Mà Mạc Túc đang trên đường đi ra ngoại thành, bỗng chốc cảm nhận được tinh thần lực của mình có cái gì đó thoắt cái biến mất.
Nàng chợt ngẩng đầu nhìn về nơi nào đó, sắc mặt thình lình biến đổi.
Là hạt Bạch Pháo trong tay nhi tử được kích phát!!!
Chết tiệt! Bọn họ đã xảy ra chuyện.
Ánh mắt của Mạc Túc trong nháy mắt lạnh lẽo xuống như hầm băng, quanh thân tản mát ra hơi thở xơ xác tiêu điều. Trong một phút chốc, nàng hoàn toàn thông suốt hết thảy.
Thức ăn bị hạ độc, Ma Điện tìm tới, luyện đan đại hội bỗng nhiên dời ngày, tiếp đến là Lam Tiểu Niệm xảy ra chuyện.
Hết thảy những chuyện xảy ra trong cùng một lúc này, ẩn giấu một âm mưu duy nhất.
Đó là kế liên hoàn kết hợp kế điệu hổ ly sơn!!!
Dời đi người bên cạnh nàng, khiến nàng tứ cố vô thân, mà mục tiêu minh xác của người đó, chính là hai đứa nhỏ.
Nguyệt Dao!
Mạc Túc thình lình nghĩ đến ánh mắt ý vị thâm trường của nữ đế vào ngày hôm trước, trong lòng càng thêm sáng tỏ.
Từng tầng từng tầng mưu sâu kế độc, áp dụng lên chính con ruột của mình. Nguyệt Dao nữ đế, ngươi hay lắm!!!
Mạc Túc trong lòng nóng như lửa đốt, có nghĩ phản hồi trở về, nhưng quay đầu lại mới phát hiện, khắp nơi đều có binh lính truy lùng.
Bọn nhỏ nguy hiểm, nhưng Lam Tiểu Niệm cũng đồng dạng hiểm nguy.
Nữ đế thật là biết mưu tính nhân tâm, biết chắc chắn nàng sẽ rời đi mà cứu Lam Tiểu Niệm.
Như vậy thì, trong chuyện này Lam gia lại sắm vai nhân vật gì đây?
Ngay lúc Mạc Túc chưa kịp suy nghĩ kế sách chu toàn thì bỗng chốc nghe được một tên binh lính hét lên:
"Đào phạm bên kia, nhất định phải bắt được nàng!"
Theo tiếng hô của hắn, một tốp binh lính chuyển đổi trận tuyến, nhanh chóng đuổi theo.
Mạc Túc nheo mắt, phóng thích tinh thần lực, hình ảnh truyền trở về là một bóng dáng nhỏ gầy cực kỳ chật vật, tóc tai rối bời, sắc mặt hoảng loạn, chân phải đá chân trái, ngây ngốc dẫm qua vô số bụi gai chướng ngại trên mặt đất. Có lúc Mạc Túc tưởng rằng nàng phải ngã ngồi trên mặt đất, vậy mà nàng lại cắn răng nhịn đau đứng lên rồi chạy tiếp.
Hình ảnh nhỏ bé mà lại đầy kiên cường này, cùng trí nhớ của nhiều năm trước thình lình trọng điệp lên nhau, ánh mắt của Mạc Túc không khỏi sáng ngời lên, khóe miệng thầm nỉ non:
"Lam Tiểu Niệm."
Không có một chút do dự, Mạc Túc âm thầm tính khoảng cách, ngón tay bên hông vẽ ra một vòng xoắn ký hiệu, tức khắc bóng dáng của nàng đã tại chỗ biến mất, như u linh ảo ảnh xuất hiện bên cạnh Lam Tiểu Niệm.
"A!" Lam Tiểu Niệm vốn dĩ đang gượng dậy sau lần té thứ n, bất chợt thấy một người xuất hiện bên cạnh mình, đồng tử hơi co rụt lại, như một con nhím phùng lên gai nhọn đầy cảnh giác.
Đôi tay bắt lấy nhánh rễ phía sau, hai chân co lại, vừa ngồi vừa lùi về phía sau.
Mạc Túc thấy Lam Tiểu Niệm biến thành cái dạng này, nhịn không được nhíu mày, đưa tay lên vai người đối diện hơi đè xuống, đau lòng nói:
"Đừng nhúc nhích, mắt cá chân của ngươi sưng rồi, để ta bế ngươi đi."
"Không! Không cần, ta có thể tự đi được!" Lam Tiểu Niệm co người lại, rũ đầu xua tay nói, tóc mái hoảng loạn che hết nửa khuôn mặt, khiến cho tầm nhìn của Lam Tiểu Niệm chịu hạn chế. Nếu không một khi ngẩng đầu lên, nàng sẽ phát hiện được thân phận của Mạc Túc.
Mạc Túc thở dài một tiếng, hơi khụy gối khom người, mạnh mẽ bế lên tiểu cô nương nào đó, nói:
"Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn cứng đầu cố chấp như vậy... thật là!"
"A! Ngươi mau thả ta xuống, ta không cần ngươi bế... mau thả... khoan đã... ngươi là tiểu Song Song!?" Ban đầu, Lam Tiểu Niệm bị bế thốc lên còn giãy dụa hét to, bất quá khi thấy được người trước mắt là ai thì trực tiếp trừng lớn mắt, không thể tin tưởng hỏi.
Nghe được danh từ đã lâu trong trí nhớ, lồng ngực của Mạc Túc hơi chấn động, một dòng nước ấm chậm rãi len lỏi, xen kẽ với nhiều ủy khuất và thương nhớ lan tràn mà ra. Tận lực đè nén cảm xúc dư lại của nguyên chủ xuống, Mạc Túc mỉm cười nhìn Lam Tiểu Niệm:
"Là ta! Ta đã trở về!"
Lam Tiểu Niệm ngẩn ngơ trong vài phút, cứ như vậy nhìn dung nhan trước mặt mình, lát sau hốc mắt nóng lên, nàng ôm lấy cổ của Mạc Túc rồi khóc lớn:
"Thật tốt quá! Tiểu Song Song ngươi không có việc gì là ta yên tâm rồi. Ta thật sự rất lo lắng cho ngươi, sợ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại."
Mạc Túc vỗ lưng nàng an ủi:
"Đừng khóc! Ta không có việc gì!"
Lam Tiểu Niệm khóc một trận thật lớn, dường như phóng thích hết thảy uất ức được tích tụ trong nhiều năm đọng lại. Nhưng bất chợt nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập thì nàng hơi cứng đờ, sắc mặt hoảng loạn giãy dụa:
"Song Song, ngươi đi mau đi! Đừng lo cho ta. Người bọn họ muốn bắt là ta, ngươi ở bên cạnh nhất định sẽ chịu liên lụy. Khó khăn lắm ngươi mới có thể trở về Thiên Nguyệt Vương Triều, ta không muốn lại lần nữa chứng kiến cảnh ngươi bị đuổi đi trong bất lực."
Mạc Túc nghe vậy, sắc mặt hơi dịu xuống, đưa một ngón tay lên miệng Lam Tiểu Niệm, khẽ trấn an:
"Đừng lo lắng, ta sớm đã không còn là Nguyệt Vô Song yếu đuối của năm đó nữa. Khi xưa là ngươi thay ta che mưa chắn gió, hiện tại tới lượt ta bảo vệ ngươi nha!"
"Song Song..." Lam Tiểu Niệm há hốc mồm, ngôn ngữ không thốt thành lời, hốc mắt đỏ ửng nhìn Mạc Túc, đáy lòng dâng lên một chút cảm động.
Người trước mặt này vẫn mang theo đường nét của năm xưa, thế nhưng từ khí chất đến thần thái lại khác nhau một trời một vực, ánh mắt kiên định, lạnh lùng nội liễm, khí sắc tràn đầy thong dong tự tin.
Lam Tiểu Niệm hoàn toàn không thể tin được, đây chính là Tứ công chúa Nguyệt Vô Song rụt rè yếu đuối trong trí nhớ đó sao?
Cộp! Cộp! Cộp!
Leng keng!
Tiếng bước chân dồn dập và tiếng vũ khí va chạm chói tai ngày càng gần, sau đó là tiếng thét vang dội của một tên thanh niên:
"Mau! Bọn họ ở bên đó!"
"Song Song..." ánh mắt Lam Tiểu Niệm hơi căng thẳng khi nhìn qua sau lưng Mạc Túc, thình lình chứng một tốp binh lính gần ba mươi người, võ trang hạng nặng, khiến cho da đầu nàng không khỏi tê dại.
Mà Mạc Túc đương nhiên biết sau lưng mình đã xảy ra cái gì, nàng cũng không quay đầu lại, hai tay luân phiên bế Lam Tiểu Niệm, ánh mắt sắc bén híp lại, tinh thần lực dàn trải rộng ra, trong hư vô ẩn hiện rất nhiều sợi tơ màu bạc trong suốt.
Mạc Túc mang theo Lam Tiểu Niệm, khẽ dịch chuyển bước chân, một bước đạp lên sợi tơ đầu tiên, ngay tức khắc các sợi còn lại như nhận được tín hiệu xoáy tròn lại rồi quây quần bên nhau, tạo thành một lớp kén bao bọc lấy hai người.
Đối với Mạc Túc, thì nàng chỉ là vận dụng không gian chi lực, kết nối với mắc xích hư vô, liên tiếp đến một không gian ảo khác, tạm thời trú ở trong đó, chứ kì thật nàng và Lam Tiểu Niệm vẫn đứng ở tại chỗ, chưa từng rời đi một bước.
Thế nhưng, đối với một đám binh lính đang đến gần, thì lại chứng kiến một màn kỳ dị không thể hiểu nổi, rõ ràng hai người đứng sừng sững ở nơi đó, lại trong nháy mắt mà hư không tiêu thất, chẳng để lại chút vết tích nào.
"Người đâu?" Tên lính đầu lĩnh chạy lại gần ngó dáo dác xung quanh, sắc mặt khó coi hỏi mấy thủ hạ xung quanh.
"Mới thấy còn đứng đây mà, chẳng lẽ nấp vào chỗ nào rồi?"
"Tất cả tản ra xung quanh tìm đi! Nhất định không được để cho nàng chạy thoát!"
"..."
Tình cảnh bên ngoài thập phần nhốn nháo, binh lính thủ vệ chạy tới chạy lui, lục lọi từng ngóc ngách xung quanh của khu đất, ấy thế mà một bóng dáng cũng không thể tìm được.
Lam Tiểu Niệm được Mạc Túc bế bổng, trơ mắt nhìn một màn này, nàng tận tường thấy rõ, có mấy lần vài tên binh lính đã muốn đụng vào người nàng và Mạc Túc, ấy thế mà khi nàng khẩn trương muốn la lên thì người đó lại trực tiếp xuyên qua người của hai nàng.
"Song Song... ngươi... ngươi làm sao mà làm được!?" Lam Tiểu Niệm ánh mắt phát sáng nhìn Mạc Túc, lắp bắp hỏi.
"Độc môn bí truyền!" Mạc Túc cúi đầu nhìn Lam Tiểu Niệm, khẽ cười nói.
Kỳ thật chiêu này nàng chỉ là dùng chút kỹ xảo, đem không gian thứ nguyên kết hợp với thuấn di thuật, không nghĩ tới hiệu quả lại khó lường như vậy. Chứ thực chất nếu tách ra riêng lẻ, thì không gian thứ nguyên chỉ có thể đứng yên tại chỗ, không chịu nổi người đến người đi xuyên qua như vậy. May mà có thuật thuấn di thêm vào, mỗi lần nhìn như sắp bị bọn họ đụng phải, nhưng nàng đều âm thầm dịch chuyển nửa bước. Vì để tránh làm cho năng lượng tiết ra ngoài nhiều bị phát hiện nên nàng đánh nhanh rút gọn, cho nên ngay cả Lam Tiểu Niệm cũng không thể phát hiện.
"Thật là lợi hại!" Lam Tiểu Niệm âm thầm giơ ngón tay cái, khích lệ cho Mạc Túc.
"Đợi bọn họ đi rồi, ta đưa ngươi trở về lại Lam gia." Mạc Túc thoáng nhìn qua bên ngoài, sau đó nghiêm túc nói.
Gặp được Lam Tiểu Niệm ở nơi này cũng là việc ngoài ý muốn. Trong tưởng tượng, Mạc Túc còn nghĩ đến phải cứu Lam Tiểu Niệm ra từ trong địa lao cơ.
"Song Song... ta... ta có thể đi cùng ngươi không? Ta không muốn trở về Lam gia!" Sau một hồi ngượng ngùng ấp úng, Lam Tiểu Niệm rốt cuộc nói ra ý nghĩ trong lòng mình, đáy mắt lóe qua một mạt cầu xin.
"Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ bắt nạt ngươi? Còn nữa, sao ngươi bỗng dưng lại trở thành đồng lõa ăn trộm quốc khố?" Sắc mặt nghiêm nghị, Mạc Túc ra tiếng hỏi.
(Lời tác giả: Xin lỗi các độc giả vì mấy ngày nay tui đi sinh nhật về thì bị té xe, chấn thương nhẹ ở đầu chờ theo dõi. Hôm nay đỡ đỡ rồi mới ra chương được. Mong mọi người thông cảm nha.)