Nháy mắt, cả sơn động bởi vì có đom đóm huỳnh quang mà trở nên sáng bừng lên. Ánh sáng kia vàng nhạt dịu nhẹ, dường như bao phủ bởi một tầng hơi ấm.
Đông Phương Hạo Hiên thầm cảm thán vật ấy thần kỳ, sau đó thấy được một lớn hai nhỏ đã an vị ở một bên, nên hắn cũng theo sau ngồi ở đối diện. Ánh mắt hoàn toàn rơi vào dung nhan của nữ tử, phút chốc trầm luân.
Lúc nãy từ xa nhìn qua đã cảm thấy nữ tử đẹp như cửu thiên huyền nữ giáng trần. Nhưng hiện tại nhìn gần lại càng khiến cho hắn kinh diễm không thôi. Nét đẹp hoàn toàn khác với nữ nhân trên đời này. Đoan trang rồi lại để lộ nét lười biếng, lãnh đạm rồi lại khiến người khác nhịn không được tới gần. Hai loại mâu thuẫn khí chất hòa lẫn vào nhau, tạo nên một sự hấp dẫn khó cưỡng.
Ngay cả hắn đều không tin, người trước mặt vậy mà đã là mẹ của hai đứa nhỏ. Thoạt nhìn tuổi của nàng còn nhỏ hơn hắn nha.
Đông Phương Hạo Hiên cũng không biết là mình bị sao thế này. Căn bản là không dời khỏi ánh mắt được.
Mà Mạc Túc, cho dù nhận thấy ánh mắt nóng rực của hắn, nàng chỉ là hơi nhíu mày một chút, thói quen được người khác chú mục và nhìn chằm chằm làm cho nàng không vì vậy mà trở nên hoảng loạn thất thố, ngược lại hành sự tự nhiên, dáng ngồi xếp bằng đoan chính, một lớn hai nhỏ cùng nhau móc ra củi khô rồi bắt đầu nhóm lửa.
Tuy rằng có đom đóm huỳnh quang chiếu sáng, nhưng ban đêm ở dã ngoại không khỏi sẽ gặp phải yêu thú dòm ngó. Vì để ngừa vạn nhất vẫn tạo nên chút hơi nóng để chúng nó tị hiềm. Hơn nữa, Mạc Nhất đã đi ra ngoài săn thức ăn, nói không chừng lát nữa sẽ dùng đến.
"Mẫu thân mẫu thân, ngài dựa vào một bên nghỉ ngơi, để tiểu Hồng và ca ca làm là được rồi!" Mạc Du Hồng giành lấy khối củi khô trong tay Mạc Túc, ngồi chồm hổm ở một bên, cười đến mi mắt cong cong.
"Đúng vậy, mẫu thân đại nhân, những chuyện nhỏ nhặt này hãy để tiểu thiên sứ làm cho, ngài đừng nhọc lòng." Mạc Vân Long cũng không chịu yếu thế, mắt thấy muội muội đã bắt đầu vuốt mông ngựa nên hắn cũng không chịu yếu thế.
Mạc Túc nhìn hai huynh muội đồng lòng, cũng không nói cái gì, một phen vớt tiểu hắc miêu từ trong lồng ngực của nữ nhi qua rồi đặt đến trên đùi khẽ vuốt ve nó.
Tiểu hắc miêu ban đầu còn kháng cự, lông tơ dựng đứng hết lên, nhưng dưới sự uy hiếp của đại ma đầu, nó không thể không dịu ngoan cúi đầu.
Tiểu ma nữ đã khó giải quyết, vậy thì mẫu thân của nàng chính là chung cực boss, chọc không được.
Đông Phương Hạo Hiên phục hồi tinh thần lại, thấy hai đứa nhỏ bận bịu loay hoay thì hơi nhíu mày, dáng vẻ chần chờ hỏi:
"Cô nương... này... này cũng quá nguy hiểm đi, bọn họ còn nhỏ, sao có thể làm những việc này?"
Hắn nhìn còn không đành lòng, huống chi bên cạnh Tùng bá đã hừ lạnh ra tiếng, trách móc Mạc Túc:
"Hừ! Làm mẹ mà không có một chút bộ dáng của người mẹ. Ngươi có thể nhẫn tâm đối với hai đứa nhỏ như vậy, chỉ sợ là mẹ kế đi?"
Đông Phương Hạo Hiên trong lòng thoáng cứng đờ, muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, trong lòng thầm hô không tốt, vội vã trừng ánh mắt qua đi, sau đó ho khan giải thích:
"Khụ! Cô nương đừng giận... Tùng bá tính tình ngay thẳng, không biết cách nói chuyện, mong cô nương lượng thứ."
Mà không đợi Mạc Túc có điều phản ứng, Mạc Vân Long đã ngay tức khắc tạc mao, dùng ánh mắt hùng hổ trừng Đông Phương Hạo Hiên và Tùng bá, tức giận nói:
"Mạc Du Hồng, ngươi nhìn cho rõ ràng, ngươi một mực muốn cứu chính là loại người gì thế này. Không chỉ mắng mẫu thân mà còn nói mẫu thân là mẹ kế. Ngươi nhìn mà im được sao?"
Mặc dù ngày thường mẫu thân thiên vị muội muội, nhưng đến thời khắc mấu chốt, Mạc Vân Long luôn luôn đứng ở bên này, không dung người khác nói Mạc Túc nửa câu nói xấu.
Sự tình nhóm lửa là do bọn họ hai người tình nguyện làm, lại không phải mẫu thân một mực bắt buộc, cho dù người ngoài có ý tốt thay bọn họ lên tiếng, nhưng ngàn vạn không nên nhục mạ mẫu thân của bọn họ.
Nháy mắt, Mạc Vân Long tức giận đến run người, hướng Mạc Du Hồng rống lên một tiếng.
Mà người sau, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, nàng nhìn gương mặt thẫn thờ của Đông Phương Hạo Hiên rồi thất vọng nói:
"Đông Phương thúc thúc, tiểu Hồng không nghĩ ngươi sẽ là như vậy. Chúng ta biết thúc thúc ngươi quan tâm bọn ta, tiểu Hồng rất cảm kích. Nhưng gia gia bên cạnh lại nói mẫu thân của tiểu Hồng là mẹ kế. Vì vậy tiểu Hồng không vui, không muốn để ý đến thúc thúc nữa."
Cho dù trên người của Đông Phương Hạo Hiên có đồ vật làm nàng thèm nhỏ dãi, nhưng người của đối phương khinh khi mẫu thân mình, nàng tình nguyện không cần cũng thế.
Đồng dạng là cùng một mẹ sinh ra, nhưng hai huynh muội rõ ràng có tính cách hoàn toàn khác nhau. Mạc Vân Long đó là bạo tạc triệt để, khăng khăng một mực bảo vệ Mạc Túc mà không màng đắc tội với người. Còn Mạc Du Hồng, cũng dùng phương thức của chính mình, tình nguyện hi sinh cơ hội tăng lên thực lực, cũng không muốn tới gần người đã khinh nhục mẹ mình.
Mạc Túc nhìn biểu hiện của hai đứa nhỏ, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, mát rượi như cam tuyền ngọc lộ, nung chảy khối băng hàn trong lòng nàng.
Có một đôi nhi nữ như thế này, nàng còn cầu gì hơn thế?
"Tiểu Long, Tiểu Hồng, không được vô lễ!" Mặc dù trong lòng vui vẻ vì hành động bảo vệ nhỏ nhặt của hai đứa con. Nhưng trước mặt ngoại nhân, nàng vẫn phải có bộ dáng một chút.
Mà Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng nghe nói câu như vậy sau, vội vàng cụp đầu xuống, không dám lại đôi co với người lớn nữa.
Mạc Túc cũng nhìn về Đông Phương Hạo Hiên, ánh mắt xẹt qua lão giả một tia nhàn nhạt uy nghiêm, sau đó nói:
"Đông Phương công tử đừng trách bọn nhỏ. Là do ta quản giáo không nghiêm, trở về nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ."
Mạc Túc không phải là người không hiểu lí lẽ, nàng biết ai có ý tốt và ý xấu.
Đông Phương Hạo Hiên cũng là không biết bản lĩnh của hai đứa nhỏ nên mới lo lắng quan tâm. Hoàn toàn không có ác ý. Cho nên nàng chừa lại cho hắn chút mặt mũi.
Đến nỗi lão giả Tùng bá này? Câu câu chữ chữ đơn thuần đều là nhằm vào nàng. Nàng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, để hắn nhảy nhót thêm một thời gian, đợi đến khi chân tướng đại bạch rồi thu thập hắn cũng không muộn.
Nghĩ vậy, ánh mắt của nàng nhàn nhạt lại lướt qua hắn, rồi nhìn về phía sau, thấy Mạc Nhất đã xách hai con thỏ đen mập mạp tiến vào trong này.
Nhưng cho dù ánh mắt này không biểu hiện cái gì, cũng làm cho Tùng bá trong lòng không khỏi bất an. Đáy lòng mạc danh một trận run rẩy, phảng phất bị thợ săn cấp theo dõi.
Theo sau, hắn đè lại sự bất an, trong lòng trào phúng, hắn vậy mà sợ hãi ánh mắt của một tiểu nha đầu, thật là buồn cười!
Đúng lúc này, Đông Phương Hạo Hiên rũ mắt, nhìn không ra biểu cảm trong đó, hắn hít sâu một hơi rồi nói:
"Cô nương... ta thay mặt Tùng bá... xin lỗi ngươi. Việc này chỉ sợ là có hiểu lầm gì."
Mạc Túc nhếch miệng cười khẽ, vừa vuốt lông hắc miêu vừa nói:
"Xác thật là một cái hiểu lầm, tiểu Long, tiểu Hồng từ nhỏ đã được ta huấn luyện dạy dỗ qua, kỹ năng sinh hoạt rất là chỉnh chu, sẽ không có khả năng xảy ra chuyện. Bất quá Đông Phương công tử không biết, còn thay bọn nhỏ lo lắng, ta có lý nào lại trách công tử đâu. Tiểu Hồng, tiểu Long, còn không mau xin lỗi Đông Phương thúc thúc?"
Nói xong, Mạc Túc híp mắt nhìn hai đứa nhỏ, âm thầm truyền đạt ý nghĩ của mình.
Cứ việc trong lòng còn tức giận, nhưng Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng vẫn tiến lại trước mặt của Đông Phương Hạo Hiên, khoanh tay cúi đầu, lí nhí nói:
"Xin lỗi thúc thúc!"
Động tác, nét mặt chân thành đến cực điểm, không thể cho người ta bắt bẻ được một chút lỗi sai.
Đông Phương Hạo Hiên trên mặt hiện lên sửng sốt, tay chân luống cuống vuốt đầu hai đứa nhỏ, trái tim mềm đến rối tung rối mù:
"Ừ! Các ngươi là đứa bé ngoan, các ngươi không hề có lỗi. Là do thúc thúc không hiểu rõ bản lĩnh của các ngươi."
Nói lời này xong, hắn dùng dư quang lén lút nhìn nữ tử ở đối diện, thấy nàng đã gục đầu vuốt ve tiểu hắc miêu, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc.
Không chỉ kinh ngạc vì hai đứa trẻ còn nhỏ vậy mà nàng đã huấn luyện bọn họ những kĩ năng dã ngoại sinh hoạt, mà còn kinh ngạc vì lời nói của nàng quá có lực chấn nhiếp, dạy dỗ bọn trẻ hiểu chuyện, ân oán phân minh như thế. Đây là tình huống mà hắn sống hai mươi ba năm trên đời chưa từng gặp qua.
Đây là một nữ tử thần kỳ cỡ nào?
Mà lúc này ở đây, có một người biểu tình cực kỳ khó coi, đó là lão giả Tùng bá. Mắt thấy hai đứa nhỏ cúi đầu xin lỗi Đông Phương Hạo Hiên nhưng lại làm lơ hắn triệt để, làm cho lòng tự tôn của hắn đã bị công kích, ngay tức khắc sắc mặt đen xì, ánh mắt không khỏi trừng hướng hai đứa nhỏ, trong lòng hừ lạnh.
Quả thật là không biết tốt xấu, cùng con mẹ nó là một loại người.
Bất quá, thấy Mạc Nhất đã trở về, hắn cho dù lòng có không thích, cũng sẽ không mở miệng tìm tra ngay lúc này. Đối với Mac Nhất, hắn vẫn có chút kiêng kị. Chỉ vì đối phương vô thanh vô tức đã giết nhiều người, phá vỡ đại trận của Sát Thủ Các như vậy, hiển nhiên thực lực không tầm thường. Hắn còn không ngu ngốc đến độ cùng đối phương xé rách mặt.
Nếu Tùng bá biết những thủ đoạn phía trước không phải xuất phát từ tay Mạc Nhất, tuyệt đối sẽ không dám can đảm khiêu khích nhục mạ Mạc Túc như thế đâu. Đáng tiếc hắn vĩnh viễn cũng không biết được.
Đoạn nhạc đệm này không có duy trì bao lâu đã bị quên lãng. Đông Phương Hạo Hiên chứng kiến hai đứa nhỏ động tác thuần thục phụ giúp Mạc Nhất nướng đồ ăn, thì tâm tư lo lắng và áy náy cũng biến mất, ngược lại ngượng ngùng trò chuyện cùng Mạc Túc.
"Khụ! Tại hạ là Đông Phương Hạo Hiên, có thể hay không được biết phương danh quý tánh của cô nương?"
"Ta tên Mạc Túc!" Nữ tử chỉ nhìn hắn một cái rồi hờ hững đáp lại.
Ánh mắt chợt lóe qua kinh diễm quang mang, Đông Phương Hạo Hiên lại khôi phục bộ dáng ôn nhuận như ngọc, hỏi sang chuyện khác:
"Phía trước nghe Mạc hộ vệ nói qua, cô nương lần này sở dĩ đến Thiên Nguyệt quốc là để cho hai đứa nhỏ tham gia Tinh Huyền học viện chiêu sinh. Chẳng hay, phụ thân của bọn nhỏ không có cùng theo tới à?"
Hỏi xong, Đông Phương Hạo Hiên mạc danh có chút khiếp đảm, bởi vì hắn đã đối diện với bốn cặp mắt cùng lúc dừng ở chính mình trên người.
Hai lớn hai nhỏ, nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, cảm xúc trong đó thập phần phức tạp. Làm cho Đông Phương Hạo Hiên vốn là linh lung hoạt bát cũng có trong nháy mắt mộng bức.
Như vậy nhìn hắn làm cái gì?
Hắn thật ra không biết, trong lòng mỗi người là cái dạng này.
Mạc Nhất: Ngọa tào! Tiểu tử này cũng dám hỏi đến điểm mấu chốt của chủ tử. Ở cả Viêm Tinh Thành, ai không biết phu quân của thành chủ chính là một đại cấm kỵ, ai hỏi ai liền tao ương. Xong rồi xong rồi!
Mà Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng biểu tình là ngơ ngác nhìn, trong lòng xoát làn đạn: phụ thân là cái quỷ gì? Có thể ăn được sao?
Đối với những hài tử khác, từ nhỏ không có cha chính là một loại khuyết thiếu về tâm lý, không hoàn mỹ nhân sinh. Nhưng đối với hai huynh muội nhà này lại không phải như vậy.
Từ nhỏ ngàn kiều vạn sủng lớn lên, xung quanh bên người có một đống thúc thúc, a di bảo vệ yêu thương, cũng làm cho sinh hoạt của bọn nhỏ trở nên muôn màu muôn vẻ. Bởi vậy đối với cái danh từ phụ thân kia thập phần xa lạ lại mờ mịt. Huống chi khí thế của Mạc Túc chuyển đổi rất hài hòa, có bộ dáng mỹ lệ của mẫu thân, rồi lại có sự nghiêm khắc của phụ thân. Cho nên bọn nhỏ không cảm thấy thiếu thốn cái gì.
Phản ứng đầu tiên khi nghe người khác nhắc đến phụ thân chính là: a? Đó là nơi nào toát ra hai chân quái? Chúng ta có quen người đó sao?
Đến nỗi Mạc Túc thì không cần phải nói rồi, đối với loại nam nhân không có trách nhiệm, nàng cũng dứt khoát vứt sau đầu, cho hắn biến đến vực sâu đáy cốc chơi một mình đi, không cần trộn lẫn cuộc sống của nàng. Nếu không...
"Phụ thân? Loại kia không chịu trách nhiệm nam nhân. Gieo giống xong rồi không nuôi dưỡng, đừng để ta gặp hắn. Nếu không, gặp một lần ta đánh một lần. Đánh đến chết mới thôi!" Mạc Túc ánh mắt sâu kín, thanh âm nhuộm một tia sát khí, phiêu phiêu lướt qua biểu tình đờ đẫn của Đông Phương Hạo Hiên.
Mà Đông Phương Hạo Hiên suýt chút nữa không cả kinh đến rớt cằm, ánh mắt không thể tin tưởng.
Ta sát! Đối diện nữ tử này khí chất tuyệt luân, quý khí bá đạo. Là cái nào hỗn đản không có mắt hại nàng như thế.
Đứa nhỏ không cha? Vậy chẳng phải là... bị nghìn người sở chỉ, khinh nhục?
Nháy mắt, Đông Phương Hạo Hiên nhìn ba mẹ con, trong mắt dâng lên một sợi đau lòng cùng thương tiếc... còn ẩn ẩn có một tia mừng thầm.
Vậy không đại biểu cho, hắn còn có cơ hội?
Trước nay, Đông Phương Hạo Hiên không tin quỷ thần, cũng không tin cái gọi là tình yêu sét đánh, nhưng lần này hắn vậy mà lại tin tưởng.
Nữ tử trước mắt quang mang lóa mắt, tựa như thần nữ hạ phàm, khí chất lạnh băng như hàn mai nở rộ trong đông tuyết, tự tin, khí phách. Đây là hắn trước nay chưa hề gặp qua, cũng là người đầu tiên khiến tim hắn đập loạn nhịp và ánh mắt không rời khỏi được.
Hắn biết, cảm giác này gọi là động tâm.
Nếu người kia không biết trân trọng ba mẹ con nàng, như vậy để hắn tới bảo vệ đi.
Đông Phương Hạo Hiên âm thầm làm quyết định. Suy nghĩ nhiều là thế nhưng hắn không có biểu hiện ra một chút khác thường, sợ nữ tử đối diện sẽ chán ghét hắn.
Hắn có một suy đoán mơ hồ, Mạc Túc không phải là người mềm lòng và dễ tiếp cận như thế.
Hắn rũ mắt, cười nhẹ hỏi sang chuyện khác:
"Cô nương... vậy độc trên người ta? Cô nương có mấy phần nắm chắc giải được nó?"
Lần này, hắn không có lại quanh co lòng vòng, mà trực tiếp hỏi ra vấn đề hắn đã bâng khuâng cả ngày nay. Mặc dù không thể tin được nàng còn trẻ như thế mà có thể nhìn ra được độc trong người hắn. Nhưng ở chỗ này ngoại trừ nàng được Mạc Nhất gọi là chủ tử thì không có ai khác. Cho nên, hắn muốn phủ nhận cũng không được.
Mà Mạc Túc nghe thế thì ánh mắt hơi lóe, đè lại bả vai vì kích động mà run lên của Mạc Du Hồng, ngẩng đầu đáp lời:
"Nếu ta đoán không sai thì độc trong người của công tử có tên là Phệ Cốt. Loại độc này ở trong người càng lâu thì càng có hại. Nó sẽ ăn mòn kinh mạch, thậm chí là lục phủ ngũ tạng, khiến cho ngươi một khi mạnh mẽ sử dụng huyền lực thì toàn thân sẽ đau đớn rệu rã như hàng vạn côn trùng cắn phá. Không chỉ thế, mỗi lần ngươi sử dụng huyền lực, thì tốc độ độc phát sẽ càng nhanh hơn, tuổi thọ rút ngắn lại, khiến cho ngươi từ từ suy yếu."
Đông Phương Hạo Hiên kinh hỉ ngẩng đầu, không nghĩ tới nàng vậy mà nói ra tình huống giống hắn đã trải qua i như đúc, không sai một chữ. Hắn nhịn không được thấp thỏm hỏi:
"Đúng vậy! Những gì cô nương nói hoàn toàn trùng khớp. Vậy kế tiếp ta nên làm cái gì bây giờ? Có cái gì cần chuẩn bị sao?"
Mà Tùng bá thì híp mắt, cẩn thận quan sát Mạc Túc.
Người này rốt cuộc là ai? Vậy mà có thể toàn bộ đoán trúng? Nếu chẳng may để cho nàng giải được. Thì công sức mấy năm nay của người kia chẳng phải là đổ sông đổ biển?
Không được, hắn phải mau chóng truyền lại tin tức.
Lão giả không có phát hiện, mọi cử động và thần thái của hắn, đều bị Mạc Túc thu hết nơi đáy mắt. Nàng trong lòng khẽ động, thình lình móc ra một tờ giấy đã viết sẵn vô số loại dược liệu, nàng đưa nó cho Đông Phương Hạo Hiên rồi nói:
"Đông Phương công tử có thể cho người đi thu thập một số dược liệu quan trọng ta đã ghi bên trên. Đợi đến khi vào thành trấn, ta sẽ giúp công tử trị liệu!"
Đông Phương Hạo Hiên run rẩy nhận lấy tờ giấy, ánh mắt vụt ra một tia sáng ngời, nhìn Mạc Túc với ánh mắt lửa nóng:
"Thật tốt quá, đa tạ cô nương!"
"Tùng bá, ngài truyền tin về tộc giúp ta, bảo bọn họ trong vòng nửa tháng phải thu thập đủ số dược liệu trong này." Đông Phương Hạo Hiên đưa cho tờ giấy cho lão giả, dặn dò kĩ càng.
"Thiếu chủ yên tâm! Lão phu nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh." Tùng bá nói những lời này khi, tay nắm tờ giấy hơi thít chặt, biểu tình nghiêm cẩn đúng chỗ, tuyệt đối không để người ta nghi ngờ.
Nhưng mà sâu trong đáy mắt hắn lại lóe lên một mạt quang mang khác thường, vừa vặn bị Mạc Túc thấy được.
Cánh tay có quy luật chải vuốt lông miêu, bên môi hiện lên nét cười ý vị thâm trường.
Mạc Túc thừa nhận, nàng chính là cố ý. Để hắn truyền tin tức cho người sau lưng đi, xem bọn hắn có thể từ phương thuốc tra được cái gì chỗ hữu dụng... mới là lạ!
Độc của Đông Phương Hạo Hiên, căn bản là không cần sử dụng tới một cọng cỏ hay một vị thuốc nào hết. Mà nó sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho dị năng của tiểu Hồng.
Bọn họ cứ âm thầm lo lắng điều tra đi. Nàng rất có kiên nhẫn chờ đến ngày Đông Phương Hạo Hiên khôi phục thực lực.
Còn tối nay...