ôi thôi, nếu tôi mà bị mắng như vậy, thà chết còn hơn!"
"Không phải chỉ là mắng người thôi sao? Có gì phải sợ?"
"Mắng người? Người ta đúng là mắng người, nhưng lời nói không hề thô tục, lại có thể khiến người khác chỉ muốn độn thổ."
"Có lợi hại đến vậy không?"
"Thật mà!"
Từ sáng sớm tinh sương, Tần Phương đã hưng phấn đứng chờ ở cửa, hôm qua Tần mẫu đã nói hôm nay sẽ mang vật dụng sinh hoạt hằng ngày đến cho nàng. Nàng nấu cơm xong liền ra cửa đợi. Vừa thấy người Tần gia tới, nàng lập tức đi tới đón.
"Cha, mẹ, ca ca, tẩu tẩu, mọi người tới cả rồi!"
"Tiểu muội, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi muội phân gia, chúng ta đương nhiên phải tới, bằng không, một số người không có mắt lại cho rằng muội dễ bắt nạt." Tần Diệu cố ý nói lớn tiếng.
Vương Ngọc Hương ở bên kia ló đầu ra nghe ngóng, vừa nghe thấy lời này lập tức rụt đầu về.
Phân gia rồi, Tần Phương vui vẻ hoạt bát như chích chòe.
Ăn cơm xong, Tần mẫu kéo Tần Phương tới trò chuyện: "Phương Nhi, tùy rằng đã phân gia, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là cha mẹ Thiên Tứ, không thể nào cắt đứt quan hệ được. Cả nhà chỉ có thể giúp con một lúc, không thể giúp được cả đời, tự bản thân con phải mạnh mẽ lên mới được."
Lý Ỷ La cũng nói: "Tiểu muội, bây giờ muội đã nghĩ thông suốt vì sao bọn họ lại dám đối xử với muội như vậy chưa?"
Tần Phương hít sâu: "Dạ, muội đã nghĩ thông rồi! Là bản thân muội vô dụng, muội lùi một bước, họ lại lấn tới hai bước, nếu muội có thể cứng rắn ngay từ đầu, mẹ chồng và đại tẩu căn bản không dám đối với muội như vậy."
Lý Ỷ La gật đầu: "Ngã một lần, khôn hơn một chút! Lần này muội chịu thiệt, ngày sau sẽ tự biết làm như thế nào."
Tần Phương gật đầu thật mạnh, thấy bộ dáng Hoàng thị và Vương Ngọc Hương bị mẹ và các tẩu tẩu mình mắng đến á khẩu, nàng mới biết suy nghĩ trước đây của mình buồn cười đến mức nào. Lương thiện không sai! Sai ở chỗ xem sự nhu nhược thành lương thiện.