"Đúng rồi, sao hôm nay lại không thấy Mạc Vân nhỉ?" Vân Hoài tức giận ngồi lại tại chỗ, quai hàm phình phình nhai bánh ngọt, bỗng chốc nhớ đến cái gì, bèn nhìn Mạc Túc rồi hỏi.
Mạc Túc hơi nhíu một chút mi, đáy mắt lóe qua ý vị thâm trường, bình thản nói:
"Nàng nói có chút việc cần phải giải quyết, cho nên rời đi!"
Trên thực tế, sau khi nghe Mạc Vân nói về việc chứng kiến rất nhiều hài tử bị đệ tử Ma Điện bắt cóc, nàng nhanh chóng suy tư, sau đó giao nhiệm vụ điều tra cho Mạc Vân.
Mà Mạc Cửu lại đã đi tìm kiếm tung tích của Nguyệt Vô Hoan. Thế nên, hai người mới không có mặt. Và hành trình đi Tinh Huyền học viện, cũng chỉ có Mạc Nhất vẫn đồng hành như cũ.
Bất quá những điều này, Mạc Túc sẽ không nói cho Vân Hoài biết.
"Ồ..." Người sau nghe vậy thì dùng đũa chọc chọc vào chén, ngữ khí lộ ra ỉu xìu cùng thất vọng.
Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp nhìn nhau, đều thấy được sự ngạc nhiên từ trong mắt đối phương.
Không ngạc nhiên không được, bởi vì bọn họ lần đầu tiên nghe đến Vân Hoài nhắc đến một nữ nhân với giọng điệu đó.
Trong lòng hai người nổi lên suy đoán, có đại dưa!!!
Mà Đế Mặc Thần, một bên cảm thán Vân Hoài khác thường, một bên lại như suy tư gì nhìn thoáng qua Mạc Túc.
Tiểu Túc Túc là thành chủ Viêm Tinh thành, nói vậy những người khác đều là Ưng Vệ trong truyền thuyết, kể cả Mạc Vân. Hắn gặp qua Mạc Vân, người kia không chỉ hiểu dược lý, biết cách đối phó cổ trùng, tuy rằng tính tình táo bạo chút, nhưng tâm tư lại rất tinh tế. Xem ra tiểu Túc Túc lại ban bố nhiệm vụ cho Mạc Vân đi làm rồi.
Nghĩ vậy, Đế Mặc Thần có chút khó chịu nhìn Mạc Nhất, thầm cảm thán tên này sao cũng không đi làm nhiệm vụ đâu?
Mạc Nhất suốt ngày hộ Mạc Túc ở bên người như hộ nghé, nhìn chướng mắt thực sự.
Mỗi lần hắn đến gần Mạc Túc nói chuyện, tên kia đều dùng ánh mắt tử vong nhìn chằm chằm hắn, hệt như hắn là phần tử khủng bố hay kẻ hủy diệt thế giới vậy, khiến hắn buồn bực không thôi.
Lão tử muốn truy lão bà sao lại khó như vậy chứ!?
Cảm nhận được ánh mắt ai oán từ Đế Mặc Thần, Mạc Túc tỏ vẻ không hiểu ra sao.
Tên mặt dày này lại phát bệnh thần kinh gì?
Lúc sau đó, Đoan Mộc Huyền, Cố Đình Diệp, Đế Thanh Hàn và hai đứa nhỏ cũng ngồi vào bàn, ăn ăn uống uống, vui vẻ trò chuyện, tiếng cười vang vọng toàn bộ đại sảnh mãi cho đến chiều tà mới kết thúc.
Lúc gần chia tay, Đoan Mộc Huyền đấm vào bả vai Đế Thanh Hàn một cái, hồng mắt cảm khái nói:
"Huynh đệ tốt, không nghĩ tới ba người chúng ta chưa gặp lại bao lâu lại phải chia biệt. Ngươi đi theo đại ca, đại tẩu ngươi hành tẩu giang hồ, Cố Đình Diệp cũng ra biên cương trấn thủ. Ta quyết định trở về ra sức tu luyện, tuyệt đối không thể để tầm mắt hạn hẹp, thua cho các ngươi được!"
Đế Thanh Hàn vỗ vai hắn, nói:
"Trên đời này có bữa tiệc nào mà không tàn đâu. Chia biệt hôm nay, cũng là để chuẩn bị cho ngày sau, đến lúc đó huy hoàng gặp lại nó không hương sao? Còn nữa, chỉ bằng tư lịch của Thập đại gia tộc, tầm mắt ngươi sao có thể hạn hẹp. Cho nên, cố gắng tiếp thu đi, thiếu niên. Biết đâu chừng có ngày chúng ta gặp lại, ngươi đã là gia chủ đứng đầu."
Cố Đình Diệp liếc xéo Đế Thanh Hàn, không cho mặt mũi cười nhạo:
"Ai u! Nhìn xem đi, có cháu trai, cháu gái một cái là trở nên nghiêm túc chững chạc. Còn biết khuyên người cơ đấy. Thật là khó được!"
Đoan Mộc Huyền ôm bả vai hai người huynh đệ, cười cười nói:
"Tiểu Diệp Tử ngươi không cần khen hắn, hắn nghiêm túc bất quá năm giây, sau năm giây là sẽ bị đánh trở thành nguyên hình ngay thôi. Tiểu Hàn nga, ta có thể trở thành gia chủ hay không thì chưa biết, nhưng có khả năng sẽ nhận được thư mời cưới của ngươi sớm nha?" Nói đến câu cuối, hắn nhìn Đế Thanh Hàn bằng ánh mắt ái muội.
Cố Đình Diệp cũng bất giác cười, phụ họa nói:
"Đúng đúng! Ta làm sao quên mất, Thanh Hàn hắn là phò mã tương lai đâu? Yến Minh Ly trước khi về Nam Yên, có dặn dò ngươi chừng nào thì bắt đầu cử hành hôn lễ không?"
Đế Thanh Hàn sắc mặt tối sầm, bĩu môi nói:
"Đừng nhắc đến nàng, lão tử đã nói rõ ràng, tuyệt đối sẽ không cưới nàng. Đại ca, nhị tỷ của ta cũng không đồng ý hôn sự này."
Cố Đình Diệp tò mò hỏi: "Ngươi không sợ Nam Yên quốc vương tức giận, phát lệnh truy nã ngươi sao?"
Đế Thanh Hàn ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói:
"Sợ cái gì? Lão tử có đại ca và đại tẩu chống lưng cho ta đâu!"
Thân phận của Đế Mặc Thần, Đoan Mộc Huyền biết nhưng cũng không nói cho Cố Đình Diệp, sợ hắn sinh ra ngăn cách. Bởi vậy hắn hoàn toàn không lo lắng Nam Yên Quốc sẽ trả thù Đế Thanh Hàn.
Người ta là đệ đệ của Vực chủ Thần Vực, thế lực khổng lồ, Nam Yên quốc là bị điên rồi mới có thể chó cùng rứt giậu.
Bất quá, Đoan Mộc Huyền lại trêu chọc nói:
"Đại ca ngươi có thể chống lưng cho ngươi, nhưng đại tẩu? Ta xem ngươi kêu lưu loát đến quá sớm nha!" Ánh mắt hắn nhìn Mạc Túc tràn đầy ý vị thâm trường.
Lần đầu tiên, hắn rốt cuộc chứng kiến Vực chủ tôn quý đá đến ván sắt. Thật sự là thú vị!
Đế Thanh Hàn hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, bẹp miệng không phục nói:
"Không quan hệ, bằng mị lực và tài lực của đại ca ta, nhất định sẽ khiến đại tẩu hồi tâm chuyển ý. Nói nữa, nàng vẫn là lão đại mà Đế Thanh Hàn ta nhận chuẩn, nếu thấy ta gặp khó khăn, lão đại sao có thể trơ mắt đứng nhìn?"
Cố Đình Diệp lắc đầu cười: "Vậy thì ta chúc ngươi may mắn nha tiểu tự luyến!"
Đoan Mộc Huyền nhếch mi, nói: "Thấy chưa, ta nói hắn nghiêm túc không quá năm giây! Chỉ bằng bệnh tự luyến đã thâm nhập cốt tủy này, chỉ sợ hắn cũng không trưởng thành lên nổi."
Đế Thanh Hàn buồn bực phản bác: "Hai người các ngươi ghen tị nhan sắc của lão tử chứ gì? Lão tử vẫn luôn biết mà. Hãy cam chịu đi các phàm nhân!!!"
Cố Đình Diệp bẻ bẻ ngón tay, cùng Đoan Mộc Huyền nhìn nhau, đồng thanh ra tiếng:
"Quần ẩu chết hắn đi!"
Ba người ở trước cửa ngươi tới ta đi đùa giỡn, ráng chiều bao phủ xuống, ba bóng dáng hỗn loạn, lại hài hòa chồng lên nhau dưới nền đất, tiếng cười rả rích như vẫn đọng lại nơi đây, thật lâu không tiêu tan.
Mà trong nhà, giữa Đế Mặc Thần và Mạc Túc, lại nồng nặc mùi thuốc súng.
"Ta nói Vực chủ đại nhân ngài không có việc gì làm sao? Như thế nào cũng phải cùng ta đi Tinh Huyền học viện?" Mạc Túc đè đè lông mày, chỉ cảm thấy nhức đầu đến lợi hại.
Bằng niệu tính của tên này, đi đến nào nơi đó có chuyện, có hắn cùng đi Tinh Huyền, xác định sẽ không có tai nạn xe cộ hiện trường xảy ra sao?
Đế Mặc Thần ngã vào sau ghế, hai tay buông thỏng, bất cần đời nói:
"Tiểu Túc Túc không cần phải lo lắng, mọi việc về sinh ý đã có thuộc hạ chu toàn. Ta liền không trộn lẫn. Ta đã bỏ lỡ bảy năm, hiện tại ta chỉ muốn đi theo ngươi, tiếp xúc sinh hoạt của bọn nhỏ. Chẳng lẽ ước nguyện nho nhỏ của một người phụ thân, tiểu Túc Túc cũng tàn nhẫn mà tước đoạt sao?"
Mạc Túc phát hiện, tên này càng ngày càng không có tiết tháo. Xem xem, những lời mà hắn nói là tiếng người sao?
Cộng thêm biểu cảm u oán uất ức của hắn, Mạc Túc đều phải hoài nghi nàng là đại ma đầu tội ác tày trời, làm chuyện gì thương tổn hắn vậy.
"Tùy ngươi! Nhưng ta nói trước, ngươi không được sử dụng thân phận mưu cầu ích lợi. Hai đứa nhỏ vào học viện phải bằng thực lực cạnh tranh, tuyệt đối không thể lén đi cửa sau."
Bởi vì biết muội muội hắn Đế Cửu Diên là đệ tử chân truyền của Lam Vân đại sư, cho nên Mạc Túc mới sợ hắn lén cho bọn nhỏ dùng đặc quyền. Nếu nàng muốn dùng, bằng vào thân phận của nàng đã sớm dùng, cần gì phải chờ đến hắn xuất hiện.
Đế Mặc Thần hơi ngoéo môi, tiếng cười tà tính truyền ra:
"Nếu không dùng đến thân phận, ta đương nhiên phải dỡ mặt nạ xuống. A ta đã biết! Tiểu Túc Túc khẳng định mê luyến khuôn mặt này của ta mà ngượng ngùng nói, mới có thể uyển chuyển đề ra yêu cầu đúng hay không. Được rồi, chỉ cần là yêu cầu của ngươi, ta đều sẽ đáp ứng."
Mạc Túc mặt vô biểu tình, ánh mắt lẳng lặng nhìn nam nhân không đứng đắn trước mặt, lòng bàn tay lại hơi ngứa lên, muốn đánh người.
"Không! Ngươi vẫn là đeo mặt nạ đi! Bất quá không phải của ngươi, mà ta sẽ làm gấp rút cho ngươi một cái mặt nạ chuyên dụng để hóa trang." Mạc Túc nói, trong lòng đã có một ý tưởng tà ác hiện lên.
Gương mặt của người này quá yêu nghiệt, nếu để xổng chuồng, sợ sẽ đưa tới vô số fan cuồng nhiệt xà tinh bệnh, đường xá khẳng định ủng đổ. Nàng đưa hai đứa nhỏ đi học, chứ không phải làm người mẫu đi đài cho người khác quan khán.
Đế Mặc Thần không hề hay biết ý tưởng của Mạc Túc, đưa tay sờ gương mặt, ngả ngớn nói:
"Tiểu Túc Túc còn sẽ làm mặt nạ? Hảo nha! Ta tuyệt đối sẽ giữ mình trong sạch, gương mặt thật chỉ cho phép ngươi nhìn, không để các tiểu yêu tinh khác chiếm tiện nghi."
Mạc Túc: "..." Nàng nói một câu nghiêm túc, vì cái gì qua miệng của tên này, ý tứ sẽ biến thành ái muội?
Thật là một ngày không đánh, liền muốn leo lên nóc nhà lật ngói.
Nhận ra ánh mắt và động tác nguy hiểm của Mạc Túc, Đế Mặc Thần có điểm sợ nàng sẽ lại phóng lựu đạn nổ Nguyệt Lâu, cho nên nháy mắt chấn chỉnh lại dáng ngồi, nghiêm túc nói:
"Không đùa nữa! Tiểu Túc Túc, có tin tức muốn nói cho ngươi. Bích Linh Châu hư hư thực thực xuất hiện ở Hàm Vân Sơn, Hàm Vân Sơn lại dựa lưng Tinh Huyền học viện. Bích Linh Châu từng là truyền thừa của Âu Dương gia tộc, bọn họ đánh nhãn hiệu cho con cháu tiến đến học viện học tập, kỳ thật là tìm kiếm truyền thừa. Ta nghe nói, nhiệm vụ khảo nghiệm của tân sinh lần này, là tiến vào Hàm Vân Sơn rèn luyện. Tiểu Túc Túc định làm như thế nào?"
Mạc Túc nghe vậy thì ánh mắt chợt lóe, hỏi:
"Nhiệm vụ khảo nghiệm này, là của Điệp Vân Quan hay Thông Huyền Quan?"
Đế Mặc Thần suy tư nói: "Hài tử tiến đến cầu học, đại đa số đều không tới mười tuổi, tu vi cao nhất bất quá hoàng giai. Cho nên ta nghĩ học viện giao nhiệm vụ cho bọn nhỏ là tìm đồ vật ở ngoại vây. Mà tân sinh của Thông Huyền Quan, có khả năng sẽ tiến vào trung vây?" Đế Mặc Thần cũng không thể xác định chính xác là loại khả năng nào.
"Con cháu của Âu Dương gia tộc, đều có cả hài tử và người trưởng thành sao?"
Đế Mặc Thần gật đầu đáp: "Đúng vậy! Bích Linh Châu có linh tính, lại ham chơi, cho nên không thể định tính nó ở ngoại vây hay trung vây. Âu Dương gia khẳng định muốn hai tay làm chuẩn bị."
Mạc Túc híp mắt, ngón trỏ gõ từng nhịp lên bàn, trong lòng từ từ có suy tính.
Đế Mặc Thần phảng phất biết Mạc Túc muốn làm gì, bèn cười nói:
"Tiểu Túc Túc muốn làm gì thì cứ làm đi! Dù sao thì ngươi đi đến đâu, ta khẳng định bồi ngươi đến cùng."
Mạc Túc nhìn sâu người đối diện một cái, khóe môi hơi cong, thanh âm mờ mịt hỏi:
"Ngươi không sợ lãnh đạo học viện nhận ra, nói ngươi giả heo ăn thịt hổ khi dễ người sao? Như vậy đối với thi đấu là không công bằng."
Đế Mặc Thần kiều chân bắt chéo, một tay tà mị chống đầu, không sao cả nói:
"Tiểu Túc Túc chẳng phải cũng như thế? Ta lại không để ý cái nhìn của người khác. Mục đích của chúng ta là Bích Linh Châu. Cho dù dùng mọi thủ đoạn cũng phải tìm được đến. Huống gì chỉ là giả vờ làm một hồi tân sinh mà thôi?"
Ý cười nơi khóe môi của Mạc Túc càng kéo càng lớn.
Có một chút nàng không thể phủ nhận, Đế Mặc Thần quả nhiên hiểu nàng. Cho dù nàng chưa giải thích rõ, hắn vẫn biết nàng định làm gì.
Từ xưa đến nay, người cùng nàng có ăn ý như vậy, vẫn là hiếm lắm mới xuất hiện.
"Vậy chúng ta lại làm một vụ lớn!" Mạc Túc chớp chớp mắt, nói.
Đế Mặc Thần nhìn hàng lông mi dài chớp chớp của Mạc Túc, trong lòng đều tô mềm, mỉm cười khàn khàn đáp:
"Hảo!"
Phụ xướng thì phu tùy, chỉ cần ngươi không kháng cự ta là được.
Trong lòng Đế Mặc Thần nghĩ thầm như thế.