Đêm khuya.
Sâu dưới đáy vực núi Hàm Vân, bốn phía không có một chút ánh sáng, chỉ có gió đêm lạnh lẽo gào thét qua từng kẽ lá và thỉnh thoảng vang lên tiếng tru tréo của các loài động vật hung ác.
Tí tách! Tí tách!
Một đốm lửa nhỏ là nguồn sáng duy nhất và ấm áp nhất của nơi này, Mạc Túc tựa lưng vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, ổn định tinh thần lực. Mà Đế Mặc Thần do bị thương ở phần lưng, không thể dựa vào cũng không thể nằm xuống, cho nên Mạc Túc hi sinh hai đùi của mình để làm gối, Đế Mặc Thần kê đầu lên đùi Mạc Túc, thân thể nằm nghiêng góc sáu mươi độ, xoay mặt ra ngoài.
Mạc Túc hơi hơi nhắm mắt, dùng biện pháp đặc thù liên hệ Mạc Nhất mà hỏi chuyện:
"A Nhất! Đã tìm được bọn nhỏ chưa?"
Mạc Nhất hẳn là vội vã lên đường, phải một lát sau mới truyền tin tức trở lại, có lẽ là khoảng cách quá xa, cho nên tin tức truyền lại có chút đứt quãng:
"Vẫn chưa... nhưng tiểu Hắc đã cảm nhận được điều gì đó... nên một mực chạy về hướng Tây. Dọc theo đường đi, thuộc hạ cũng nhận thấy được vài ấn ký mà tiểu Hồng để lại... chủ tử ngài đừng sốt ruột..."
Mạc Túc day day thái dương, truyền âm nhập mật kiểu này, đối với tinh thần lực của nàng cũng là một loại gánh nặng, hơn nữa lúc trưa bị ác long công kích tâm thần đến nay chưa kịp hồi phục, ở nơi này không biết còn nguy hiểm nào khác không, Mạc Túc không dám sử dụng quá độ, mà chỉ truyền thêm một câu rồi cắt đứt:
"A Nhất, tùy thời bảo trì liên hệ! A Tam, A Thất bọn họ đều đang ở phía Tây, ngươi nhớ rõ kêu bọn họ đến chi viện."
Mạc Túc nhìn xuống Đế Mặc Thần, thở dài một cái, trong lòng hi vọng qua đêm nay hắn có thể tỉnh lại.
Không chân chính thấy được hai đứa nhỏ an toàn, một lòng của nàng không bỏ xuống được.
Nghĩ vu vơ vậy khi, thông đạo truyền âm đặc thù vang lên thanh âm hữu lực của Mạc Nhất:
"Thu được, chủ tử!"
Mạc Túc nghe xong, không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt chải vuốt tinh thần lực, nhưng trong lòng có một cỗ bực bội vô cớ, thật lâu không tiêu tan.
Mạc Túc nhắm mắt, nên không thấy được Đế Mặc Thần đã thức tỉnh từ rất lâu, nhưng nhận thấy được mình đang ở chỗ nào, hắn có chút tham luyến, giả vờ như mình còn hôn mê để tận hưởng giây phút mềm mại ngắn ngủi mà Mạc Túc dành cho hắn.
Thấy nàng không nhúc nhích, không nói chuyện, hắn cũng giữ im lặng, âm thầm vận chuyển huyền lực và thần hỏa để chữa trị nội thương trong người. Hắn không có quên chính sự, nhi tử và nữ nhi mất tích, sinh tử chưa biết, hắn phải nhanh chóng bình phục thương tích, dùng trạng thái tốt nhất để đối mặt với khó khăn sắp tới.
Tuy rằng giây phút thế giới chỉ còn có hai người này rất hiếm gặp, cũng là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm. Nhưng cho dù là Mạc Túc hay Đế Mặc Thần đều rất lý trí, không có bởi vì đêm khuya thanh vắng, trước mặt là người mình thích mà sinh ra chút tâm tư phong hoa tuyết nguyệt. Bọn họ là người trưởng thành, biết rõ việc nào quan trọng cần phải làm trước và việc nào để lại về sau.
Hai người không ai nói với nhau câu nào, nhưng đều có ăn ý mà giành giật từng giây từng phút hồi phục thương thế, nỗ lực làm cho chính mình trở về trạng thái đỉnh phong.
Sàn sạt sa!
Sàn sạt sa!
Tiếng gió hỗn loạn với tiếng côn trùng côn rỉ rả vang lên từng hồi, Mạc Túc và Đế Mặc Thần đã quá quen thuộc với âm thanh này, cho nên không để ý nhiều.
Cho đến khi, xung quanh bất giác rơi vào yên tĩnh, phảng phất mọi động thái đều bị bấm nút tạm dừng, Mạc Túc bản năng cảm giác có điều gì đó không ổn, vội mở bừng mắt ra, sau đó ánh mắt đâm sầm vào một khoảng không gian đen kịt, trước mắt loáng thoáng có rất nhiều hắc ảnh hiện lên.
Trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, con ngươi Mạc Túc hơi co lại, vội vã rút tâm thần về, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
Nàng kinh hãi khi phát hiện ra ý thức của mình bị hút vào trong khoảng không vô tận đó, trơ mắt nhìn cơ thể mình không nghe sai sử, nhìn lòng bàn tay nàng tụ tập một cổ huyền lực khổng lồ hướng về đỉnh đầu của Đế Mặc Thần mà đánh tới...
Mạc Túc ở trong lòng điên cuồng hô lên:
"Đế Mặc Thần, ngươi mau tỉnh lại, mau tránh ra!''
"Đế Mặc Thần! Ngươi mau đứng lên!"
Đáng tiếc, âm thanh của Mạc Túc đã bị không gian đen kịt nuốt hết, ý thức của nàng cũng trở nên mơ hồ, phảng phất quên đi thực tại, quên đi tương lai, chỉ có bản năng thân thể liên tiếp làm ra các hành động... đó là chém giết!
Mà Đế Mặc Thần cũng đã sớm nhận thấy được không ổn, vì vậy khi Mạc Túc đánh về đỉnh đầu hắn, hắn đã kịp lăn một vòng né tránh, vết thương bên hông lại nứt ra, đau đớn đánh úp lại nhưng hắn không kịp quan tâm, hắn chỉ có thể liên tiếp né tránh các đòn công kích trí mạng đến từ Mạc Túc. Một bên né, một bên nóng ruột kêu gọi:
"A Túc!"
"A Túc, ngươi làm sao vậy?"
"A Túc! Bình tĩnh một chút, ngươi nhìn cho rõ ràng, ta là Đế Mặc Thần, chúng ta là người nhà, không phải kẻ thù!"
Đáp lại hắn là những đòn đánh hiểm trở của Mạc Túc, nàng của lúc này hai mắt đen kịt không có một tia cảm xúc, tựa như một cỗ máy giết người lạnh băng, chỉ biết dồn kẻ thù vào chỗ chết.
Đế Mặc Thần càng né tránh càng kinh hãi, bởi vì hắn nhận ra sức chiến đấu của Mạc Túc vượt xa chính mình tưởng tượng, hiển nhiên ngày đó ở Lâu Giang Các nàng không dùng ra toàn lực, nhưng lúc này đây, nàng dùng chiêu thức không những huấn luyện có tố, mà còn âm độc tàn nhẫn, nhất chiêu nhất thức mang theo vận luật, như một người thợ săn lão luyện kiên nhẫn đem đường lui của kẻ thù toàn bộ ngăn chặn, hơn nữa mang theo quyết tâm được ăn cả ngã về không.
Đổi lại là bình thường, Đế Mặc Thần còn có thể ứng đối tự nhiên, nhưng hôm nay hắn bị thương, thực lực giảm xuống ba thành, hơn nữa hắn không dám thương tổn Mạc Túc, cho nên nhất thời bó tay bó chân, không có biện pháp.
"Khốn khiếp!"
Nhìn ánh mắt Mạc Túc càng ngày càng đen kịt, càng ngày càng lạnh băng, cả khuôn mặt tối đen một cách kì quái, trong lòng Đế Mặc Thần có một loại trực giác bất an, trực giác nói cho hắn phải mau chóng đánh thức Mạc Túc, không thể làm nàng duy trì trạng thái như thế này trong thời gian lâu dài được.
Đế Mặc Thần hạ quyết tâm, nhân lúc Mạc Túc công kích bụng của hắn, hắn cắn răng thừa nhận một chưởng này, sau đó dùng chân phải của mình để vào giữa hai chân của Mạc Túc hòng chặn lại đường lui của nàng, mặt khác hai tay hắn siết chặt eo Mạc Túc, lấy thân cao làm ưu thế, hắn chịu đau cúi người chuẩn xác tìm được môi Mạc Túc. Mạnh mẽ cạy ra miệng nàng, lại dùng huyền lực thúc giục Phượng Hoàng Hỏa, độ hơi ấm sang cho Mạc Túc.
Trước đó, Mạc Túc phản kháng kịch liệt, móng tay sắc bén của nàng cách ngực của Đế Mặc Thần chỉ còn không đến hai centimet. Nếu Đế Mặc Thần do dự không quyết đoán hay chậm trễ một chút, thì có lẽ giờ phút này, hắn đã là cái xác không hồn.
Phượng Hoàng Hỏa vừa thâm nhập, Mạc Túc quả nhiên chững lại không có động tác, nhưng Đế Mặc Thần không dám đại ý, cũng không có tâm tư đi suy nghĩ bậy bạ, hắn một lòng một dạ thúc giục huyền lực, thúc giục Phượng Hoàng Hỏa chạy dọc khắp nơi trong cơ thể Mạc Túc, xua đuổi đi kẻ xâm lấn thần bí.
Phượng Hoàng là thần thú, hỏa mà nó sinh ra là chân hỏa, có thể thiêu đốt hết thảy dơ bẩn, tà ác trên thế gian. Đế Mặc Thần dụng ý thức đi xem, nơi Phượng Hoàng Hỏa đi qua, trong cơ thể Mạc Túc bốc lên từng điều khói đen, từng đạo hắc ảnh kêu rên thảm thiết.
Khuôn mặt của hắn không cảm xúc, trơ mắt nhìn các luồn khói đen hoặc trốn chạy hoặc hủy diệt, hắn chỉ sốt ruột đi tìm ý thức của Mạc Túc.
Chỉ có tìm được và đánh thức nàng, nàng mới có thể thức tỉnh.
Bất quá, Đế Mặc Thần cũng phát hiện hắn cho dù là dùng ý thức, muốn tiến vào tinh thần trung tâm của Mạc Túc cũng không phải việc dễ dàng. Bởi vì khắp nơi xung quanh tinh thần thế giới của nàng cực kỳ rắn chắn, hơn nữa còn có trạm kiểm soát, hiển nhiên nàng coi nơi này là trận địa quan trọng và bảo hộ nghiêm ngặt.
Đế Mặc Thần tiểu tâm cẩn thận lách qua trạm kiểm soát, nỗ lực không cho Phượng Hoàng Hỏa thương đến Mạc Túc.
Hắn đi đi, dừng dừng, không biết qua bao lâu, hắn mới nghe thấy phía trước truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.
Hắn dừng lại, Phượng Hoàng Hỏa ánh mắt vào mi mắt hắn một màn làm hắn suốt đời khó quên...
(Tác giả: Mai lại có chương tiếp nha mọi người. Hôm nay Lộ đuối quá, nên chương hơi ngắn, mọi người thông cảm cho Lộ nha)