Đế Mặc Thần cùng Vân Hoài thương lượng xong các hạng công việc thì đã là buổi chiều. Trong khi Vân Hoài đi phân phó thủ hạ làm việc thì Đế Mặc Thần thảnh thơi chắp tay sau lưng, dạo một vòng Vạn Bảo Các rồi mới trở về phòng cho khách.
Trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết hiện tại hai đứa nhỏ đều đang làm gì?
Nghĩ như vậy, hắn nhịn không được nhanh hơn bước chân.
Thật không nghĩ tới, vừa quẹo qua một khối hành lang, hắn lại gặp được đoàn người quen mà lâu lắm không gặp.
Hiển nhiên, người đối diện cũng thấy được hắn, ánh mắt không khỏi sáng lên, giọng điệu đầy kinh hỉ:
"Đại ca!!!"
Cho dù trước đó Đế Cửu Diên đã biết được Đế Mặc Thần trở về, nhưng chân chính gặp mặt vẫn làm nàng lệ nóng doanh tròng.
Bảy năm, ba người bọn họ chia cách bảy năm, đại ca trọng thương trở về Thần Vực, tam đệ du lịch giang hồ, quanh năm không thấy mặt, mà nàng lại ở Tinh Huyền học viện chuyên tâm cầu học.
Hiện tại, rốt cuộc cũng đoàn tụ!
Đế Cửu Diên vui mừng quá đỗi, mặc kệ hình tượng của bản thân, chạy vội về phía trước, ôm chầm lấy thân ảnh cao lớn, như khi còn nhỏ giống nhau, vừa ôm vừa kêu gọi:
"Đại ca, đại ca... huynh rốt cuộc cũng trở về!"
Đế Mặc Thần cũng cảm giác trong lòng cuồn cuộn cảm xúc, đưa tay vỗ đầu tiểu muội, thanh âm phức tạp nói:
"A Diên đã trưởng thành, biến hóa thành đại cô nương rồi. Suýt chút nữa thì đại ca không nhận ra muội!"
Đế Cửu Diên rời khỏi vòng ôm của huynh trưởng, sửa thành nắm lấy cánh tay, cười hì hì nói:
"Đại ca so với nhiều năm trước cũng càng thêm soái khí ngời ngời!"
Đế Mặc Thần búng trán nàng, buồn cười nói:
"Từ đâu học được nịnh nọt người rồi này! Như thế nào, luyện đan đại hội còn thuận lợi đi?"
Đế Cửu Diên ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc ý nói:
"Mặc dù ban đầu có chút phiền toái nhưng đều thuận lợi giải quyết. Muội vượt năm ải, chém sáu tướng, cuối cùng thành công đoạt được giải nhất. Thấy muội có giỏi không?"
Đế Mặc Thần mặt mày phi dương, khen ngợi nói:
"Ừ! Không hổ là muội muội của ta!"
Hai người không coi ai ra gì mà hàn huyên, khiến cho Đế Thanh Hàn nhịn không được trợn trắng mắt. Bình thường Nhị tỷ một bộ dáng thanh cao lãnh ngạo, nhưng chỉ cần gặp được đại ca, hình tượng đều hủy đầy đất.
Đế Thanh Hàn, Phong hộ pháp đã quen với niệu tính của nàng, nhưng Lam Vân đại sư và Mạc Nhất là lần đầu tiên thấy bộ dạng này, hai người không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Lam Vân đại sư còn thấy được bộ dáng táo bạo của Đế Cửu Diên khi răn dạy Đế Thanh Hàn, hắn nhịn không được trầm tư, chẳng lẽ đồ đệ của hắn có ba cái nhân cách sao?
Mà Mạc Nhất lại vẻ mặt tựa như gặp quỷ nhìn Đế Mặc Thần. Người nam nhân này không phải là kẻ thần bí hắn gặp ở Lâu Giang Các lần trước, người mà Giang Nguyệt đều phải cung kính sao?
Hắn cư nhiên là đại ca của Đế Cửu Diên và Đế Thanh Hàn? Mạc Nhất thừa nhận chính mình bị đả kích to lớn.
"Lam Vân đại sư, đã lâu không gặp!" Đúng lúc này, Đế Mặc Thần mới đưa mắt nhìn về phía lão giả khoác trường bào xám, khí định thần nhàn vuốt râu xem diễn.
"Thần tiểu tử, vết thương lành rồi chứ!?" Lam Vân đại sư ánh mắt phức tạp nhìn thanh niên chững chạc trước mặt, hãy còn nhớ bảy năm về trước, người này mang một thân thương tích, dắt theo đệ muội đến cửa Tinh Huyền học viện nhờ hắn chiếu cố, còn bản thân hắn biệt tăm biệt tích. Không nghĩ tới đã trải qua nhiều năm như vậy.
"Cũng may có đại sư ngài giúp đỡ giải một bộ phận độc, ta mới có thể chống một hơi. Hiện tại toàn bộ đều tốt! Ngài không cần lo lắng." Người đối diện có ân với hắn, cho nên ngữ điệu của Đế Mặc Thần nhẹ nhàng hơn hẳn, khó được nhiều lời vài câu.
"Vậy là tốt rồi! Trải qua sinh tử kiếp nạn, ắt hẳn có hạnh phúc cuối đời." Lam Vân đại sư vuốt râu cảm thán, đồng thời lại có chút tiếc nuối. Kỳ thực năm đó hắn càng nhìn trúng thiên phú của Đế Mặc Thần, đáng tiếc...
"Thừa ngài cát ngôn! Mọi người hẳn cũng đã mệt mỏi, theo ta đi trước nghỉ ngơi đi. Nơi này là chỗ của bằng hữu ta, không cần câu nệ."
Đế Cửu Diên ngó tới ngó lui một hồi, tò mò hỏi:
"Đại ca, Vân Hoài ca ca đâu?" Đại ca tính tình lãnh đạm, ít khi kết giao bằng hữu. Mà Vân Hoài là hiếm hoi một trong số đó, hơn nữa là chơi từ nhỏ đến lớn, cho nên nàng cũng quen thuộc.
"Hắn có một số việc quan trọng đi làm. Nhưng nghe các ngươi tới, thức ăn đều đã chuẩn bị sẵn, một hồi sẽ trở về!" Đế Mặc Thần nói.
Đế Cửu Diên gật đầu không hỏi lại, sau đó đi theo Đế Mặc Thần, ríu rít nói không ngừng.
Mà Đế Mặc Thần cũng thấy được thanh niên đi ở cuối hàng, người này hắn đã gặp qua, còn không phải là kẻ mà Giang Nguyệt mỗi khi nhắc tới đều sẽ nghiến răng nghiến lợi sao?
Bất quá, hắn như thế nào sẽ đi cùng Thanh Hàn, Cửu Diên?
Trong lòng tồn nghi hoặc, nhưng Đế Mặc Thần biết hiện tại không phải là thời cơ để hỏi, cho nên nhanh hơn bước chân.
Bảy cong tám quẹo, đoàn người rốt cuộc đến mục đích địa. Bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười hi hi ha ha của hài tử cùng với tiếng gầm rú của người trưởng thành.
Đế Cửu Diên nghe thấy thanh âm quen thuộc, nhịn không được giơ mi:
"Di? Tiểu Long, Tiểu Hồng bọn họ như thế nào ở tại đây?"
Bất chợt, nàng quay đầu nhìn sang đại ca nhà mình, ánh mắt tràn đầy kinh hãi. Chẳng lẽ.... động tác của đại ca đã nhanh như vậy?
Nàng nhịn không được ló đầu đi vào nhìn, thì ra hai lớn hai nhỏ đang ở bên trong chơi đánh bài.
Mạc Vân Long ôm bạc về mình, hí hửng nói:
"Nguyệt dì, ngài lại thua rồi!"
"Ca! Ngươi chơi ăn gian!" Mạc Du Hồng bẹp miệng một chút, sắc mặt tức giận nói.
"Không có! Muội nhìn cho rõ ràng, ta đây là đường đường chính chính thắng cuộc." Mạc Vân Long vẻ mặt vô tội đáp.
"Nhưng huynh mua chuộc Cửu thúc, hai người bắt tay nhau khi dễ ta cùng Nguyệt dì!"
"Chúng ta không có!" Mạc Vân Long, Mạc Cửu đồng thanh đáp, biểu tình vô tội giống nhau như đúc.
Nguyệt hộ pháp nhìn hai người đối diện, lại nhìn mấy lá bài trên bài, sau đó đỡ trán. Đây là phối hợp với nhau làm việc xấu khi dễ nữ tử các nàng đúng không.
Đúng lúc Nguyệt hộ pháp vén tay áo chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp, thì Mạc Du Hồng đã mắt sắc thấy được vài người ngoài cửa, nhanh chóng đứng lên, chạy ra cáo trạng:
"Lão gia gia, Thần thúc thúc, Hàn thúc thúc, Diên dì, bọn họ kết phường khi dễ con!" Bởi vì Mạc Nhất đi ở cuối cùng, cho nên nàng vẫn chưa thấy được thân ảnh mà mình ngày nhớ đêm mong.
Đế Mặc Thần thuận tay bế lên Mạc Du Hồng, bước vào ngạnh cửa, híp mắt nhìn tình huống bên trong, ánh mắt sắc bén nhìn nam hài:
"Là tiểu tử này khi dễ con?"
Mạc Du Hồng ánh mắt sáng lên, gật đầu cái rụp:
"Đúng vậy!"
Mạc Vân Long đã nhận ra không khí không đúng, nhanh chóng kim thiền thoát xác, chỉ tay vào Mạc Cửu đứng kế bên:
"Không! Không phải con, là Cửu thúc thúc ra chủ ý, thúc ấy xúi giục con, nói ngân phiếu trong tay tiểu Hồng có rất nhiều, để trên người muội ấy không an toàn!"
Mạc Cửu: "..." Tiểu tử thối cư nhiên bán đứng hắn? Uổng công hắn ngày thường thương tiểu tử này nhất.
Nhận ra vài cặp mắt vèo vèo phóng sát khí lên người mình, Mạc Cửu vuốt mũi xấu hổ, thức thời giải thích một phen:
"Khụ! Hiểu lầm, hiểu lầm. Chỉ là trò đùa của hài tử mà thôi! Di? Đội trưởng!!!"
Đang nói, hắn bỗng chốc thấy được thân ảnh của Mạc Nhất, kinh ngạc kêu lớn.
"A Cửu!" Mạc Nhất cũng thấy được hắn, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tình huống trước mắt khiến hắn có chút không biết làm sao. Đặc biệt là thấy hai đứa nhỏ vậy mà cùng một nam nhân xa lạ thân mật, hắn càng kinh tủng được chưa? May mà Mạc Cửu cũng tại đây.
"A Nhất thúc thúc!" Mạc Du Hồng từ trên người Đế Mặc Thần tuột xuống, cùng ca ca vây quanh Mạc Nhất, vui cười hớn hở.
Mạc Nhất ngồi xổm xuống cạnh bọn họ, cười ngây ngốc. Nhất thời không có phát hiện, mấy đạo tầm mắt đầy sát khí bắn lên người mình.
(Tác giả: hiện tại chỉ là tiểu đoàn viên, đợi Mạc Túc trở về, vợ chồng hòa hợp thì sẽ là đại đoàn viên)