"A Nhất thúc thúc, người rốt cuộc trở về!" Mạc Du Hồng ôm cổ Mạc Nhất, thanh âm mềm mại tựa như làm nũng.
Mà Mạc Nhất lại cười ngây ngô, thử tính bế lên nữ hài, thần sắc hơi kinh ngạc nói:
"Di? Tiểu Hồng, mới mấy ngày không gặp mà con lại béo lên nha. Thúc sắp sửa bế không nổi con rồi!"
Mạc Du Hồng đẩy đẩy bả vai Mạc Nhất, vẻ mặt phụng phịu:
"Tiểu Hồng mới không có béo... mấy ngày nay không có A Nhất thúc thúc bên cạnh nướng con thỏ, lột vỏ tôm, lựa xương cá,... tiểu Hồng gì đều phải tự làm lấy, ăn gì cũng không có mùi vị, thì làm sao có thể béo lên được chứ?"
Mạc Vân Long đứng bên cạnh trơ mắt nhìn muội muội nói dối mà không mang theo chột dạ, hắn nhịn không được đỡ trán, ánh mắt len lén nhìn sắc mặt đen xuống dưới của nam nhân nào đó.
Đế Thanh Hàn đã gặp qua Mạc Nhất, cho nên thấy cảnh này không có ấn tượng gì. Nhưng đại ca hắn chịu không nổi đả kích nha. Hắn khẽ meo meo tiến lại gần, trầm thấp khuyên nhủ:
"Đại ca! Huynh bình tĩnh một chút... đừng kích động ha! Mọi việc không như huynh nhìn thấy đâu."
Đế Mặc Thần đều tức giận muốn tại chỗ nổ mạnh, khí lạnh sưu sưu phát ra, hai mắt như hàn đàm lạnh băng, tản ra nùng liệt sát khí. Hắn bẻ mười ngón tay "răng rắc", nhìn chằm chằm cảnh tượng chướng mắt phía trước, hậm hực hỏi:
"Thằng nhãi này là ai?" Cư nhiên cũng được lòng nữ nhi như vậy? Xem cách nói chuyện của hai người, hẳn là quan hệ thập phần thân mật, rồi còn cái gì mà lột vỏ tôm, lựa xương cá,... hắn nghe mà cảm thấy chói tai cực kỳ.
Chẳng lẽ lại là một đoá đào hoa của nữ nhân kia? Với tính cách không thảo hỉ của nàng, đào hoa không khỏi cũng nhiều quá đi? Hắn nhớ rõ hắn đều phát hiện hai đóa!
Đế Thanh Hàn nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng châm chước câu từ, hiển nhiên nếu câu trả lời của hắn không đủ thuyết phục, thì hôm nay nhất định sẽ có huyết quang tai ương. Vẻ mặt khổ bức hề hề, Đế Thanh Hàn thầm thì nói:
"Đại ca! Hắn kêu Mạc Nhất, cũng là một trong những thủ hạ của đại tẩu. Không phải như ngươi tưởng cái kia." Mấy ngày nay, Đế Thanh Hàn xem như đã phát hiện tân đại lục, đại ca hắn từ khi phát hiện vợ con thất lạc nhiều năm thì tiết tháo đã bắt đầu rớt đầy đất. Bọn nhỏ muốn cái gì, đại ca quả thực hữu cầu tất ứng, sủng bọn họ đến vô pháp vô thiên. Mà tính tình đại ca cũng trở nên thay đổi khó nắm bắt, theo phương hướng đại dấm chua mà tiến hóa.
Đặc biệt là khi điều tra ra sở hữu nam tính cùng đại tẩu hoặc bọn nhỏ có điều thân mật, đại ca bắt đầu ghen tỵ, sắc mặt khó coi như ai thiếu tiền không trả vậy.
Bởi vậy, trước khi mọi chuyện đi quá xa, hắn chỉ có thể căng da đầu mà giới thiệu.
Quả nhiên, nghe giải thích xong, sắc mặt Đế Mặc Thần mới thoáng hòa hoãn chút, hắn chỉ vào Mạc Cửu đứng một bên, hỏi Đế Thanh Hàn:
"Giống Mạc Cửu sao?"
Đế Thanh Hàn gật đầu nói:
"Đúng vậy, nhưng Mạc Nhất là đại đội trưởng, mà theo cách gọi của bọn họ thì phía dưới hẳn là còn có rất nhiều thủ hạ. Bất quá, từ lúc đệ gặp đại tẩu đến bây giờ, chỉ có hai người họ là xuất hiện với tần suất nhiều nhất."
Đế Mặc Thần gật đầu, sau đó híp mắt như suy tư gì, Nguyệt hộ pháp từng nói qua, mấy năm nay Lâu Giang Các cùng người này hợp tác, hắn luôn lấy ra đồ vật thiên kì bách quái rồi lại làm cho người ta sáng mắt. Đáng tiếc A Nguyệt vẫn luôn tra không ra chủ tử của hắn là ai. Nhưng hiện tại, hắn có thể đoán được vài phần. Xem ra, bối cảnh sau lưng của nữ nhân kia không đơn giản.
Hiển nhiên, Nguyệt hộ pháp cũng nhận ra Mạc Nhất, lúc này biểu tình phức tạp không thôi. Nói như vậy, Mạc Nhất lại là thủ hạ của Vực chủ phu nhân?
Bởi vậy, có một số căm tức, nàng là vĩnh viễn cũng không thể tính sổ với hắn?
Nguyệt hộ pháp ngẩng đầu nhìn trời, mạc danh có chút ưu thương.
Đối với Mạc Túc trở thành Vực chủ phu nhân, Nguyệt hộ pháp là không có bài xích, thử hỏi trên đời này, có nữ nhân nào xứng đôi với chủ tử từ tính cách cho đến cách hành xử như thế? Không chỉ vậy, hài tử không có cha nhiều năm, nhưng như cũ được nàng nuôi nấng lớn lên, dạy dỗ thành người ưu tú. Nữ nhân cường đại như vậy, mới có tư cách đứng bên cạnh chủ tử.
Hiểu lầm giải trừ, Đế Mặc Thần, Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên, Lam Vân đại sư đồng thời ngồi xuống ghế hàn huyên lên. Mà Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp thì đứng sau lưng Đế Mặc Thần.
"Tình huống của A Hoa như thế nào? Sao ta không thấy nàng?" Phong hộ pháp khều khều Nguyệt hộ pháp, hỏi nhỏ.
"Vết thương của nàng đã đỡ nhiều, hiện đang ở Lâu Giang Các tĩnh dưỡng. Nàng nói đợi chủ tử trở về, sẽ tự mình tạ tội thất trách trong những năm qua." Nguyệt hộ pháp bĩu môi nói.
"Tính của A Hoa quá cố chấp! Việc kia chỉ là ngoài ý muốn, nàng thế nhưng giữ mãi trong lòng không chịu buông bỏ. Nàng cũng không nghĩ, lần này chịu thương bảo vệ bọn nhỏ, cũng đủ nàng lập công chuộc tội. Chủ tử còn có thể trách nàng sao?" Phong hộ pháp nhấp môi, lắc đầu cảm thán.
"Bởi vậy ta mới nói, nữ nhân kia chỉ có gương mặt đẹp, nhưng đầu óc lại không chịu sử dụng. Ngu ngốc muốn chết!" Nguyệt hộ pháp trợn trắng mắt, hừ lạnh.
Phong hộ pháp co rút khóe miệng, âm thầm đỡ trán. Hắn là có bệnh mới cùng nữ nhân tâm khẩu bất nhất này trò chuyện về A Hoa.
Ai... những lúc này lại hoài niệm tiểu Tuyết, hai người bọn họ hợp lại mới có cộng đồng đề tài, cũng không biết nàng khi nào mới có thể trở về?
Mà bên kia, Mạc Cửu đã kéo Mạc Nhất sang một bên, nói lên những chuyện xảy ra trong thời gian này.
Mạc Nhất tính tình hàm hậu, đối với đồng đội cùng vào sinh ra tử thì sẽ không che dấu biểu tình, bởi vậy sắc mặt hắn lúc này thập phần buồn cười. Ngây ngốc, há hốc miệng, con ngươi trợn to, vẻ mặt không thể tin tưởng được.
"A Cửu! Ngươi xác định, ngươi kể cho ta nghe những cái này không phải thiên thư hay tiểu thuyết giả tưởng!?" Mạc Nhất chép miệng, ánh mắt phức tạp nhìn qua một bàn người bên kia, nhìn xuống hai đứa nhỏ, rồi lại nhìn Mạc Cửu.
Mạc Cửu đỡ trán, liếc xéo hắn rồi nói:
"Tất cả đều là thật sự! Ngươi không tin cũng phải tin. Chủ tử đều ngầm thừa nhận rồi!"
Mạc Nhất nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi lại:
"Nói vậy, người mà bảy năm trước hại chủ tử có mang, rồi sau đó bỏ của chạy lấy người, chính là hắn?"
Phốc!
Mạc Cửu, Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng phụt cười ra tiếng, chọc cho đám người bên kia đều tò mò nhìn sang đây.
Mạc Cửu co rút khóe miệng, trợn trắng mắt nói:
"Đội trưởng! Ngươi nói bậy bạ cái gì đâu. Giữa hắn và chủ tử có hiểu lầm, kỳ thực hắn cũng khá tốt, tính cách... ừm... cùng chủ tử một năm một mười. Ngươi tiếp xúc sẽ biết."
Mạc Nhất thập phần giật mình, nghiêng đầu khó hiểu:
"Nói như vậy, chủ tử đã tha thứ cho hắn?"
Mạc Cửu chớp chớp mắt, thần bí hề hề nói:
"Còn chưa đâu!!!"
Mạc Nhất hiển nhiên không tin, thần sắc có vài phần ngờ vực.
Mạc Vân Long chỉ có thể kéo hắn ngồi xổm xuống, thần sắc bi phẫn nói:
"A Nhất thúc thúc, là thật đó! Mẫu thân chưa tha thứ hắn, nên tiểu Long cũng sẽ không tha thứ. Đến nay mới thôi, tiểu Long còn chưa gọi hắn một tiếng 'cha' đâu. Ai bảo hắn bỏ rơi chúng ta lâu như vậy. Hơn nữa con nói thúc nghe, người này rất quá đáng, cư nhiên mua chuộc, uy hiếp, dụ dỗ con phản bội mẫu thân. Thúc nói xem hắn có quá đáng không cơ chứ? Hiện giờ có thúc ở đây, thúc nhất định phải dạy dỗ hắn, khiến hắn không thể ức hiếp tiểu Long nữa." Nói xong, Mạc Vân Long còn trợn trừng mắt, giơ lên nắm đấm.
"Đúng! Nhất định phải dạy cho hắn đẹp mặt, sao có thể tha thứ dễ dàng như vậy được. Chủ tử những năm nay chịu khổ, sao là một tiếng 'xin lỗi' thì có thể hoàn trả lại hết thảy!?" Mạc Nhất cũng căm phẫn nói, hiển nhiên là cùng Mạc Vân Long đứng chung chiến tuyến.
Đúng lúc này, Mạc Du Hồng lại kéo áo hắn, rầu rĩ nói:
"Nhưng A Nhất thúc thúc, mẫu thân đã dùng Hắc tử làm nổ hơn phân nửa Lâu Giang Các của Thần thúc thúc. Hai người đánh nhau, thúc ấy cũng không đánh trả, hơn nữa còn đối tốt với tiểu Hồng và ca ca. Những ngày này, cũng là thúc ấy che chở chúng ta, thay chúng ta đả kích người xấu."
Mạc Nhất vuốt đầu nữ hài, thần sắc nghiêm nghị răn dạy:
"Tiểu Hồng! Đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy. Nam nhân đều là đại móng heo, hắn đối tốt với con đều là có mục đích, muốn từ chỗ con đột phá phòng tuyến, sau đó công phá mẫu thân con. Tiểu Hồng, con nghĩ xem, con là tiểu áo bông tri kỷ nhất của mẫu thân, hẳn là phải đứng ở mẫu thân bên này, ngăn chặn ngoại địch có đúng hay không?"
Mạc Du Hồng nghe nghe, sau đó nhíu mi, sắc mặt có chút rối rắm, hai ngón tay trỏ nhịn không được xoay vòng vòng trước ngực, rối rắm nói:
"A Nhất thúc thúc nói cũng có đạo lý!"
Mạc Cửu nhìn một lớn hai nhỏ trò chuyện, chỉ cảm thấy đầu càng đau, trong lòng càng thêm chột dạ. Hắn thừa nhận, suýt chút nữa bị đội trưởng tẩy não thành công.
Hiện tại hắn rốt cuộc biết lý do vì sao chủ tử ba trăm năm sống ở tinh tế mà không có nổi một mảnh tình vắt vai. Thì ra là thằng nhãi cục súc này thổi tai bên gối. Đội trưởng quang côn thì cũng thôi đi, cư nhiên còn tai họa cả chủ tử!
Còn nói cái gì 'nam nhân là đại móng heo', đội trưởng chẳng phải cũng là nam nhân sao?
Không được, chủ tử khó khăn lắm mới cắt đứt duyên âm, gặp gỡ người hợp ý, hắn tuyệt đối không cho phép tên chết cân não này phá hoại.
Nếu cả ba người đều đứng thành hàng che ở trước mặt Mạc Túc, thì Đế Mặc Thần còn có thể nào đột phá được phòng tuyến. Hắn chỉ cần nghĩ đến là đã cảm thấy sốt ruột đến không được.
Bởi vậy, hắn bá vai Mạc Nhất, lôi người trở về bên kia, hùng hổ nói:
"Người ta dù sao cũng là thân cha, bọn nhỏ muốn nhận hay không cũng là chuyện của bọn họ. Ngươi hạt trộn lẫn cái quái gì?"
"Nhưng mà..." Mạc Nhất luống cuống tay chân, rầm rì muốn nói cái gì, bất quá Mạc Cửu đã ngắt lời.
"Không có nhưng nhị cái gì. Đi! Đi uống rượu!"
Mà hai đứa nhỏ lại bất đắc dĩ nhìn hai vị thúc thúc, sau đó lại nhìn nhau, nhún vai trợn mắt.
Xem ra cái phòng tuyến này là đứng không nổi thành hàng!
(Tác giả: Phù! May mà có Mạc Cửu trộn lẫn, không thì truy thê chi lộ của Đế Mặc Thần càng thêm gian nan. Nhưng mọi người đoán xem, Mạc Túc và Mạc Nhất nếu biết Mạc Cửu làm gián điệp bên trong thì có quần ẩu hắn không?
Ai, quả nhiên mất cảm hứng một đoạn thời gian, lâu quá không ra chương nên lượt đọc và lượt like đều giảm xuống. Các bảo bối đều bỏ Lộ mà đi hết òi😭)