Thời gian một nén nhang nhanh chóng trôi qua. Ngay khi tia lửa cuối cùng tắt ngúm, Dạ Tinh Tuệ đúng lúc gõ chiêng, dùng huyền lực phát tán giọng nói ra cả sân thi đấu:
"Hết thời gian! Tất cả thí sinh hãy dừng bút, sau đó di chuyển đến rèn luyện thất."
Có hài tử vừa mới viết xong đề mục, nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, còn có hài tử không thể viết xong, chưa kịp mếu máo khóc lóc phản kháng, thì các đệ tử của học viện đã chờ lệnh sẵn, trực tiếp đến và thu đi sở hữu bài thi.
Có hài tử vui cười hớn hở, có người mặt ủ mày chau, có người thất vọng tiếc nuối. Tuy rằng sở hữu hài tử còn nhỏ, nhưng ở nơi này, trăm ngàn cảm xúc lại được biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Với sự hướng dẫn của các đệ tử, mấy đứa nhỏ xếp hàng ngay ngắn thông qua lối đi nhỏ cuối sân thi đấu tiến vào rèn luyện thất.
Sở dĩ gọi là rèn luyện thất, là bởi vì trong đó có vô số dụng cụ, máy móc để các đệ tử ngày thường luyện tập. Cọc gỗ đứng tấn, bao cát, gậy trọng lực, đài chướng ngại vật, trông hoa cả mắt.
Mấy đứa nhỏ một bên nhìn, một bên xuýt xoa ra tiếng, có hài tử còn sợ đến khóc ra tiếng, trường hợp lại một lần náo loạn.
Dạ Tinh Tuệ đi lên bục cao nhìn xuống, giơ tay bảo mọi người im lặng, sau đó nói:
"Các đệ đệ, muội muội. Đây là rèn luyện thất, là nơi mà trong tương lai, các ngươi sẽ ở nơi này đổ mồ hôi, rơi nước mắt, tập luyện để trở thành cường giả chân chính. Còn nội dung khảo hạch của hôm nay, các ngươi thấy được khu vực chướng ngại vật đó sao? Nhiệm vụ của các ngươi là vượt qua chúng nó. Chướng ngại vật có năm vòng để thử tốc độ, sức quan sát, lực phản ứng, sức bật và độ dẻo dai của các ngươi. Đầu tiên là nhảy xa vượt qua hầm chướng ngại, với tổng độ dài là bốn mét, sau đó chạy lên bậc thang, thành công xuyên qua ba vòng được treo trên không trung, vòng thứ ba là đu xà vượt qua suối nhỏ, mỗi lần bật không được kém hơn nửa mét. Tiếp đến là cầm lấy cung tiễn ở bên kia bờ suối, bắn rụng mười quả táo trên cây. Và cuối cùng, là tìm đường ra khỏi rừng cây, trở về sân thi đấu ban đầu. Ai hoàn thành tất cả nhiệm vụ một cách hoàn mỹ trong thời gian nhanh nhất, sẽ đạt được thứ tự cao nhất. Mỗi lần rớt xuống hầm chướng ngại, hay đụng trúng khung treo trên không, hoặc bật không tới nửa mét trên đu xà, thì đều phải làm lại từ đầu và bị trừ một điểm cho mỗi lần thất bại. Các ngươi nghe rõ và hiểu được quy tắc sao?"
"Nghe rõ ạ!" Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn hô lớn, thanh âm hưng phấn vô cùng, hoàn toàn không biết chính mình sắp trải qua tình cảnh địa ngục cỡ nào.
Đoàn người Mạc Túc và sở hữu trưởng bối đều đi theo hài tử, nhưng đứng bên ngoài quan sát.
Đế Thanh Hàn nghe vậy thì hơi nhíu mi, gương mặt sầu khổ nói:
"Ngọa tào, phương thức khảo hạch của Tinh Huyền học viện bây giờ so với nhiều năm về trước thì càng thêm biến thái. Tiểu Long, Tiểu Hồng có thể hoàn thành được không?"
Mạc Túc không có cảm xúc gì trên mặt, nhún vai nói:
"Sở hữu khảo hạch là phong bế tiến hành, ngươi có lo lắng cũng vô dụng. Chờ bọn nhỏ ra tới, tính tính thời gian thì không phải biết được kết quả rồi?"
"Cũng đúng ha!" Đế Thanh Hàn gãi gãi đầu, cười hề hề nói.
Mạc Nhất đứng ở phía sau, đút điểm tâm cho hai con sủng vật ăn xong, mới ngẩng đầu lên nói:
"So với cường độ huấn luyện khi ở nhà, thì các hạng mục này đối với tiểu Long, tiểu Hồng chỉ được xem như trò chơi nhà trẻ thôi!"
Nguyệt hộ pháp rõ ràng không tin, ánh mắt tràn đầy hoài nghi hỏi:
"Ngươi có khoa trương không đó? Theo ta thấy thì các hạng mục này, đối với những hài tử chưa qua huấn luyện thì cùng cấp với địa ngục. Mà cho dù có tập luyện trước thì sức chịu đựng của hài tử cũng chỉ giới hạn mà thôi, chẳng lẽ các ngươi áp bức huấn luyện mà không màng tới sức khỏe của bọn nhỏ?"
Khi nói lời này, Nguyệt hộ pháp hơi hơi dè chừng mà nhìn sang Đế Mặc Thần cùng Mạc Túc, xem phản ứng của hai người ra sao.
Đế Mặc Thần hơi nhíu mày, không phải trách cứ cách dạy dỗ của Mạc Túc sai trái, mà là không vui khi thuộc hạ không biết quy củ.
Thật là, ngày thường hắn dung túng Giang Nguyệt nhiều quá, khiến nàng cái gì nên nói, cái gì không nên nói cũng đều không hiểu.
Nghĩ vậy, hắn mới nhìn Nguyệt hộ pháp bằng ánh mắt cảnh cáo. Trong lòng thầm nghĩ, nửa tháng tiền lương còn lại của nàng cũng không cần phát rồi.
Nguyệt hộ pháp không hiểu ra sao, trong lòng vô cớ mà dâng lên một loại cảm xúc hoảng hốt, có dự cảm bất an.
Chưa đợi Mạc Túc phát biểu ý kiến, thì Mạc Nhất đã phản bác nói:
"Mệt ngươi nói ra được lời này, chủ tử nhà ta lại không phải mẹ kế, sao có thể nhẫn tâm ngược đãi hài tử ruột thịt của mình được? Tiểu Long, tiểu Hồng ngày thường học tập rèn luyện và nghỉ ngơi đều kết hợp một cách cân đối. Chỉ là cường độ huấn luyện của nhà ta càng thêm khắc khổ hơn một chút thôi."
Đế Mặc Thần nhìn thoáng qua Mạc Túc, cầu sinh dục rất mạnh mà trừng Nguyệt hộ pháp, nói:
"Biết mình hiểu lầm, còn không mau xin lỗi?"
Dứt lời, hắn lại sửa giọng, âm thanh mềm mại như thay đổi một người khác:
"Tiểu Túc Túc! Thuộc hạ của ta không hiểu chuyện, ngươi đừng để trong lòng. Nếu ngươi không cao hứng, ta nhất định sẽ làm nàng không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa."
Nguyệt hộ pháp: "..." Không phải đâu? Chủ tử ngài có người ái mộ một cái là ghét bỏ thuộc hạ ngay. Thật là nhẫn tâm!
Nội tâm vô lực phun tào, Nguyệt hộ pháp vẫn cúi đầu nhận lỗi:
"Chủ tử, phu... Mạc cô nương! Thuộc hạ nói sai rồi! Mong ngài tha thứ cho ta có được hay không?"
Mạc Túc có chút buồn cười nhìn vẻ mặt khẩn trương của Đế Mặc Thần, cùng bộ dáng ăn năn khép nép của Nguyệt hộ pháp, sở hữu bực bội vừa hiện lên cũng nháy mắt tiêu tán, phất tay nói:
"Ta không hẹp hòi như vậy! Dù sao ngươi chỉ là quan tâm bọn nhỏ mà thôi."
Chủ yếu là Mạc Túc nhìn ra được, Nguyệt hộ pháp là người tính tình bộc trực táo bạo, nghĩ gì nói nấy, mà không phải cố ý hạch sách, trách móc cách dạy dỗ của nàng.
Hơn nữa, bọn họ càng không có tư cách can thiệp vào việc nàng dạy dỗ bọn nhỏ. Cho dù là lý do gì đi nữa, thì việc Đế Mặc Thần không làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân là lỗi của hắn. Cũng may thái độ của hắn còn tính tốt đẹp, nếu hắn đều hoài nghi nàng ngược đãi bọn nhỏ, thì Mạc Túc sẽ không đứng yên bình tĩnh như bây giờ. Mà ngay lập tức lấy ra súng năng lượng nả vào đầu hắn một phát, cho hắn sớm chết sớm siêu sinh.
Đế Mặc Thần không biết Mạc Túc nghĩ cái gì, nhưng thấy sắc mặt nàng như thường, không có vẻ gì là giận dỗi, hắn mới âm thầm thở ra.
Đường truy lão bà đã gian nan cực khổ, vậy mà thuộc hạ còn cho hắn kéo chân sau. Thật là quá mức!!!
Trong khi đoàn người ở bên ngoài tranh luận chuyện không đâu, thì trong rèn luyện thất, Dạ Tinh Tuệ đã bắt đầu đọc số thứ tự và tên của thí sinh tiến vào chướng ngại vật để khảo hạch. Một lần bao gồm năm hài tử đồng thời tiến hành, cho đến khi năm hài tử tiến vào vòng mê cung cuối, thì hắn mới gọi tên của đợt tiếp theo.
Mấy hài tử đứng bên cạnh xem, có trợn mắt há hốc mồm, có hít sâu một hơi, cái trán đổ mồ hôi lạnh không ngừng. Còn có hài tử sợ quá, trực tiếp khóc lên, vẫy vùng đòi trở về nhà, có khuyên thế nào cũng không chịu thi nữa.
Phía dưới là quang cảnh nháo nhào, mà Dạ Tinh Tuệ đứng trên bục cao như là một cỗ máy rà quét không cảm xúc, thanh âm không chút phập phồng, bình tĩnh nói ra các điều mệnh lệnh, quyết định vận mệnh của các hài tử:
"Thạch Dao, rơi xuống hầm chướng ngại một lần, trừ một điểm, trở về vị trí bắt đầu và làm lại."
"Chu Lệ Na, thành công thông qua vòng một, tiếp tục đi đến vòng hai đi!"
"Cố Vĩnh Tường, lúc đu xà thì dùng lực lên hai bắp tay. Lần thứ nhất thực hiện, khoảng cách chưa đến nửa mét. Trở lại từ đầu cây xà làm lại và trừ một điểm."
"Tô Thụy! Thành công bắn trúng mười quả táo, vòng thứ tư hoàn thành. Ngươi trực tiếp tiến vào mê cung đi. Chúc ngươi thuận lợi thoát ra trong thời gian nhanh nhất."
"..."
Khảo hạch đâu vào đấy tiến hành, số lượng hài tử hoàn thành khảo hạch ngày càng nhiều. Đương nhiên không phải ai cũng một lần là thông qua hạng mục. Có hài tử bị sai lầm đến mười lần, lặp đi lặp lại dậm chân tại chỗ hồi lâu mới miễn cưỡng thông qua. Nhưng người xem điều biết, kết quả của hài tử đó tuyệt đối không khả quan.
Rốt cuộc, sau năm đợt khảo hạch, cũng đến phiên Mạc Vân Long và Lục Tân Nghĩa. Bởi vì hai đứa nhỏ ngồi cùng hàng, cho nên cùng đợt khảo hạch.
Năm đứa nhỏ phân biệt đứng ở năm đài dụng cụ giống nhau, chờ Dạ Tinh Tuệ ra hiệu một cái, bọn họ mới bắt đầu thi đấu.
Lục Tân Nghĩa đứng ở đài số ba, khiêu khích nhìn Mạc Vân Long, nói:
"Ngươi! Có dám lại cùng ta so tài nữa hay không?"
Mạc Vân Long nhìn hắn, bĩu môi đáp:
"Thủ hạ bại tướng! Ta có gì mà không dám so! Bất quá không có đánh cuộc, tiểu gia mới không so với ngươi."
Lục Tân Nghĩa hiếm thấy trợn tròn mắt, theo bản năng mà bảo hộ túi tiền, khinh bỉ mắng:
"Tiểu tử nghèo, ngươi rớt tiền vào trong mắt sao? Chúng ta thi đấu luận bàn mà thôi, đánh cuộc gì chứ?"
Mạc Vân Long khoanh tay, liếc xéo hắn, làm mặt quỷ nói:
"Không nghe nói qua hài tử nhà nghèo sớm đương gia sao? Ta nghèo ta tiết kiệm, ta liền có lý. Không giống như ai kia, phùng má giả làm người mập, tiền túi trống trơn mà cứ đòi cùng người khác so tài. Tên mập chết tiệt, quỷ nghèo!"
"Ngươi..." Lục Tân Nghĩa chỉ tay vào mặt Mạc Vân Long, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, bị kích thích không nhẹ. Chủ yếu là hắn đã thua năm ngàn lượng, cho nên hắn có bóng ma tâm lý. Tiểu tử này quá tà hồ, nếu hắn còn thua nữa, mặt mũi đều phải mất sạch sẽ, trở về phụ hoàng sẽ lột da hắn ra.
Đúng lúc này, Dạ Tinh Tuệ phất tay ra tiếng, âm thanh vang dội nói:
"Khảo hạch bắt đầu!"
Mấy đứa nhỏ nghe xong, thu hồi tâm tư ăn dưa, bắt đầu chuyên chú hoàn thành nhiệm vụ. Đợt thứ năm này, ngoài Mạc Vân Long, Lục Tân Nghĩa ra thì còn một nam hài tử và hai nữ hài tử nữa.
Nam hài kia tên gọi Đỗ Sơn, dáng dấp thấp bé, nhưng tốc độ lại không thể khinh thường, chạy lấy đà bật lên, nháy mắt đã vượt qua hầm chướng ngại, thẳng tiến vòng hai.
Trái lại, hai nữ hài duy nhất có chút trầy trật ở nơi này, phải sau ba lần làm lại mới thông qua, nhưng gương mặt đỏ gắt, mồ hôi nhễ nhại.
Lục Tân Nghĩa bởi vì thân hình mập mạp, chiều cao cũng không cao, dự phán sai lầm, cho nên nhảy hụt rơi xuống hố bùn dưới hầm chướng ngại, bùn bắn cả một thân, trông chật vật mà lại buồn cười.
Mạc Vân Long không khách khí cười nhạo ra tiếng, sau đó chạy lấy đà, thân mình nhanh nhẹn như mũi tên phóng đi, cuối cùng mũi chân chấm đất, không nhiều không ít dừng tại ngay vạch xuất phát của vòng thứ hai.
Nháy mắt, Mạc Vân Long trở thành nhãi con xinh đẹp bắt mắt nhất giữa toàn trường.
Dạ Tinh Tuệ không khỏi gật đầu cảm thán, mấy hài tử nãy giờ đều có thể thông qua, nhưng lực dự phán tinh chuẩn và dừng đúng vạch xuất phát, thì Mạc Vân Long là đứa nhỏ đầu tiên làm được.
Tiếp theo, Mạc Vân Long không dừng lại, chạy lên cầu thang, ở bậc cuối cùng cũng không giảm tốc, hai tay nắm thành nắm đấm áp sát vào người, tung người nhảy lên, xinh đẹp vượt qua ba khung treo mà không đụng tới bất kì góc cạnh nào.
Ở đáp xuống nháy mắt, Mạc Vân Long giơ tay, nắm đấm hóa thành trảo, chuẩn xác bắt được xà ngang, lực đổ dồn xuống hai chân đánh đu, đợi cho quán tính đủ rồi hắn mới tung người, buông tay phải, dùng tay trái nắm chặt khúc xà ngang phía trước. Không nhiều không ít, lại vừa đúng ngay vạch khoảng cách nửa mét. . Truyện Full
Liên tiếp tung người năm lần như thế, Mạc Vân Long đi hết xà ngang. Trực tiếp nhảy sang bờ bên kia, cầm lấy cung tiễn, híp mắt quan sát vị trí của các quả táo, sau đó liên tiếp ráp mũi tên, kéo cung. Tốc độ nhanh đến chỉ còn lại tàn ảnh.
Trong lúc mọi người còn đang hoài nghi đứa nhỏ này có phải bắn loạn xạ hay làm màu không, thì Dạ Tinh Tuệ đã ra tiếng:
"Mạc Vân Long! Hoàn thành bốn hạng mục, trực tiếp tiến vào rừng rậm mê cung. Chúc ngươi thuận lợi thoát ra trong thời gian sớm nhất."
Mạc Vân Long chắp tay cúi người chào Dạ Tinh Tuệ, sau đó nhìn Lục Tân Nghĩa mới vượt qua vòng thứ hai, huýt sáo khiêu khích một cái, hắn mới xoay người tiến vào mê cung.
Bên ngoài, mấy đứa nhỏ và người trưởng thành đều nghị luận sôi nổi:
"Tốc độ của đứa nhỏ này thật nhanh! Nếu tiếp tục duy trì phong độ, rời khỏi mê cung sớm, thì thứ tự của đứa nhỏ này chắc chắn rất cao!"
"Lúc nãy ta cho rằng Đỗ Sơn sẽ hoàn thành trước, kết quả ra hắc mã, hắn trực tiếp đuổi kịp và vượt qua Đỗ Sơn luôn."
"Đứa nhỏ này là con nhà ai nha? Ngày thường khẳng định được cha mẹ huấn luyện rất nghiêm khắc."
"..."
Mọi người thảo luận khí thế ngất trời, mà nam hài tử Đỗ Sơn cũng rốt cuộc hoàn thành bốn vòng thử thách, tốc độ chỉ sau Mạc Vân Long có năm giây.
Người thứ ba là nữ hài tên Dương Liễu, thứ tư là nữ hài tên Kiều Lộ.
Và thật bất ngờ, một nam hài tử như Lục Tân Nghĩa lại sở hữu sai lầm lên đến tám lần, thuận lý thành chương mà về chót khi hoàn thành xong bốn vòng khảo hạch.
Lục Tân Nghĩa nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy sắc mặt đen đặc khó coi của hai vị quan lại hộ tống hắn đến học viện, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, ánh mắt dần hiện lên sợ hãi.
Làm sao bây giờ? Biểu hiện của hắn quá kém, lỡ không đạt được học viện coi trọng. Phụ hoàng nhất định sẽ không tha cho hắn.
Lục Tân Nghĩa hoài tâm tư bất an mà tiến vào mê cung, càng rối bời thì càng đi loạn, không thể nghĩ cách tìm được đường ra.
(Lộ Lộ: Hôm trước đăng chương mà quên chúc mọi người năm mới. Tại vì Lộ tính để tết âm rồi làm hẳn một bài thơ chúc luôn. Mà mọi người nhiệt tình quá, nên Lộ chúc muộn vậy.
Chúc mọi người năm mới dồi dào sức khỏe, ngày càng tươi tắn xinh đẹp, công việc thuận lợi và càng thêm phát triển. Vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình, bạn bè, người yêu nữa nhé.
Dịch bệnh phức tạp quá nên Lộ không dám đi đâu chơi hết, chỉ ở nhà viết truyện thôi. Hôm qua mới đăng liên tục 6 chương của truyện mới "Phù Sanh". Năm mới nên viết truyện mới nhưng Lộ sẽ cố gắng mỗi ngày 1 chương của truyện này cho mọi người đọc ha.)