“Đúng rồi, nha đầu ngươi hiện tại ở nơi nào? Tiêu thúc thu thập xong nơi này liền đi qua xem ngươi!” Tiêu Phạn thu hồi biểu tình mất mát, từ ái nhìn Mạc Túc rồi hỏi.
Mạc Túc giật mình một chút, sau đó lắc đầu nói:
“Không cần đâu, Tiêu thúc! Nhà của ta mấy năm nay là ở Nam Yên Quốc. Lần này ta đến đây chỉ là giải quyết một số việc, sau đó dẫn bọn nhỏ đi học viện Tinh Huyền báo danh. Hành trình đã chậm trễ, ta không thể ở lại nơi này lâu lắm. Tiêu thúc cùng dì đã phân biệt hai mươi năm, hẳn là có rất nhiều chuyện để nói, như vậy ta liền không quấy rầy các ngươi đoàn tụ.”
“Ai... nha đầu ngươi khách khí như vậy làm cái gì? Ta xem ngươi như khuê nữ, hơn nữa ngươi lại là ân nhân của Đông Phương gia tộc, bọn họ còn có thể đuổi ngươi đi không thành.” Tiêu Phạn nhíu mày, có chút vội vàng nói.
Mạc Túc lại nhìn hắn, thần sắc hiện lên một tia ngưng trọng nói:
“Tiêu thúc, ngươi có từng suy nghĩ tới, Phượng dì là đại tiểu thư của Đông Phương gia tộc, như thế nào sẽ dễ dàng trúng chiêu như vậy? Phó Ngữ Dung cho dù có đại bản lĩnh cũng không thể vói tay vào bên trong hại người đi. Ta nghi ngờ việc này là có người nội ứng ngoại hợp. Hơn nữa phía trước ta gặp được Đông Phương công tử thời điểm, hắn còn thân trúng kịch độc, trên đường trở về còn gặp phải liên hoàn sát thủ. Sau đó ta cho hắn giải độc, dược liệu còn suýt chút thì bị người kiếp sát thành công. Người của ta nói, hung thủ ra tay là người của Thập Diệm Lâu. Tiêu thúc, Phượng dì hẳn là không lâu cũng tỉnh lại, hai người điều tra giải quyết triệt để chuyện này đi, sâu mọt nếu tồn tại lâu lắm sẽ hoàn toàn hủy hoại căn cơ gia tộc.”
Tiêu Phạn hít sâu một hơi, trên mặt khó nén khiếp sợ, hắn không nghĩ tới nhi tử của hắn vậy mà chút nữa đã xảy ra chuyện. Hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ, cũng tuyệt không cho phép bất kì người nào lại thương tổn thê nhi của hắn một lần nữa.
Đáy mắt hiện lên sát ý, Tiêu Phạn lại lần nữa cảm ơn Mạc Túc:
“Nha đầu! Ngươi luôn giúp đỡ chúng ta, ngược lại là thúc thúc không thể làm gì cho ngươi. Ta thật sự cảm thấy hổ thẹn! Không biết nên báo đáp như thế nào!”
Mạc Túc cười khẽ một tiếng, thần sắc hơi nhu hòa:
“Người một nhà, thúc thúc không cần khách khí như vậy! Đông Phương công tử cùng lão gia tử cũng giúp ta những chuyện quan trọng khác, không ai nợ ai cả.”
Tiêu Phạn lắc đầu, không chính diện bối rối vấn đề này, nhưng trong lòng lại âm thầm nhớ kĩ ân tình, hắn nghiêm sắc mặt nói:
“Nha đầu yên tâm! Thúc thúc sẽ nhanh chóng điều tra ra hung thủ. Ngươi nếu có chuyện gì không thể giải quyết, không cần ngạnh kháng, có thể liên hệ ta.”
Mạc Túc chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, sau đó nàng móc ra một khối lệnh bài và vài món đồ vật đưa cho Tiêu Phạn, giải thích công dụng của từng món:
“Tiêu thúc cũng cẩn thận, nếu như thiếu người có thể mang khối lệnh bài này đến nơi có cùng đồ án nhờ hỗ trợ, thấy lệnh bài như thấy người, bọn họ sẽ không cự tuyệt. Còn nữa, đây là huân yên, thúc đem nó phóng lên cao thì thủ hạ ở nơi gần nhất sẽ theo tin mà tiến đến, nhưng nếu không có chuyện quan trọng cũng đừng điều động bọn họ. Cuối cùng, đây là hai viên Hắc Tử, có thể giải cứu trong lúc nguy nan, thúc chỉ cần kéo nhẹ sợi dây đằng chốt rồi ném ra là được.”
Tiêu Phạn run rẩy tiếp nhận mấy món đồ kia, sắc mặt hiện lên khiếp sợ, đặc biệt là nhìn thấy đồ án trên lệnh bài thì ánh mắt của hắn mạnh mẽ co rút lại:
“Đây... đây là Viêm...”
Biết hắn chuẩn bị nói gì, Mạc Túc đưa tay lên môi, chớp một bên mắt, cười thần bí:
“Tiêu thúc trong lòng hiểu rõ là được, không cần nói ra cho người khác biết nha! Ta còn muốn bảo trì thần bí!”
Tiêu Phạn hé miệng, cuối cùng là thở dài không có nói ra tiếng. Trong lòng hắn cũng dâng lên kinh đào hải lãng. Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, nàng thế nhưng có thể làm được một bước này.
Thừa Vũ đệ, nữ nhi của ngươi trưởng thành thật rồi!
Hai người lại hàn huyên một chút, Mạc Túc mới dẫn hai đứa nhỏ giới thiệu cho Tiêu Phạn, sau đó cùng Đế Mặc Thần hồi Lâu Giang Các.
Tiêu Phạn nhìn bóng dáng bốn người, nam tuy rằng đeo mặt nạ, nhưng nếu là con của người kia, vậy dung mạo sẽ không kém đi đâu, nữ thì không cần phải nói, hoa dung nguyệt mạo, thanh lãnh xuất trần. Bên cạnh còn có một đôi hài tử như tiên đồng ngọc nữ.
Ánh mắt hắn dõi theo thật lâu... thật lâu mới hồi phục bình tĩnh.
“A Mộc! Dọn dẹp một chút đồ vật, chúng ta đi Đông Phương gia bái phỏng.” Hắn phân phó Thanh Mộc một tiếng, ánh mắt nhìn tòa cung điện giam giữ nhân sinh của hắn hơn hai mươi năm này, khóe môi gợi lên một tia cười thoải mái.
Hắn - rốt cuộc đạt được tự do như mong muốn. Không cần phải tiếp tục ở nơi này cùng nữ nhân ác độc kia lá mặt lá trái.
“Hàn huyên xong rồi?” Đế Mặc Thần bế nữ hài, Mạc Du Hồng có lẽ là mệt mỏi, cho nên úp mặt vào ngực hắn ngủ ngon lành, trong miệng còn thỉnh thoảng phun bong bóng. Hắn cảm nhận được áo ngoài ươn ướt nhưng không ghét bỏ, tâm tình vui sướng hỏi Mạc Túc.
“Ừ!” Mạc Túc dắt tay nhi tử, trong lòng suy nghĩ một số chuyện cho nên có vẻ thất thần, nghe thấy thanh âm liền thuận miệng đáp một tiếng, sau đó mới bỗng chốc giật mình.
Nàng không khỏi híp mắt đánh giá Đế Mặc Thần, trong lòng ngũ vị tạp trần. Phía trước nàng là không muốn cùng người này có điều liên lụy, nhưng hiện tại tựa hồ lại là liên lụy càng sâu. Duyên phận thứ này... thật sự là khó nói!
Đế Mặc Thần bỗng nhiên bị nhìn chăm chú một hồi, ánh mắt của nữ tử có tò mò, có phức tạp và cảm xúc đan xen khiến lòng hắn không khỏi run lên, ánh mắt trực diện Mạc Túc, khóe môi gợi lên một mạt tà cười, trêu ghẹo:
“Tiểu Túc Túc rốt cuộc phát hiện ra mị lực của ta rồi sao? Kỳ thực ngươi không cần phải thẹn thùng, muốn nhìn dung mạo của ta thì nói một tiếng là được rồi. Dù sao toàn bộ mọi thứ về ta cũng sẽ thuộc về tiểu Túc Túc mà, có đúng hay không!?”
Mạc Túc: “...” Nàng chỉ là quan sát hắn một chút, thứ này lại não bổ ra một đống câu chuyện buồn nôn, không làm biên kịch thật là lãng phí nhân tài!
Lỗ mũi phát ra hừ lạnh, Mạc Túc liếc xéo hắn một cái, quyết định không lại để ý tới. Chỉ là ở nơi không ai nhìn thấy, vành tai nàng lại hơi đỏ rực lên.
Thật là gặp quỷ!
Mạc Túc là liếc xéo, nhưng truyền vào trong mắt Đế Mặc Thần thì lại là liếc mắt đưa tình, cử chỉ này khiến lòng hắn không khỏi nhộn nhạo, đầu quả tim như bị cái gì kích thích một chút đến tê rần.
Từ nụ hôn bất ngờ hôm qua đến bây giờ, Đế Mặc Thần cảm giác chính mình bị trúng độc, còn độc không nhẹ.
Hắn lắc đầu, cười khẽ một tiếng, sải chân dài đuổi theo:
“Tiểu Túc Túc đừng đi nhanh như vậy chứ? Ngươi khả năng bỏ quên một tiểu khả ái ở phía sau đây này!”
Nghe câu nói đó, dưới chân Mạc Túc hơi lảo đảo suýt nữa té ngã, cực lực ổn định thân hình, nàng cúi mặt thấp chú một tiếng:
“Mẹ nó, thứ này càng ngày càng không biết xấu hổ!” Mạc Túc rốt cuộc thể hội đến cảm giác xấu hổ, buồn nôn cùng cảm thấy thẹn của con hàng Kim Tước khi bị nàng trêu chọc khi xưa.
Phong thủy thay phiên luân chuyển, nàng ác thú vị nhiều quá, rốt cuộc hiện tại được đến quả báo luân hồi.
Tiểu khả ái?
Nàng cùng nhi tử bảo bối thoáng nhìn nhau, sau đó hai mẹ con đồng loạt làm một cái động tác, đó là xoa xoa da gà trên cánh tay.
Mạc Vân Long như ông cụ non vậy thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua người gọi là ‘phụ thân’ phía sau, trong lòng phun tào.
Phụ thân trở nên không có tiết tháo làm sao bây giờ?
Cái dạng này của hắn mà có thể vùng lên kháng chiến? Bị luân hãm, trở thành thê nô còn kém không nhiều lắm!
(Tác giả: Nam chính càng ngày càng buồn nôn làm sao bây giờ? Online chờ, rất cấp bách! Mọi người có thích nhân thiết này của hắn không, hay là Lộ bẻ cho hắn lạnh lùng tuyệt tình trở lại nha???)