Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phương Đường Và Cà Phê

Diệp Cửu vốn tưởng rằng sắp tới sẽ không gặp lại cô nàng, dù sao sở thích của một người cũng không thể đột nhiên thay đổi trong một sớm một chiều.

Vào buổi chiều sau khi Triệu Lăng và cô rời đi, gần chạng vạng, cô gái mang vẻ mặt u sầu đẩy cửa quán cà phê trước sự ngạc nhiên của anh.

Đối mặt với "Hoan nghênh ghé thăm" của Diệp Cửu, cô chỉ yếu ớt giật giật khóe miệng, mặt nằm thẳng trên quầy pha chế, cả người như mất hết sức lực, mái tóc được uốn cẩn thận cũng xõa tán loạn.

Một lúc sau, giọng nói buồn buồn của cô vang lên, "Ông chủ, mời tôi một ly cappucino đi."

"Được", Diệp Cửu dừng một chút mới trả lời giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua.

Nấu nước, hơ nóng, đun nhỏ lửa, ngay cả khi không có khán giả, động tác của Diệp Cửu vẫn tiêu chuẩn như sách giáo khoa, thao tác của anh không chút do dự.

Chỉ là khi chọn những chiếc cốc, anh so sánh chiếc cốc cỡ vừa được trang trí bằng mèo con với chiếc cốc có đáy hẹp và rộng, in hình dải ngân hà. Sau cùng anh quyết định chọn chiếc cốc thứ hai.

Tuy nhiên, chiếc cốc này rõ ràng là hơi to, sau khi cho cà phê và bọt sữa vào theo tỷ lệ thì chỉ đến vị trí tay cầm của cốc.

Diệp Cửu đưa ly cà phê cho cô, "Mời cô thưởng thức", sau đó cầm lấy phần sữa còn lại trong ly, xoay người đi qua cầu thang vào phòng bếp.

Diệp Cửu tìm thấy vụn hạnh nhân còn sót lại từ những chiếc bánh quy hôm qua, lấy bơ và mật ong từ trong tủ lạnh ra, khuấy đều rồi đổ vào khuôn.

Nửa giờ sau, khi Diệp Cửu cầm bánh hạnh nhân quay lại quầy pha chế, cô nàng đã uống cạn cốc cà phê, đôi mắt có chút đỏ lên, "Xin lỗi, không biết vì sao lại chạy đến đây, đã gây phiền toái cho anh rồi. "

Diệp Cửu không nói chuyện, anh đẩy chiếc bánh hạnh nhân đã chuẩn bị đến trước mặt cô.

Cô nàng nhìn bánh hạnh nhân được trang trí tinh xảo trên quầy cà phê, ngẩng đầu hỏi: "Đây là?"

" 'Liều thuốc' ngọt ngào" Diệp Cửu ngồi xuống, ánh mắt nhu hòa, khoanh tay đặt ở trên quầy, gò má tựa trên mu bàn tay, nghiêng đầu nhìn cô, "Theo kinh nghiệm của bản thân tôi, khi tâm trạng không tốt, những chiếc bánh này liền phát huy tác dụng"

Ánh nắng buổi chiều từ cửa sổ thủy tinh lọt vào cửa tiệm, vương trên mái tóc Diệp Cửu, làm cho anh thoạt nhìn có chút lười biếng, giọng nói trầm thấp giống như tiếng đàn violin.

"Anh đây là gian lận," cô gái thì thầm, "Hừm, tôi sẽ không dính bẫy mỹ nam kế." Trước khi Diệp Cửu mở miệng lần nữa, cô liền vội vàng cầm chiếc nĩa bạc xiên một miếng bánh rồi đưa vào miệng.

Sau khi nếm thử mùi vị, cô liền mở miệng khen ngợi, "Rất ngon" dù ẩn giấu mấy phần không được tự nhiên, thế nhưng đầu lưỡi của cô nàng lại rất thành thật.

Sau khi ăn xong, cô nhìn chằm chằm đĩa trống một hồi, vùi mặt vào trong cánh tay, một lúc sau mới ngượng ngùng nói: "Cho tôi xin thêm một miếng nữa được không?"

Diệp Cửu nhìn dáng vẻ của cô, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, sau khi định thần lại ho khan một tiếng, "Đương nhiên là được."

Đợi đến khi ăn xong chiếc bánh thứ hai, vẻ mặt của cô mới thả lỏng.

Cô nhìn đống hỗn độn trên quầy pha chế, vẻ mặt có chút đỏ, nhanh chóng xếp chén đĩa rồi đưa cho Diệp Cửu.

Diệp Cửu nhận lấy, vặn vòi nước ra bắt đầu rửa sạch chúng.

Cô gái nhìn chằm chằm động tác của Diệp Cửu, xoa xoa mái tóc rối, lúc sau buông tha chúng rồi dùng ngón tay chải lại, "Người bình thường khi thấy người khác buồn không phải sẽ hỏi nguyên nhân trước sao? Ông chủ Diệp cái gì cũng không hỏi, chỉ đem bánh ngọt ra, ngộ nhỡ tôi bỏ đi thì sao?"

"Vậy nếu hỏi nguyên nhân thì cô sẽ không rời đi sao?" Diệp Cửu liếc nhìn cô gái đã hoàn hồn, sau đó ánh mắt lại quay về chiếc cốc trong tay.

"Nói thì nói như vậy." Cô nàng nghiêng về phía trước một lúc rồi lại ngả người ra sau, tự tay biến chiếc ghế đẩu tròn bằng gỗ thành ghế bập bênh, "Nhưng anh thực sự không muốn hỏi gì sao?

Diệp Cửu thu liễm biểu cảm không cần thiết của mình, tắt vòi nước, lau tay cẩn thận, dời mắt nhìn lên cô nàng đang dán nhãn "Mau hỏi đi, mau hỏi đi" khắp người, anh liền mở miệng "Tại sao 'Quý cô mạnh mẽ' lại chán nản như vậy?"

"Đừng gọi em là 'Quý cô mạnh mẽ', em là Cố Vân Hề, ông chủ, anh cứ gọi em là Vân Hề." Cố Vân Hề nghe thấy Diệp Cửu nguyện ý phối hợp với mình, lập tức lên tinh thần, "Em—-"

"—Thất tình", Cố Vân Hề còn chưa nói xong, một giọng nam vang lên từ cánh cửa xen lẫn tiếng chuông ngân.

Cố Vân Hề quay lưng về phía cửa vẫn chưa nhận ra có cái gì không đúng, cô nàng gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ là thất tình thôi", mới nói được nửa câu cô đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Triệu Lăng đang từ ngoài cửa bước vào.

Tình cờ lúc này cô nàng đang ngả người ra sau, thấy một màn như vậy suýt nữa đã ngã khỏi ghế.

Diệp Cửu đứng thẳng dậy, như thường lệ nói ra câu chào với Triệu Lăng đang đi về phía quầy pha chế "Hoan nghênh ghé thăm, Triệu tiên sinh"

"Chào buổi chiều, em hy vọng cô nàng rắc rối này không làm phiền anh quá nhiều." Triệu Lăng thậm chí còn không thèm nhìn Cố Vân Hề bên cạnh.

"Không có", Diệp Cửu nhìn Cố Vân Hề, cô nàng đang cố gắng ngồi thẳng dậy, anh liền đưa tay ra cho Cố Vân Hề làm điểm tựa, nhưng Triệu Lăng đã nhanh chóng ngăn anh lại.

Triệu Lăng nắm cổ tay Diệp Cửu, không chút thương tiếc cất giọng, "Đừng để ý đến cô ấy."

"Tại sao lại không để ý đến em", Cố Vân Hề cuối cùng cũng từ bỏ việc ngồi thẳng lại, cô trực tiếp đứng trên mặt đất, cố gắng dùng độ cao chênh lệch giữa đứng và ngồi để uy hiếp Triệu Lăng, "Em thất tình, anh không những không an ủi lại còn bỏ đá xuống giếng?"

"Ồ?" Triệu Lăng đang cẩn thận cảm nhận chút nhiệt độ còn sót lại của Diệp Cửu, lại bị Cố Vân Hề cắt ngang, vẻ mặt hắn khi buông cổ tay anh ra không hề thân thiện, "Năm đầu tiên đi học trung học cơ sở, em nhận nhầm bạn cùng bàn là con trai liền nói chỉ cưới mỗi hắn không phải hắn thì sẽ không kết hôn. Năm thứ ba trung học cơ sở, em đứng trên ghế sô pha trong nhà tuyên bố rằng mình thích hot boy trường bên cạnh, quyết tâm trói người về nhà làm áp trại phu quân" vừa nói hắn vừa nhướng mày,"Bây giờ anh còn phải tiếp tục nghe mấy chuyện đó nữa sao?"

Cố Vân Hề thầm giật mình trong lòng khi nhìn thấy nụ cười của Triệu Lăng.

Trong lúc Triệu Lăng bắt đầu đếm số lịch sử đen tối của mình, cô nàng liếc nhìn Diệp Cửu, chỉ thấy khóe miệng của anh đang không ngừng nhếch lên, liền thấy hoa mắt chóng mặt, hận không thể trực tiếp trực ngất đi. Tất nhiên trước khi ngất cô nàng phải kéo người ra chịu tội thay, "Cả một đời trong sạch của em đều bị hủy hoại trong miệng anh, em phải liều mạng với anh!"

Triệu Lăng đã đề phòng giây phút này từ lâu, một tay đè xuống Cố Vân Hề, người đang muốn 'liều mạng' với mình.

Cuối cùng, chính tiếng cười khẽ của Diệp Cửu đã ngăn hai người đang nghịch ngợm. Tay anh đặt nhẹ lên thành quầy, tay còn lại khẽ xoa nhẹ khóe mắt vương vài giọt nước.

Hai người nhìn nhau, không tiếp tục đùa giỡn nữa, đứng đắn ngồi lại chỗ của mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Triệu Lăng nhìn bàn tay Diệp Cửu đang di chuyển từ mắt xuống bụng, gần như theo bản năng đi vào quầy pha chế, vỗ vỗ lưng anh, "Anh không sao chứ?"

Cố Vân Hề nhìn vẻ mặt đang cười như hồ ly của hắn, hai mắt mở lớn, bàn tay che miệng bất giác há to, trong lòng thầm nghĩ, ngày tận thế sắp đến rồi sao?

Diệp Cửu hít một hơi thật sâu trước khi bình tĩnh lại, anh cười với Triệu Lăng: "Cảm ơn cậu, tôi không sao."

Triệu Lăng đặt tay lên lưng Diệp Cửu đợi đến khi hơi thở của anh đã thực sự bình tĩnh trở lại thì hắn mới dời tay ra khỏi lưng anh, coi như không có chuyện gì xảy ra, ngồi trở lại trên ghế đẩu tròn bên ngoài quầy "Vậy thì tốt rồi.. "

Cố Vân Hề thầm cười nhạo điệu bộ ngụy quân tử săn sóc người khác này của hắn,  đột nhiên cô nàng chợt nhớ ra điều gì đó bỗng hét to một tiếng "Áaaaaaaa!"

"Sao vậy?" Diệp Cửu nghi ngờ hỏi, liền nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ đầy tuyệt vọng như trong tiểu thuyết BAD ENGDING của Cố Vân Hề

"Em quên mua đồ mà thầy đã dặn." Cố Vân Hề mặt mày xám xịt. Nếu có ánh đèn chiếu vào, chắc hẳn cô nàng sẽ quỳ trên mặt đất và hát *"Little Cabbage" (?), "Khi em bước ra ngoài, tình cờ va vào crush đang ở lớp sát bên liền tỏ tình ngay, kết quả quên mất việc chính của mình. "

*Raw gốc để《小白菜》dịch là cải xanh, cải thìa gì đấy mà mình đọc không hiểu lắm nên mình để tiếng anh cho sang. Có gì mọi người chỉ mình với nha.

Khi nói chuyện Cố Vân Hề chợt nhớ ra điều gì đó liền nhìn về phía Diệp Cửu, "Ông chủ Diệp, anh cũng vẽ tranh đúng không? Anh có biết xung quanh đây có cửa hàng nào bán màu nước không?"

Diệp Cửu chỉ vào vết mực còn sót lại trên tay, cười hỏi: "Là bởi vì cái này sao?"

"Đúng vậy, ngày hôm qua em đã nhìn thấy." Cố Vân Hề như người nắm lấy cọng rơm cuối cùng, mười ngón tay đan chéo, nhìn về phía Diệp Cửu đầy cầu khẩn.

"Tôi biết, nhưng địa chỉ hơi khó tìm." Diệp Cửu dùng ngón trỏ bàn tay trái gõ nhẹ lên huyệt thái dương, có chút khổ não mở miệng, nhìn ánh mắt ngày càng đáng thương của Cố Vân Hề, suy nghĩ một chút liền đeo ba lô lên, "Để tôi dẫn cô đến đó."

"Cảm ơn anh!" nếu không phải băn khoăn Triệu Lăng đang ở bên cạnh, Cố Vấn Hề thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên.

"Tôi đưa hai người đến đó." Sau khi hai người thu dọn đồ đạc, Triệu Lăng đang ngồi ở một bên cũng đứng lên, không cho phép từ chối.

Cố Vân Hề đảo mắt một chút, nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối

Về phần Diệp Cửu, anh không thực sự để ý đến những điều nhỏ nhặt này, cậu ấy muốn như thế nào thì như thế đó.

Triệu Lăng lái xe dưới sự chỉ dẫn của Diệp Cửu, sau đó tìm thấy một ngôi nhà có bảng hiệu "Tình yêu có đến hay không" nằm sâu trong con hẻm.

Trong đầu Cố Vân Hề lại hiện ra một vài bài hát, cô nàng thỉnh thoảng lại hát lên hai câu.

Men theo con đường mà Diệp Cẩn chỉ, bọn họ thế nhưng lại đi vào ngõ cụt tận ba lần.

Lúc xuống xe, cô còn dùng sức vỗ vỗ vai Diệp Cửu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không sao không sao, tìm được đến nơi vẫn tính là thành công rồi."

"Xin lỗi", lỗ tai Diệp Cửu không biết là do gió thổi đỏ lên hay là ngượng ngùng vì chính mình không nhớ rõ đường.

"Không sao đâu," Triệu Linh rất tự nhiên giúp Diệp Cửu tìm một cái cớ, cười liếc mắt nhìn người đang muốn lẻn đi, "Ngồi ở ghế sau không phân rõ phương hướng là chuyện bình thường"

Cố Vân Hề lặng lẽ phỉ báng, vẻ xem thường trong mắt lật lên tới tận trời.

Lần đầu tiên Cố Vân Hề bước vào cửa hàng, cả người đều có chút choáng váng, tên cửa hàng rất xa lạ, còn chủ quán thì đứng ở quầy thu ngân ngậm điếu thuốc, nhìn như chưa tỉnh ngủ hẳn. Không những vậy đồ đạc ở nơi đây chất đống lộn xộn nhiều vô kể.

Cố Vân Hề hưng phấn hẳn lên tinh thần tăng cao hệt như mũi tên đang lao vun vút, bỏ lại Diệp Cửu và Triệu Lăng ở phía sau liền đi vào kệ hàng, ngó trái ngó phải tìm kiếm xung quanh.

"Không nghĩ tới Triệu tiên sinh cũng có hứng thú với nơi này?" Diệp Cửu cong cong khóe miệng, mặc dù ở trong hoàn cảnh quen thuộc nhưng đây cũng không phải tiệm cà phê với thân phận ông chủ Diệp đã khiến anh thả lỏng đôi chút..

Ngược lại, Triệu Linh dựa vào cột nhà, ánh mắt đảo một vòng khắp cửa hàng, cuối cùng quay về thân ảnh Diệp Cửu, "Mẹ em rất thích với hội hoạ, thường xuyên nghe bà kể cũng khiến em đối với nó gia tăng một phần hứng thú"

Một lúc sau, Cố Vân Hề xách một chiếc túi lớn chạy về phía hai người, dừng trước mặt Diệp Cửu nghiêm túc nói cảm ơn, "Cảm ơn ông chủ Diệp!"

Triệu Lăng thản nhiên bước lên xe, ngồi vào ghế lái, xuyên qua cửa kính nói với hai người còn đang đứng bên ngoài, "Đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm."

Triệu Lăng nói chuyện rất tự nhiên khiến Diệp Cửu, người đang chuẩn bị tạm biệt để rời đi, nhất thời không phản ứng kịp.

"Quá tốt rồi, được ké cơm của người có tiền." Cố Vân Hề vui vẻ cầm túi xách, kéo cánh tay Diệp Cửu trong khi anh còn đang nghĩ cách từ chối, trực tiếp đưa anh lên xe của Triệu Lăng.

——Chỉ là bữa ăn này, Cố Vân Hề được định trước là phải ăn trong buồn bực.

Cố Vân Hề ôm hàng vạn phần nhiệt tình muốn cọ một bữa cơm ra trò, kết quả Triệu Lăng lại chọn một quán cháo thanh đạm.

Lúc gọi món, Cố Vân Hề gần như đã xem qua hết thực đơn nhưng không hề chọn được một món cay nồng nào, vì vậy cô nàng tức giận đến cắn đũa.

Khi nhân viên phục vụ đưa thực đơn, Diệp Cửu mặc dù cầm lấy nhưng không có mở ra, vẻ xấu hổ ẩn hiện trong mắt không thoát khỏi ánh mắt của hai người kia.

Vì vậy, quyền gọi món nằm trong tay Triệu Lăng. Tốc độ gọi món của hắn không hề vội vàng, chậm rãi lật từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, thỉnh thoảng còn chỉ vào món ăn trong thực đơn ý hỏi: "Món này có gì trong đó? "

Sau khi tất cả các món ăn được dọn ra, trên bàn bày ra bánh mì nướng và bánh bao, Cố Vân Hề thấp giọng rên một tiếng, "Anh à, em đi theo anh để ăn thịt cá, sao anh lại để em ăn chay giống thỏ cơ chứ?"

Triệu Lăng cho Cố Vân Hề một nụ cười thân thiện, "Nếu em không muốn ăn, thì có thể nhịn", nói xong cầm đũa gắp một chiếc bánh bao đặt vào trong chén của Diệp Cửu,"Diệp tiên sinh, anh đừng ngại, bữa này Vân Hề mời khách", vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Cố Vân Hề - người vẫn đang đắm chìm vào thế giới của riêng mình.

Cố Vân Hề lập tức trở nên nghiêm túc, đồng thời cầm đũa gắp bánh đặt vào bát của Diệp Cửu, "Nếu không phải nhờ ông chủ Diệp, hôm nay em liền xong đời, bữa này em mời", trong lòng yên lặng nhỏ máu.

Khi Triệu Lăng bắt đầu múc cháo cho anh, Diệp Cửu đã từ chối, "Cảm ơn cậu, tôi không ăn nhiều, như vậy là đủ rồi."

Kết quả, Triệu Lăng nhìn chằm chằm vào mắt anh, nghiêm mặt kết luận, "Anh quá gầy." Năm ngón tay hắn nắm chặt nhớ lại hình dáng cổ tay Diệp Cửu lúc chiều, tiếp tục gắp bánh bao cho anh.

"Tôi thực sự không thể ăn hết." Diệp Cửu nhìn bánh bao hấp được gắp vào bát của mình, trong lòng không biết phải làm sao.

Cuối cùng, Triệu Lăng dừng lại, nhưng Cố Vân Hề lại bắt đầu gắp bánh cho Diệp Cửu, "Em đồng ý với câu nói lần này của anh Lăng." Cô tỏ vẻ nghiêm túc nói, "Ông chủ Diệp, anh quá gầy."

Diệp Cửu mắt thấy không thể từ chối được, cũng không nói gì thêm, đành phải vùi đầu ăn cháo.

Cố Vân Hề đắc ý nhướng mày nhìn Triệu Lăng, khi nhìn thấy phong bao lì xì màu đỏ từ WeChat do Triệu Lăng gửi tới, cô nàng vui vẻ nói: "Hai anh cứ tiếp tục ăn, em đi thanh toán."

Trên bàn chỉ dư lại Diệp Cửu an tĩnh ngồi ăn cháo, cùng với Triệu Lăng yên lặng nhìn anh ăn.

Cho đến lúc Diệp Cửu đặt muỗng xuống, khi ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Triệu Lăng, anh khẽ nhếch khóe môi theo thói quen, "Cảm ơn Triệu tiên sinh đã chiêu đãi buổi tối."

Triệu Lăng ánh mắt không hề e dè nhìn thẳng vào mắt Diệp Cửu, tựa như mở ra hết thảy tầm nhìn đi theo thân ảnh của anh tìm tòi nghiên cứu, "Bữa cơm này tụi em mời, nếu anh cảm thấy áy náy thì lần sau có thể mời em ăn cơm."

Ánh sáng chiếu vào bóng của tóc mái, che đi một phần biểu cảm của Diệp Cửu trong bóng tối, một chốc lát sau, anh nghiêm túc trả lời, "Tôi đã biết, lần sau xin hãy để tôi mời khách."

Đôi mắt màu hổ phách của Diệp Cửu dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt, làn nước trong veo có thể nhìn thấy tận đáy.

Sau khi Cố Vân Hề thanh toán xong, ba người thu dọn đồ đạc của mình, cẩn thận kiểm tra lại không bỏ sót thứ gì rồi mới thong thả cất bước xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.

"Triệu tiên sinh, cậu chỉ cần đưa Vân Hề về thôi." Diệp Cửu nhìn Triệu Lăng đang đứng cạnh cửa xe, bỗng nhiên mở miệng, "Nhà tôi hơi xa nên có thể không tiện."

Cố Vân Hề đứng bên cạnh Diệp Cửu tò mò hỏi: "Nhà của anh ở đâu?"

Diệp Cửu nhìn Cố Vân Hề trả lời, "Tiểu khu Phúc Nguyên ở khu phố cổ."

"Em thấy không vấn đề gì," Cố Vân Hề đưa mắt nhìn về phía Triệu Lăng, người đã thắt dây an toàn, ánh mắt im lặng hỏi thăm.

"Nhà em ở đối diện nhà anh", Triệu Lăng nhao nhao nói ra một tên tiểu khu, hai người đều có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không để ý lắm, "Lên xe đi, tôi đưa hai người về nhà."

Lần này, Diệp Cửu không từ chối, ngồi trong xe ngẩn ngơ nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ.

Cố Vân Hề xuống xe trước, không tiện mang một đống đồ về trường nên đành ở lại nhà anh mình gần đó, trước khi xuống xe còn cảm ơn Diệp Cửu, "Ông chủ Diệp, có dịp thì ghé trường em chơi nha, em sẽ mời anh một bữa thật ngon" chào tạm biệt xong cô liền xoay người vào nhà.

Trên đường trở về, không ai mở miệng nói chuyện, Diệp Cửu một đường đi đều ngẩn người, còn Triệu Lăng hoàn toàn chìm đắm vào trong suy nghĩ của chính mình.

Khi Diệp Cửu xuống xe, Triệu Lăng đột nhiên nói: "Diệp tiên sinh, nếu có thời gian rảnh rỗi, em sẽ liên lạc với anh bằng WeChat, đừng làm lơ em nhé." trong giọng nói tựa hồ có chút thâm ý.

Dẫu vậy Diệp Cửu cũng không phát hiện ra có cái gì không đúng, liền trực tiếp nói, "Được rồi, bất cứ lúc nào cậu liên lạc tôi đều sẽ trả lời."

Triệu Lăng đợi đến khi bóng lưng của Diệp Cửu biến mất trong phạm vi mà đèn pha có thể chiếu đến rồi mới lái xe vào ga ra, tháo dây an toàn, cúi đầu nhìn về băng ghế sau, lặng lẽ cảm thụ trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực mình.

Diệp Cửu dùng đèn flash của điện thoại soi đường chậm rãi đi về nhà. Sau khi anh vào phòng liền ném mình vào ổ chăn trên giường, khóe miệng theo thói quen nhếch lên một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trong bóng tối, ánh mắt nặng trĩu dõi theo sự phản chiếu của màn đêm.

Nhấn Mở Bình Luận