Ngày hôm sau, Minh Thận lại thường chạy tới tìm hắn giống như điểm danh lên triều, hôn xong bỏ chạy tuyệt không dây dưa.
Có lúc Ngọc Mân mới vừa nghỉ ngơi, người này bỗng nhiên chạy vào hôn một cái; có đôi khi là hắn phê tấu chương, đang tích góp một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, lúc suýt nữa bóp nát một chén trà người này liền bám vào cổ tay hắn hôn lên, còn muốn khoát ngón tay lên vai hắn nhẹ nhàng gõ nhịp, thời gian mỗi lần không nhiều không ít đều là ba giọt nước, sau khi hôn xong chút tức giận trong bụng kia của Ngọc Mân cũng không biết đã đi nơi nào.
Rất giống con mèo mà hắn đưa cho Minh Thận, cẩn thận từng li từng tí nhích lại gần, run rẩy cào móng vuốt vào lòng người khác, lúc người ta vừa định bắt lấy nó thì nó như cảm thấy đã chơi đủ, liền quay đầu chạy đi đã vậy còn rất vui vẻ, là một tên nhóc không tim không phổi.
Ngọc Mân nghĩ, một ngày nào đó phải bắt được người này dạy dỗ một phen nhưng mà vì bận rộn nên hắn lại không rảnh phân thân ra, tháng hai qua đi, đến giữa tháng ba việc chấm bài cho kỳ thi Hội đã kết thúc, phải yết bảng.
Sau khi Minh Thận nói với hắn xong liền thay sang vải bố màu xanh của mình, bọc áo choàng thật dày đi ra ngoài xem. Chỗ yết bảng người chen người y bị đẩy ra một thân mồ hôi, rốt cuộc cũng tìm được tên của mình tại một góc, lấy ngón tay đo từ xa, vẫn còn cách chỗ đứng nhất mười vạn tám ngàn dặm.
Thần quan cải trang hộ tống y ra ngoài, nhìn thấy tay y đo tới đo lui chỗ đó, hỏi y: "Đại nhân, ngài đang làm gì vậy?"
Minh Thận nói: "A, ta đang cảm thấy đọc sách thật là khó, người đứng nhất chắc chắn vô cùng ghê gớm."
Thần quan cảm động theo, thổn thức nói: "Ai nói không phải chứ? Ngài có quen một vị thư đồng khác của bệ hạ, Bặc Du đại nhân không? Ngài ấy chính là người đỗ đầu Tam nguyên* đấy, nghe nói đứng nhất từ nhỏ đến lớn đến chán rồi. Kỳ tài đỗ đầu Tam nguyên đương triều trừ ngài ấy ra cũng chỉ có Trương Niệm Cảnh, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, quang cảnh bây giờ đúng thật là làm người ta mong đợi."
(*Liên tiếp giành được cái chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên của thi Hương, thi Hội, thi Đình.)Mắt Minh Thận trông mong nhìn tờ bố cáo vàng óng kia, có hơi hâm mộ còn có chút buồn bực.
Thần quan vỗ vai y: "Dù sao ngài cũng vỡ lòng muộn, lúc người ta mời Tư Thục tiên sinh nhà ngài lại gặp biến cố, sau lần đó cũng không có thời gian đi học, ta nghe Trình công công nói sau khi đến Giang Nam ngài mới gắng sức đọc sách hai năm, có thể có tên trên bảng cũng đã là khó gặp rồi. Huống chi, theo ta thấy mặc dù tư chất ngài có khoảng cách so với người đứng nhất nhưng lại vượt xa người thứ hai, thế gian này ma xui quỷ khiến, nói không chừng là trời cao thấy ngài thông minh hoạt bát như vậy, e sợ cây lớn thì đón gió to khiến ngài chọc trúng phiền nhiễu nên lúc này mới làm xếp hạng của ngài rơi xuống phía sau...."
Minh Thận cắt ngang hắn: "Được rồi ngươi không cần nói nữa ——"
Vẻ mặt thần quan nghiêm túc: "Xin hãy để ta nói xong! Minh đại nhân, phong thái ngài nhã nhặn há lại có thể dùng công danh thế tục để đánh giá? Thần sẽ kéo tờ bố cáo kia xuống, không muốn để họ tên rung động lòng người như thế của ngài rơi vào trong mắt người khác...."
Minh Thận lấy tay che kín miệng thần quan, nghiêm túc nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?"
Thần quan nháy mắt với y, giọng ồm ồm trả lời: "Thần nói là ngài không cần lo lắng, bệ hạ dặn thần mang ngài đi dạo xung quanh tiện thể mua chút đồ ăn ngon mang về."
Minh Thận vừa nghe thấy ăn xong còn có thể đi dạo phố lập tức không khỏi vui vẻ, giục hắn đi mau, một chút phiền muộn nhỏ vừa rồi cũng biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thần quan dẫn y đi dạo một vòng Tử Cấm thành, mua một đống đồ ăn. Minh Thận cầm hai cái bánh bao ngọt vừa gặm vừa đi theo phía sau thần quan, vô cùng ngoan ngoãn. Đất trời xám xịt phủ đầy băng tuyết bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên dáng dấp phấn điêu ngọc trác mặc bạch y chen lấn trong đám người như vậy, làm cho người qua đường sôi nổi liếc nhìn.
Minh Thận nhìn một vòng, ôm một cái hộp lớn nghiêng đầu nói: "Kinh thành không có kỹ viện sao? Tại sao ta không thấy kỹ viện, không phải nói kinh thành phồn hoa hơn Giang Nam nhiều lắm sao?"
Thần quan sợ hết hồn: "Ngài nói nhỏ một chút đi Minh đại nhân, ngay cả đô thành chúng ta còn chưa ra khỏi thì sao có thể nhìn thấy kỹ viện chứ! Dưới chân thiên tử, dù là kỹ viện chính thống thì cũng không dám mở ở đây đâu!"
Minh Thận có chút tò mò: "Thì ra là như vậy, nơi này thật yên tĩnh."
Năm đó y rời kinh, cũng chưa kịp nhìn lại kinh thành nơi lớn lên trong mười lăm năm một chút, ký ức của y chỉ giới hạn đến lúc ánh lửa nổi lên bốn phía phủ lên ngói nhà gạch đỏ, y tận mắt thấy y phục lộng lẫy mà phụ thân y vẫn lấy làm kiêu ngạo trở nên cháy xém ố vàng, khói lửa đen người bị một cơn mưa to từ trên trời rơi xuống dập tắt. Ngoài cái này ra thì chỉ còn sót lại tiếng dế trong lãnh cung lạnh lẽo, mùa hè có tiếng côn trùng kêu vang, mùa đông có thể tìm thấy xác sâu bọ khô héo trong lùm cỏ dại cao bằng nửa người, bóp một cái là bể nát, yên tĩnh rơi xuống trong vụn tuyết.
Đến được Giang Nam, ca y ngoại trừ đón gió tẩy trần cho y thì chuyện đầu tiên chính là lôi y đi khắp phố xá phồn hoa nhất Giang Nam tìm được một cái kỹ viện xa xỉ nhất, Minh Thận thế mới biết thì ra trên thế giới này còn có nhiều đồ vật nhiều màu sắc lóa mắt như vậy, thì ra các cô nương không cần mặc y phục giống nhau như đúc, thì ra tường đỏ ngói xanh, nước chảy dưới hiên nhà cũng có thể đẹp như vậy, Minh Thận đã khám phá ra ham muốn đầu tiên trong cuộc đời mình —— đi dạo kỹ viện.
Chỉ đơn thuần nghe thấy âm thanh sinh động, náo nhiệt như vậy cũng làm y cảm thấy rất tốt.
Minh Thận ra ngoài chuyến này ngoại trừ không thấy kỹ viện kinh thành khiến y có hơi thất vọng ra thì còn lại coi như thỏa mãn. Y mang theo một xe đồ chơi cùng tượng đất nhỏ cho Tiểu công chúa, mua cho mình kẹo hồ lô cùng bánh bao ngọt, cho Trình Nhất Đa mấy bộ y phục, cuối cùng nhớ đến Ngọc Mân, vòng tới vòng lui đến đau chân mới quyết định mua cho Ngọc mân một hộp phấn sáp trị chai tay.
Sau khi mua xong y liền hối hận, trong cung cái gì cũng có Ngọc Mân đương nhiên cái gì cũng sẽ không thiếu, nhưng mà trái lo phải nghĩ y vẫn cầm nó trở về.
Thần quan chạy theo sau kêu to: "Đại nhân! Đại nhân! Mua cho ta một cái chén rửa bút bằng trúc được không! Ta vừa ý rất lâu rồi! Bệ hạ nói sẽ chi trả toàn bộ, ngài giúp ta giả bộ lẫn lộn vào được không, bọn ta làm việc rất vất vả, lần trước Thục Thái phi muốn hối lộ ta đoán cho nàng một cái phong hào tốt chút ta cũng không dám nhận...."
Vì vậy Minh Thận liền mua một cái chén rửa bút cho thần quan, nghiêm túc nhắc nhở hắn: "Nhưng mà không cho phép ngươi lại báo cáo với Mân ca ca."
Thần quan lập tức bảo đảm: "Sao có thể chứ? Căn bản không tính là báo cáo, thật ra bệ hạ chỉ là theo dõi đại nhân, muốn ở cạnh đại nhân mọi lúc, nhưng mà trong lòng mong mỏi thân thể lại không thể đến vì vậy mới phái hạ quan tới...."
Minh Thận nghe hắn nói bậy bạ liền yên tâm trở về cung.
Thần quan quay đầu liền báo chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Ngọc Mân: "Ban đầu Hoàng hậu nương nương nhìn thấy thứ hạng của mình không cao nên có chút không vui, nhưng mà lúc bắt đầu đi dạo phố thì vui vẻ lại, vốn đang ăn bánh bao rất vui vẻ nhưng vừa nghe nói lân cận Tử Cấm thành không có kỹ viện, vì vậy liền không vui nữa."
Ngọc Mân nói: "Biết rồi, ngươi kêu y đến đây cho trẫm."
Minh Thận đi tới, mang theo phấn sáp trị chai tay y vừa mua được, nhìn thấy Ngọc Mân không có tấu chương cần mình viết giúp lại cũng không có chuyện gì khác, vì vậy tràn đầy hưng phấn tiến đến trước mặt hắn muốn xoa tay cho Ngọc Mân.
"Cầm đi A Thận, ta không bôi phấn, đây là đồ chỉ có nữ nhân mới dùng." Ngọc Mân vốn muốn phê bình y chuyện kỹ viện nhưng Minh Thận vừa đến liền quên mất, hắn né mấy lần, sau đó bị Minh Thận linh hoạt tóm chặt, mắt thấy sắp bôi lên tay hắn thì bỗng nhiên quát lên: "Minh Thận tiếp chỉ!"
Minh Thận ngẩn người một chút, sau đó tiếp tục vặn nắp hộp phấn sáp, trong lòng không nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác mà bôi cho hắn, cười nói: "Lát nữa thần sẽ tiếp chỉ, Mân ca ca."
"Ngươi thực sự là...." Ngọc Mân nhìn y quẹt một chút phấn bôi lên tay mình, nhẹ nhàng xoa nắn, giọng nói cũng càng lúc càng nhẹ, một cái tay khác cũng buông ra ôm lấy eo y, "Phản rồi."
Minh Thận lẩm bẩm: "Nuôi ngài mười năm cũng không lên vết chai nào, ta không ở đây hai năm ngài liền không yêu quý tay của mình nữa, Mân ca ca là hoàng đế nên muốn như thế nào cũng được, nhưng ta thì phải tìm ai nói rõ lí lẽ đây? Trình gia gia cùng ca của ta đều chỉ có thể mắng ta, ta cũng không dám cãi lại."
"A, Hoắc Băng còn mắng ngươi, mắng thế nào?" Ngọc Mân không chút biến sắc.
Minh Thận suy nghĩ một chút: "Chính là mắng giống như ca ca khắp thiên hạ mắng đệ đệ vậy đó, thật ra ca của ta cũng là vì muốn tốt cho ta." Nói xong, y nghi ngờ nhìn Ngọc Mân: "Ngài nhắc đến ca của ta làm gì?"
Ngọc Mân thề thốt phủ nhận: "Trẫm không có."
Hai người cứ đầu chạm trán như vậy mà ngồi xuống, Minh Thận nghiêm túc cầm tay Ngọc Mân cúi đầu thoa thuốc.
Ngọc Mân nhìn lông mi rũ xuống của y, đột nhiên mở miệng nói: "A Thận."
Minh Thận ngẩng đầu nhìn hắn: "Hả?"
"Ngày ấy trẫm suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến chuyện kêu ngươi học tập một mình thì lại có phần không công bằng. Ta thỉnh giáo người bên cạnh, người đó nói với ta tình ái là chuyện cần hai bên chủ động duy trì, thiếu một thứ cũng không được." Ngọc Mân bình tĩnh nói, "Trẫm suy nghĩ một chút, bình thường có lẽ ta đã quá lạnh nhạt với ngươi, nhưng mà muốn cải thiện thì không bằng trước tiên cứ bắt đầu từ xưng hô đơn giản nhất...."
Minh Thận vội vàng nói: "Không có đâu Mân ca ca, ta cảm thấy ngài đối với ta rất tốt ——"
"A Thận, Thận Thận." Ngọc Mân nói, "Cục cưng, bé cưng, cục cưng A Thận, bé cưng A Thận, ngươi thích trẫm gọi ngươi thế nào? Hay là ngươi thích gọi tên tự hơn?"
Minh Thận: "????"
Ngọc Mân hỏi: "Kiến Ẩn? Ngày ấy ta nghe thấy Hoắc Băng gọi ngươi là cục cưng, ngươi thích không?"
Hắn nhớ rõ cái đêm tim đập thình thịch hôm trước, cùng với xưng hô thân mật Minh Thận không nghe thấy được sau khi ngủ. Trái lo phải nghĩ, xấu hổ như vậy không phải là tác phong của quân chủ, vẫn là phải để Minh Thận biết thì tốt hơn.
Minh Thận im lặng nửa ngày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngọc Mân thì muốn cười lại không dám cười: "Mân ca ca, ca của ta là người không đứng đắn, ngài đừng học theo huynh ấy."
"Không, trẫm cho rằng điều này là cần thiết." Ngọc Mân dứt khoát, báo cho y, "Từ nay về sau trẫm sẽ gọi ngươi là cục cưng."
Minh Thận rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cười ha ha: "Quá buồn nôn rồi! Mân ca ca, ngươi vẫn là đừng...." Y nói được nửa câu rồi nhìn thoáng qua vẻ mặt tỏa ra hơi lạnh của Ngọc Mân, bị dọa đến nỗi im miệng.
Minh Thận vừa bị dọa liền vô cùng ngoan, y ngoan ngoãn nói: "Được." Lại có chút tủi thân, "Nhưng mà Mân ca ca, chúng ta không phải là đạo vợ chồng, tương kính như tân, cử án tề mi, như vậy có phải là quá trái đạo đức không?"
"Trẫm không cảm thấy." Ngọc Mân hơi cúi người, cách y càng ngày càng gần, thấp giọng nói: "Đồng ý nghe thử một chút được không? Cục cưng?"
Mặt Minh Thận liền đỏ lên, y rất không được tự nhiên, nửa ngày sau dưới sự ép buộc của Ngọc Mân mới ấp úng nói một tiếng: "Nghe, nghe được."
Ngọc nhét tay của mình vào tay y, dáng vẻ bình tĩnh dặn dò: "Tiếp tục xoa đi."
Minh Thận liền tiếp tục xoa tay cho hắn, xoa chưa được một nửa lại nghe thấy Ngọc Mân dường như rất rảnh rỗi mà hỏi thăm: "Hôm nay làm Lữ Tự chưa?"
Lỗ tai của y lại bắt đầu đỏ lên.
Minh Thận mới vừa thả lỏng một chút, lập tức cảm thấy không được tự nhiên: "Hình, hình như không có."
Ngọc Mân đề nghị: "Vậy không bằng nhân lúc hiện tại, được không?"
Minh Thân lắc mình muốn thoát khỏi hắn, dáng vẻ như không nói lý: "Mân ca ca, bây giờ là buổi tối đó?"
Mà cằm của y đã bị Ngọc Mân giữ lại.
Ngọc Mân thấp giọng nói: "Lát nữa Bốc Du lại đây trao đổi chuyện thi Đình, người nghe cùng đi. Tranh thủ thời gian nhân lúc hắn còn chưa tới."
Vừa dứt lời, ngoài điện đã thông truyền: "Bốc Du đại nhân đến ——"
Ngọc Mân mắt thấy Minh Thận muốn chạy thì nhanh tay nhanh mắt giữ chặt y, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên, hô hấp Minh Thận hoảng loạn, vài tiếng nghẹn ngào bị chặn trong cổ họng, ngược lại còn làm nụ hôn này tăng thêm mấy phần kiều diễm.
Minh Thận theo thói quen muốn dùng ngón tay gõ nhịp, còn chưa đếm qua một thì cả người liền bị Ngọc Mân đè trên đất, tăng thêm lực đạo cạy ra môi lưỡi y, ngón tay y đặt tại bả vai Ngọc Mân, nâng lên liền buông xuống, cả người đều mơ màng.
Lúc này gần như đã hôn hơn hai mươi giọt nước. Ngọc Mân còn cố tình nghiêm túc hỏi y: "Cục cưng, học xong chưa? Lúc nào thì chúng ta bắt đầu học những thứ khác?"
Minh Thận rốt cuộc cũng có cơ hội đẩy hắn ra, thở hổn hển đứng thẳng dậy, còn chưa kịp nói chuyện thì đã thấy Bốc Du. Y phục của y tán loạn, thở hồng hộc ngay cả đôi môi cũng bị hôn đến vô cùng trơn bóng, dáng vẻ hoa lệ.
Bốc Du mới vừa ló đầu ở cửa điện thì đã nhìn thấy bóng người quấn quýt bên án thư, bước chân kẹt ở ngưỡng cửa, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Hắn nghiêm túc nói: "Tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng hậu nương nương, thần cái gì cũng không thấy."