Địa lao.
Ở một góc âm u và dơ bẩn nhất của nhà tù, nơi canh gác, giam giữ trọng phạm. Những cột sắt đen ngòm làm bằng huyền thiết dựng cao tới chọc trời, chỉ cần nhìn qua đã khiến người cảm thấy áp bách cùng sợ hãi. Không chỉ thế, ở những khe hở của cột sắt còn giăng lên những tấm lưới đầy gai nhọn, dưới nền đất âm thầm bố trí vây trận, cho nên điện quang, lôi hỏa "xèo xèo" kích động, chạy dọc qua từng sợi lưới mỏng manh, dưới ngọn đèn dầu tối tăm chiết xạ ra ánh sáng lạnh lẽo. Chỉ cần phạm nhân có can đảm trốn ngục thì sẽ bị đánh trở về cho thịt nát xương tan.
Khác hẳn với những căn phòng khác, luôn truyền ra tiếng kêu oan thảm thiết và thỉnh thoảng là âm thanh chửi rủa chói tai. Nhà tù sắt ở góc cuối hành lang này lại thập phần cô tịch và âm lãnh, lúc nào cũng toát ra hàn khí tựa như là oan hồn quanh quẩn nơi đó không chịu tiêu tan.
Ngay cả cai ngục đều phải e dè tiến vào, bất đắc dĩ đưa cơm cho phạm nhân thì thái độ trở nên cáu gắt bực bội, hận không thể nhanh nhanh làm xong nhiệm vụ rồi rời đi, tựa như phía sau có hồng thủy mãnh thú ở truy đuổi.
Lúc này trong phòng giam, Phó Ngữ Dung ngồi bệt trên nền đất đầy cỏ rác và phân chuột, gương mặt già nua, làn da nhăn nheo, lấm tấm đồi mồi hiện lên hệt như là bà lão tám mươi. Mái tóc trắng xóa và xơ xác rối bời xõa tung phía sau lưng, ẩn ẩn có vài con rận bò tới bò lui trên da đầu, nàng ta lại không hề sở giác, ánh mắt thỉnh thoảng lỗ trống nhìn ra phía ngoài, hai tay nỗ lực kết ấn như để thực hiện một nghi thức nào đó.
Chỉ là qua thời gian càng lâu, chân mày nàng ta càng nhíu càng chặt, nét mặt nhuộm đẫm sốt ruột cùng âu sầu.
Đúng lúc này, một âm thanh từ trống rỗng vang lên, rõ mồn một truyền vào tai Phó Ngữ Dung, kèm theo một nụ cười mai mỉa:
"Nữ đế đại nhân... à không... ta phải nên gọi ngươi là Phó Ngữ Dung mới đúng. Ngươi định liên hệ người đến để cứu mình, hay là truyền lại tin tức cho Vu tộc. Để ta đoán xem, hẳn là cái thứ hai đi. Vu tộc các ngươi, năng lực quỷ dị, bản lĩnh nghịch thiên, bất quá cũng đủ chán ghét. Bởi vì muốn làm cái gì đó, đều là khiến người khó lòng phòng bị."
Phó Ngữ Dung nghe tiếng, mở bừng mắt. Cho đến khi thấy rõ người đến là ai, ánh mắt nàng ta khẽ co lại, trong lòng khiếp sợ đến tột đỉnh. Phó Ngữ Dung nghiến răng nghiến lợi nói, âm thanh khàn khàn, khô khốc lại âm trầm quỷ quyệt:
"Ngươi đã biết rõ ràng bản lĩnh của Vu tộc, thế nhưng còn dám một mình đối mặt ta. Ta nên cảm thán ngươi tự cao tự đại hay là nghé con mới sinh không sợ cọp đây!?"
Mạc Túc chắp tay sau lưng, dáng vẻ ung dung đi tới, khi cách Phó Ngữ Dung còn năm mét thì dừng lại, ánh mắt thâm u nhìn người đối diện, bỗng chốc bật cười:
"Vu cổ nhất tộc, lợi hại và khó lường nhất là cái gì? Đương nhiên là cổ trùng! Bất quá thứ đồ thấp kém rác rưởi kia, chỉ có tộc các ngươi xem như trân bảo mà lợi dụng để hại người. Muốn dùng nó đối phó ta? Ha hả! Ta chính là chơi với bọn chúng thời gian rất dài, chỉ sợ còn dài hơn tuổi thọ của ngươi."
Phó Ngữ Dung vẻ mặt kinh khủng nhìn Mạc Túc, thét chói tai ra tiếng, lời lẽ khẳng định:
"Ngươi không phải là Nguyệt Vô Song!"
Nếu lúc trước chỉ là hoài nghi, thì hiện tại Phó Ngữ Dung mười phần khẳng định, người trước mặt này tuyệt đối không phải Nguyệt Vô Song yếu đuối nhu nhược, dễ dàng đắn đo của nhiều năm về trước.
Mạc Túc buồn cười nhìn Phó Ngữ Dung, hờ hững nói:
"Đúng vậy! Ta không phải Nguyệt Vô Song, ta họ Mạc. Ngươi không phải sớm đã biết chuyện này sao?"
Phó Ngữ Dung nhăn mày, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói tràn đầy kích động nói:
"Nói như vậy, Nguyệt Vô Song không phải là con của hắn??? Sao có thể, không thể nào? Năm đó, ta tận mắt chứng kiến các ngươi bôn ba từ Đông Linh đại lục đến tận đây, sao có thể sẽ sai được..."
Hai người đã ngả bài, cho nên Phó Ngữ Dung cũng không ngại nhắc đến chuyện năm xưa, mà Mạc Túc cũng thừa hiểu, "hắn" chỉ chính là phụ thân nàng Mạc Thừa Vũ.
Mạc Túc hứng thú bừng bừng quan sát vẻ mặt biến ảo khó lường của Phó Ngữ Dung, sau đó cười khẽ hỏi:
"Vu tộc các ngươi và Khâu gia đều tưởng rằng cha ta chỉ là một người bình thường, trên không chỗ dựa, dưới không gia tộc đi? Cho rằng hắn dễ ức hiếp như vậy sao?"
Sắc mặt Phó Ngữ Dung nháy mắt trắng bệch một mảnh, ánh mắt tràn đầy hoảng hốt, mờ mịt nói:
"Không thể nào! Suốt nhiều năm như vậy, ta không thấy ai liên hệ đến hắn nha. Huống chi! Nếu hắn có gia tộc chống lưng, như thế nào sẽ bị đuổi giết tàn nhẫn đến thế? Ngươi đừng mơ tưởng gạt ta!"
Mạc Túc nhún vai, sắc mặt bình thản đáp:
"Nói ra sợ đem ngươi hù chết khiếp, nếu cứ điểm Mạc gia là ở thế giới này, thì Vu cổ nhất tộc các ngươi đã sớm bị xóa tên, trôi vào lịch sử sông dài. Chứ đâu thể chấp nhận các ngươi làm càn, ức hiếp người nhà của chúng ta."
Mạc Túc không phải nói ngoa, tuy nói Mạc gia dân cư đông đảo, nhưng không có cái gọi là tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau ngươi chết ta sống. Bởi vì huyết mạch duyên cớ, mỗi người đều có khả năng xuyên qua thời không, cho nên trưởng tử mặc định thành đời gia chủ kế tiếp. Mà những con cháu còn lại, có thể tự do làm điều mình muốn. Hơn nữa, không thể cầm quyền ở tinh tế, thì xuyên qua thời không gây dựng sự nghiệp, giúp gia tộc mở mang bờ cõi nó không hương sao?
Cho nên, con cháu Mạc gia không chỉ không có tranh đấu gay gắt, mà còn đoàn kết hòa thuận, nâng đỡ lẫn nhau. Cho nên, đế quốc hoặc gia tộc khác muốn chèn ép Mạc gia đều phải suy nghĩ và ước lượng lại phần thắng là bao nhiêu.
Phó Ngữ Dung khiếp sợ ngẩng đầu, lắp bắp hỏi:
"Không ở thế giới này là có ý tứ gì!?"
Mạc Túc cảm thấy Phó Ngữ Dung lúc này tựa người đứng ở bên bờ vực thẳm, trong mắt như có thứ gì đang dần sụp đổ tiêu tan. Sự thay đổi này khiến Mạc Túc thấy thống khoái trong lòng.
Có cách trả thù nào dứt khoát bằng việc đánh tan sở hữu tự tin mà địch nhân cố tình xây dựng. Một khi niềm tin sụp đổ, thì tâm lý địch nhân cũng sẽ hỏng mất. Cho nên, Mạc Túc không ngại thêm một mồi lửa:
"Nói cho ngươi biết một bí mật..." Trong nhà tù tối tăm, ánh đèn le lói, cái bóng Mạc Túc kéo dài trên nền đất, hợp với nét cười nửa miệng và giọng nói ma mị, khiến Phó Ngữ Dung không khỏi cảm thấy kinh hồn táng đảm, dây thần kinh bất giác căng thẳng, trái tim càng đập càng nhanh như gõ trống.
Mà khi tiếng nói của Mạc Túc vừa dứt, ánh mắt của Phó Ngữ Dung đã trở nên hoảng sợ dị thường, nàng ta co người lại góc tường, lầm bầm lầu bầu:
"Ma quỷ... ngươi là ma quỷ! Sự tồn tại của ngươi, đối với Vu tộc tuyệt đối là tai họa ngập đầu. Không được, ta nhất định phải truyền tin tức trở về, bảo bọn họ ngay lập tức giết chết Thẩm Sương."
Phó Ngữ Dung nói liền làm, năm ngón tay dưới góc áo khẽ câu lại thành trảo, máu huyết trong cơ thể nghịch chuyển, đảo chiều chảy về nơi sâu trong tinh thần trung tâm. Nếu có người ngoài ở đây, nhất định có thể phát hiện nơi đó có một con mệnh trùng đang ngủ say. Bởi vì do nó, cho nên tuy rằng Phó Ngữ Dung bị phản phệ, nhưng cũng sẽ không chết đi, bởi vì mệnh trùng này câu thông với tổng đàn Vu tộc, nó sẽ kịp thời hóa giải phần nào lực lượng bị phản phệ, trợ giúp Phó Ngữ Dung bảo vệ một cái mạng.
Đương nhiên, mệnh trùng ở thời khắc mấu chốt cũng có thể truyền lại tin tức, hình ảnh cho tổng đàn. Chỉ là nếu vận dụng nó, Phó Ngữ Dung sẽ phải trả giá một nửa sinh mệnh.
Phó Ngữ Dung biết chính mình ra không được địa lao, giờ tuất ngày mai nàng cũng sẽ bị thiêu sống. Cho nên nàng quyết định, cho dù là chết nàng cũng phải kéo thêm đệm lưng, khiến cả nhà Mạc Túc vĩnh viễn đều không thể đoàn tụ. Hơn nữa cảnh báo tổng đàn, Mạc Túc, Mạc Thừa Vũ rất nguy hiểm, nói cho bọn họ cảnh giác. Như vậy, nàng cũng không thẹn với gia tộc dốc sức bồi dưỡng nhiều năm.
Bất quá, ngay lúc Phó Ngữ Dung cho rằng đánh đổi sinh mệnh là có thể truyền ra tin tức thành công, thì sở hữu lực lượng bỗng nhiên bị cái gì ngăn cách, mệnh trùng cách nó chỉ có một gang tay, nhưng lại phảng phất ngân hà xa xôi không thể với tới. Phó Ngữ Dung trước khi chết, còn không cam lòng mà nghe được thanh âm đầy ma mị của Mạc Túc:
"Chậc! Đã sớm nói với ngươi không cần múa rìu qua mắt thợ trước mặt ta! Như thế nào còn chấp mê bất ngộ đâu? Vu tộc các ngươi có thể vượt ngàn dặm khoảng cách để truyền tin, thì Mạc gia chúng ta có không gian phong tỏa nha. Ai, trùng tộc ở tinh tế cũng có năng lực này, ta chinh chiến nhiều năm, đã sớm thuộc nằm lòng sở hữu kịch bản. Ngươi đừng không cam lòng, yên tâm đi đi! Vu tộc các ngươi cũng sẽ sớm cùng ngươi hội hợp mà thôi. Ngươi không phải thích sủng nam nhân sao, đến lúc đó ta sẽ đốt hình nhân bằng giấy gửi xuống cho ngươi."
Phó Ngữ Dung phun ra một búng máu, hoàn toàn chết không nhắm mắt.
Mạc Túc ngoéo môi một cái, ánh mắt hơi rũ, lông mi thon dài tạo thành một vòng bóng ma. Tay phải nàng hơi nâng lên, sau đó chộp lại. Tức khắc, từ trong miệng Phó Ngữ Dung bay ra một đoàn đồ vật đen tuyền được bao vây bởi không gian phong tỏa. Sau đó nàng lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đem nó bỏ riêng vào trong đó.
Phó Ngữ Dung đã chết, mệnh trùng nhất định sẽ rời bỏ túc thể để trở về tổng đàn. Như vậy, bên kia sẽ bị kinh động, làm ra phòng bị. Mà nàng, tuyệt đối không cho phép việc này phát sinh. Nàng phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, đánh cho Vu tộc trở tay không kịp.
Làm xong mọi thứ, Mạc Túc thuấn di rời đi địa lao, vô tung vô ảnh như khi đến, không kinh động bất luận kẻ nào.
Đến nỗi hoàng tộc có tra ra Phó Ngữ Dung chết do nguyên nhân gì, đó là chuyện của bọn họ.
(Tác giả: Vai ác thứ nhất đã lãnh cơm hộp, còn một chương nữa thì Lộ sẽ viết đến hành trình tiếp theo của gia đình Túc Túc. Liệu hai đứa nhỏ Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng đến Tinh Huyền học viện có thuận lợi không hay sẽ gặp phong ba sóng gió?)
- ---------‐--------------------------------------------------------------------------
Phỏng vấn sau hậu trường:
Tác giả: Phó Ngữ Dung, hãy nói lên cảm nhận trước khi chết của ngươi là gì?
Phó Ngữ Dung (nghiến răng nghiến lợi): Chỉ có ba chữ... bị tức chết!!!
Tác giả: Nếu cho ngươi một tâm nguyện, thì ngươi ước được làm gì?
Phó Ngữ Dung: Sống lại tiếp tục diễn vai ác.
Tác giả:... mỹ đến ngươi! Đổi cái khác đi cô nương.
Phó Ngữ Dung (cười ha hả): Đùa thôi! Nếu có kiếp sau, ta thề không đụng đến vai chính và người nhà vai chính. Đi mẹ nó yêu đương đơn phương! Lão nương kiếp sau muốn nghiêm túc tu luyện, phi thăng thành thần. Hơn nữa mỹ mạo vô song, khiến cho nam nhân thèm nhỏ dãi nhưng vĩnh viễn đều không thể được đến.
Tác giả: Tra nữ, bệnh thần kinh! Dẹp dẹp, đổi người khác phỏng vấn.
Nguyệt Vũ Đình (giơ tay): Ta... mau phỏng vấn ta.
Tác giả: Ngươi!? Không có nhu cầu gì để hỏi. Ngươi sở dĩ lãnh cơm hộp, đều là tự tìm. Mọi người đều rất vui mừng khi thấy ngươi chết.
Nguyệt Vũ Đình:... Ta sai rồi, ta sửa còn không được sao?
Tác giả: Sai nơi nào?
Nguyệt Vũ Đình (ngập ngừng): Ta hẳn là không nên lỗ mãng, sử dụng cùng một phương pháp trong nhiều lần. Phải nên thay đổi 1001 cách ngược chết vai chính.
Tác giả:... trẻ nhỏ dạy mãi không sửa, cút đi! Nhìn liền phiền lòng.
***Phỏng vấn đến đây là hết rồi, chờ đợt sau ha***