"Chủ tử, có người đang âm thầm điều tra thông tin của Nhị tiểu thư và Tam công tử!"
Trong một căn phòng nọ, Giang Nguyệt đứng thẳng người, sắc mặt nghiêm túc bẩm báo.
"Là ai?" Nam nhân ngồi tựa lưng vào ghế, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, híp mắt lạnh lẽo hỏi.
Cả đại lục này, người biết dung mạo thật và thân phận của hắn thiếu chi lại thiếu. Vì để bảo trì thần bí và an toàn, nên hắn cùng người thân ít có giao tiếp, sao lại có người nghi ngờ Thanh Hàn và Cửu Diên?
Chẳng lẽ Thập đại gia tộc hay hoặc Ma Điện lại muốn làm trò gì?
Giang Nguyệt len lén nhìn nam nhân một cái, chép miệng phức tạp nói:
"Tin tức là từ Bắc Dạ quốc bên kia truyền đến. Trước mắt còn không xác định được là ai, nhưng người kia thực lực cao cường, hơn nữa còn mang mặt nạ có hình chim ưng."
"Mặt nạ chim ưng!?" Nam nhân bỗng nhiên ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt từ mặt nạ vọng lại, hiện ra một tia sửng sốt.
Nữ nhân có thể vận dụng lực lượng không gian hắn gặp ở cánh rừng ngày hôm đó, còn không phải là mang mặt nạ chim ưng sao?
Nàng vì sao lại cùng Thanh Hàn, Cửu Diên nhấc lên liên hệ?
Giang Nguyệt và Phong Hộ Pháp nhìn nhau, thấy biểu tình này của hắn thì không khỏi nghi hoặc:
"Chủ tử biết người này à?"
Khóe môi dưới mặt nạ hơi nhếch lên một đường cong tà mị, ánh mắt lưu chuyển quang mang thần thái, nam nhân cất lên một âm điệu khàn khàn, từ tính như tiếng đàn vi ô lông:
"Lần trước ở đấu giá hội, ta nửa đường bỏ đi, chính là đuổi theo người đó. Bất quá, để cho nàng chạy thoát." Nhớ lại viễn cảnh hôm đó, hắn khẽ nhíu mày, tràn đầy tiếc nuối.
"Sao có thể? Bằng thực lực của ngài, ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay?" Phong hộ pháp siết chặt đoản kiếm trong ngực, ánh mắt kinh ngạc.
Giang Nguyệt cũng không khác hắn là bao, một đôi mắt hạt dẻ không khỏi trừng lớn.
Nam nhân vuốt cằm suy tư, chậm rãi nói:
"Nàng ấy à? Cảnh giới huyền lực chỉ tính trung thượng, nhưng lại am hiểu không gian thuấn di, hơn nữa trong tay có một thanh vũ khí kỳ quái, cái ống kia đen ngòm, có thể phát ra hỏa lực, tính sát thương nhanh và sắc bén."
"Không gian thuấn di? Ở đại lục này sao có người am hiểu thứ kia?" Phong hộ pháp cả kinh, nhanh chóng phản bác nói.
Nam nhân nhíu mày lắc đầu:
"Ta cũng hỏi qua nàng, phải chăng là người Đông Li Dị Đảo, bất quá nhìn phản ứng ngạc nhiên kinh kỳ của nàng, không giống như làm giả."
Hai người đều cảm thấy việc này thần kỳ, không thể giải thích được.
Nếu không phải từ Dị Đảo xuất thân, vậy bản lĩnh không gian thuật kia từ đâu mà học được?
Mà Giang Nguyệt lại trầm tư nhíu mày, không nói lời nào.
"Ngươi làm sao vậy!?" Phong hộ pháp còn là lần đầu tiên thấy bộ dáng ngưng trọng này của Giang Nguyệt, cho nên quan tâm hỏi.
Giang Nguyệt không trả lời Phong hộ pháp, mà ngược lại quay sang nhìn nam nhân rồi nói:
"Chủ tử có còn nhớ? Ta từng nói qua đại lục xuất hiện một cỗ thế lực mới mang tên Viêm Tinh Thành sao?"
Nam nhân khẽ híp mắt, trong lòng hiện lên suy đoán, hứng thú hỏi:
"Việc này cùng Viêm Tinh Thành có quan hệ?"
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, ngưng trọng nói:
"Ta hoài nghi là bọn họ. Từ lúc thành lập tới nay, Viêm Tinh Thành luôn cho ra mắt vô số đồ vật lạ mắt và vũ khí tối tân, thậm chí lực lượng hậu thuẫn đã có thể cùng Thập đại gia tộc cùng ngồi cùng ăn. Quan trọng là, Viêm Tinh Thành có một chi quân đội lực lượng hùng mạnh thủ thành, vũ khí trong tay bọn họ là định chế, khác xa so với người khác, uy lực cũng khủng bố nhiều hơn.
Dân chúng Viêm Tinh Thành đều ít gặp được bọn họ, chỉ biết quân đội thủ thành có một cái tên - Ưng Vệ!"
Nàng cũng là nghe chủ tử miêu tả loại vũ khí kia mới chợt nhớ đến chuyện này.
Viêm Tinh Thành phát triển nhanh chóng như diều gặp gió, chỉ mới mấy năm mà đã đứng vững gót chân trên đại lục. Thật làm người ta khiếp sợ.
"Ưng vệ sao!?" Nam nhân khẽ lẩm bẩm, ánh mắt hơi thâm thúy. Chẳng lẽ nói, nữ nhân kia cũng là một trong các Ưng Vệ của Viêm Tinh Thành?
"Viêm Tinh Thành chủ tên là gì? Nam hay nữ?" Hắn nghĩ đến cái gì, lại hỏi.
Đối với câu hỏi này, Giang Nguyệt cũng bó tay không biện pháp, cười khổ nói:
"Việc này thuộc hạ thật sự điều tra không được, bởi vì vị thành chủ này lộ diện rất ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà thông tin của bên đó kín không kẽ hở, chỉ biết việc lớn việc nhỏ đều do Ưng Vệ phụ trách ra mặt!"
Phong hộ pháp nhịn không được lẩm bẩm, tò mò:
"Đây thật là một quái nhân! Phủi tay chưởng quầy cũng không có phủi sạch sẽ như người này. Hắn không sợ một người trong cấp dưới sẽ làm phản sao?"
Nói rồi, hắn mới nhớ đến chủ tử nhà mình còn ở nơi này, sắc mặt bỗng chốc cứng đờ, tim gan run sợ.
Hắn lúc này chỉ muốn cho mình một cái tát, xem ngươi nhanh mồm nhanh miệng này!!!
Giang Nguyệt liếc mắt nhìn Phong hộ pháp ngu ngốc này, che miệng cười trộm.
Nam nhân cười như không cười liếc xéo Phong hộ pháp, kiên định hữu lực nói:
"Có thể toàn quyền giao phó cho thuộc hạ, chứng tỏ người này ngự hạ chi đạo rất thuần thục cao minh. Chỉ cần đứng sau màn mà có thể khống chế cục diện, hiểu rõ với tâm, ắt hẳn không phải người bình thường. Thật là thú vị!
A Phong, ngươi truyền tin cho Tuyết hộ pháp, bảo nàng mang người đi Nam Yên thăm dò một chuyến đi."
"Vâng!" Phong hộ pháp hùng hồn đáp lại, sau đó biến mất cái vèo đi làm nhiệm vụ.
Phong hộ pháp tuy rằng đôi khi ngốc manh tự kỷ, nhưng đa số thời điểm vẫn là cơ linh, hơn nữa hiệu suất nhanh chóng, y hệt như cái tên của hắn - Lục Phong.
Trong phòng còn hai người, Giang Nguyệt thập thò nhìn chủ tử vài lần, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Nam nhân buồn cười, tiếng nói mang theo đùa giỡn:
"A Nguyệt tính cách hào sảng nhà ta khi nào thì biến thành bộ dạng thẹn thùng này rồi? Ngươi có việc thì cứ hỏi đi, ấp a ấp úng làm gì?"
Tuy rằng được cổ vũ, nhưng Giang Nguyệt vẫn cọ xát nửa ngày mới thấp giọng nói:
"Hôm nay thuộc hạ lại nghe được tin tức của Nguyệt cô nương..."
Nam nhân thu hồi nét cười đùa, trầm mặc u lãnh nhìn nàng, nói:
"A Nguyệt, ta đã dặn là đừng chú ý đến nàng nữa mà?"
Nghĩ đến người kia, trong lòng hắn mạc danh dâng lên một cỗ bực bội, tâm phiền ý loạn không thôi.
Nàng đã có cuộc sống mới, trượng phu và hài tử đề huề, mà hắn cũng không muốn nhắc tới chuyện hoang đường năm đó. Hắn chỉ cần âm thầm điều tra chuyện cũ, hỗ trợ giải trừ oan khuất cho nàng là được rồi.
Hắn cho rằng, đây là hồi báo năm đó nàng bị chính mình liên lụy. Hắn không thích nợ người, đặc biệt là cùng nữ nhân dây dưa không rõ.
Một là có tất cả, hai là không có gì.
Giữa hắn và Nguyệt Vô Song, chú định cả đời không có kết quả, mà hắn cũng chưa từng nghĩ đến cùng nàng tái hợp.
Chỉ vì một đêm hỗn loạn, mà giao phó cả đời cho người mình không yêu. Hắn tự nhận mình không có quân tử cỡ đó. Còn trách nhiệm, hắn vẫn sẽ bù đắp.
Giang Nguyệt thấy bộ dạng này của hắn, vội vã bối rối xua tay:
"Không, không phải thuộc hạ cố ý điều tra, mà có người cố ý hãm hại Nguyệt cô nương. Đem tin tức thất thiệt của nàng lan truyền khắp mọi ngõ ngách. Nguyệt cô nương bị mắng rất thê thảm..."
"Mắng cái gì?" Nam nhân nghe vậy thì nhướng mày, sắc mặt trầm xuống.
"Bọn họ nói Nguyệt cô nương không biết lễ nghĩa liêm sỉ, làm ra chuyện đồi bại gia phong. Cấu kết ngoại địch, trộm đi bảo vật trấn quốc, dùng sắc đẹp quyến rũ nhiều nam nhân, bán nước cầu vinh. Thậm chí là hai đứa nhỏ đều bị liên lụy, bị mắng thành dã loại, nghiệt chủng."
Nhìn thấy sắc mặt ngày càng đen của chủ tử, Giang Nguyệt trong lòng lộp bộp, thanh âm càng nói càng nhỏ.
Đế Mặc Thần xác thật rất tức giận, tức đến đỉnh đầu muốn bốc khói, sát khí mạo ra bên ngoài, âm trầm gió lốc hỏi:
"Trượng phu của nàng đâu? Hắn có phải nam nhân hay không? Lại trơ mắt nhìn nữ nhân và hài tử của mình bị mắng thành như vậy?"
Giang Nguyệt âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng kì quái những lần tức giận gần đây nhất của chủ tử đều do Nguyệt cô nương tạo thành.
Nàng trong lòng ngứa ngáy tựa mèo cào. Thật là tò mò quan hệ giữa hai người quá đi!!!
Bất quá, vì ngăn ngừa Đế Mặc Thần tại chỗ nổ mạnh, tai ương vẫn là Lâu Giang Các của nàng, Giang Nguyệt một bên lau mồ hôi, một bên giải thích:
"Chủ tử ngài đừng tức giận! Mặc dù trượng phu của nàng không ra mặt, nhưng Nguyệt cô nương đã triệt để giải quyết chuyện này. Tư thế còn khốc soái kính bạo. Ngài có muốn biết nàng đã làm những gì không?"
"Nói nghe thử xem!" Sắc mặt hơi hòa hoãn xuống, Đế Mặc Thần ngạo kiều hừ lạnh.
Giang Nguyệt một bên âm thầm cười trộm chủ tử nói một đằng làm một nẻo, nhưng cũng chậm rãi kể lại mọi chuyện, từ việc Mạc Túc đánh người đến hành động coi rẻ hoàng thất.
Đế Mặc Thần nghe xong, trong lòng ngũ vị tạp trần, phức tạp, vui mừng, nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra, những năm này Nguyệt Vô Song quá đến rất tốt, sau lưng có hậu thuẫn vững chắc, mới không kiêng dè Thiên Nguyệt hoàng thất như thế.
Nhưng mà hắn có một chút kinh ngạc cảm thán.
Cái tác phong hung tàn này, sao để cho hắn có một cảm giác quen thuộc đến vậy?
===================================
Tiểu kịch trường đến đây ^_^
Đế Mặc Thần (nhướng mi): Nghe đồn ngươi lẳng lơ ong bướm, ngủ với rất nhiều nam nhân.
Mạc Túc (cười lạnh): Ta từng ngủ với ai, trong lòng ngươi không đếm số sao?
Đế Mặc Thần (nịnh nọt): Ha ha! Ta cùng nương tử đùa chút thôi mà. Ta biết nàng chỉ ngủ duy nhất mỗi mình ta! (Đắc ý).
Mạc Túc: Mặt đâu??? (Nhíu mày phiền muộn).
Đế Mặc Thần (ủy khuất): Muốn đuổi được nương tử, mặt gì đó đều vứt đi. Đến, nhi nữ nhà chúng ta đã trưởng thành, làm thêm vài đứa cho xây đủ cái nhà trẻ đi? Để bọn họ có người bầu bạn. (Cười gian).
Mạc Túc: Cút!
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng: Cảm ơn! Thật sự không cần!
Chúng thuộc hạ:...
Đây là Vực chủ đại nhân danh chấn đại lục của chúng ta? Hắn không phải bị người đánh tráo đi?
Đế Mặc Thần:!!! (Đều do con mẹ tác giả đầu óc không bình thường).
Kết thúc tiểu kịch trường.
(Nói chung, chương hôm nay dành riêng cho nam chủ, bỏ bê hắn bữa giờ rồi, cũng nên cho hắn xoát tồn tại cảm. Nhân thiết của hắn tinh phân, ngạo kiều, năng lực tự vả rất mạnh.)
Tác giả không có khiếu hài hước, độc giả nếu thấy không buồn cười cũng xin đừng nói lời cay đắng.