Vào ngày bố được chẩn đoán mắc Alzheimer khởi phát sớm đã có hai việc xảy ra.
Việc thứ nhất là kết quả chẩn đoán, việc thứ hai là Lâm Triều Tịch biết được nam thần vườn trường cô thích thầm nhiều năm sắp xuất ngoại để học lên cao hơn.
Về bệnh Alzheimer của bố, thực ra Lâm Triều Tịch đã có dự cảm từ trước, cô và bố đã thử hết những phương pháp kiểm tra không mấy đáng tin trên mạng. Bởi vậy nên khi nghe tuyên bố của bác sĩ, hai bố con không hề có cảm giác bị sét đánh giữa trời quang, chỉ là cảm thấy…
Mọi việc trên đời luôn có khả năng xảy đến với một người bất kì, chẳng có gì ghê gớm cả.
Mà đã có câu nói kia, chuyện thứ hai chũng chẳng còn gì là to tát, Lâm Triều Tịch luôn biết rõ khoảng cách giữa mình và nam thần.
Trước khi nghe câu nói ấy, cô và bố đang ngồi trong tiệm mì cạnh bệnh viện. Bố cô đang lén lút giơ tay, chuẩn bị gọi người phục vụ mang lên một đĩa thịt chiên giòn nữa.
Đúng lúc giữa trưa, ngày trời mưa mịt mù hơi nước, bên trong tiệm càng nóng hầm hập.
Lâm Triều Tịch cắn đũa, hỏi vặn một câu: “Kế toán Lâm, gan nhiễm mỡ của bố có đồng ý cho bố ăn không?”
Để đánh trống lảng, ông chú già nhìn đĩa thịt rán vàng ruộm trước mặt cô, ra vẻ chua xót mà kêu: “Bố muốn ghi nhớ hương vị thịt chiên.”
Còn cố ý cao giọng, chỉ đơn thuần muốn chọc cô cười. Lâm Triều Tịch vừa tức vừa buồn cười, làm gì có ai lấy bệnh đãng trí của mình ra làm trò đùa cơ chứ.
Nghĩ đến đây mắt cô lại đỏ lên, vội vàng cúi đầu sụt sịt mũi, làm bộ nước lèo quá cay.
Ngoài cửa sổ là đường phố tấp nập trước bệnh viện, người xe đi lại giữa màn mưa. Cây ngô đồng Pháp lặng im đứng đó, giọt nước liên tục rơi từ tán lá xuống, mọi thứ đều mịt mù, giống như màu sắc nhạt nhòa của những bức tranh sơn dầu trường phái Ấn Tượng.
Lâm Triều Tịch nhìn bát mì trước mặt.
Sợi mì trắng chìm trong bát nước đỏ, điểm thêm hành lá xanh, cô nhìn trong chốc lát, sau đó nghe thấy bố nói câu nói kia.
… Mọi việc trên đời luôn có khả năng xảy đến với một người bất kì, chẳng có gì ghê gớm.
Câu ấy rất đúng, nhưng tình cảnh này vẫn khiến người ta nẫu lòng.
“Con phải làm sao đây?” Lâm Triều Tịch trầm ngâm một chốc, cuối cùng vẫn đưa câu hỏi này ra.
“Bố già của con nuôi con đến tận lúc tốt nghiệp rồi, con phải tự đứng ra gánh vác thử thách cuộc đời đi chứ.”
“Con còn chưa tốt nghiệp.”
“Tiền tiết kiệm nhà mình có hàng tỉ, cộng thêm 5 căn hộ nữa!” Quý ngài Lão Lâm sợ cô hiểu lầm, vội vàng bổ sung: “Đương nhiêu đều là của bố.”
Lâm Triều Tịch: “…”
“Con xem, bố là bố, con là con. Mì của bố là của bố, mì của con là của con.”
Lão Lâm rút một đôi đũa dài từ ống đũa ra, gõ vào thành bát, sau tiếng lanh canh giòn vang, ông lại tiếp tục dẫn dắt: “Thế thì bệnh của bố là của bố, cuộc đời của con là của con. Những việc này khá độc lập, không ảnh hưởng đến nhau là bao.”
Nghe vậy, Lâm Triều Tịch ngẩng đầu nhìn bố, cảm thấy không thể nào hiểu nổi.
Hôm nay Lão Lâm mặc cái áo may ô, khi nói chuyện rất có vẻ ung dung thảnh thơi nhìn thấu hồng trần. Thế nhưng nhớ đến những ngày bố con sống nương tựa lẫn nhau, Lâm Triều Tịch nghi ngờ tai mình có vấn đề.
“Bệnh của bố là của bố, cuộc đời con là của con?”
“Nghe chí lí chứ hả?”
Quý ngài Lão Lâm rất đắc ý với mấy lời này, Lâm Triều Tịch thì không nhịn nổi cắt ngang: “Nhưng chẳng phải tại con mà cuộc đời bố mới rối tinh rối mù hay sao?”
Chuyện này chỉ gói gọn trong một câu là xong, thế mà nó lại là điều khiến Lâm Triều Tịch bối rối suốt nhiều năm.
Năm nay cô 22 tuổi.
22 năm trước, khi cô mới chào đời, vị Lão Lâm đang ngồi trước mặt cô đây đã vì cô mà từ bỏ việc xuất ngoại tiếp tục nghiên cứu Toán học, lựa chọn trở thành bố cô, một tay nuôi cô khôn lớn.
Nếu như bây giờ là chạng vạng 6 giờ chiều, lúc ấy cô biết tin ngôi trường nam thần Bùi Chi sắp xuất ngoại theo học lại chính là ngôi trường năm xưa bố cô bỏ lỡ, chắc chắn cô sẽ thổn thức không thôi vì sự đối lập lạ kì của cuộc đời mình.
Nhưng mà bây giờ cô chỉ bị câu nói tiếp theo của Lão Lâm làm cho nghẹn đến mức không nuốt trôi thịt.
“Biết sao được, pháp luật quốc gia quy định bố phải nuôi con.” Quý ngài nói thế.
Đề tài dừng ở đây.
Đã rất nhiều năm, từ tuổi dậy thì nước mắt vòng quanh cho đến bây giờ thuận miệng hỏi thử, cô đã hỏi cùng một vấn đề không biết bao nhiêu lần, nhưng câu trả lời vẫn cứ chỉ đơn giản như vậy.
Tuy nhiên nếu nói cụ thể ra, bên trong còn có rất nhiều uẩn khúc. Ví dụ như vì sao mẹ cô nhẫn tâm bỏ đi, hoặc vì sao bố lại không đưa cô sang nước ngoài cùng, và vì sao lại không bao giờ có ông bà nội giúp đỡ.
Nhưng thực ra những thứ ấy đều không quan trọng. Bởi 22 năm qua, hai bố con cô sống nương tựa lẫn nhau mới là điều chân thực nhất trần đời.
Vì sự chân thực này, hai bố con không hẹn mà cùng nâng lon Coca trong tay lên, cạn lon một cái.
Ngài Lâm nhấp Coca như nhấp trà, đặt xuống hỏi: “Vậy con có ghét bỏ ông bố bệnh tật này không?”
Lâm Triều Tịch uống ừng ực nửa lon, nhìn ông chú tinh thần phơi phới trước mặt, buông lon rầm một cái: “Sao mà thế được?”
“Được rồi, thế thì chẳng có gì phải sợ cả, thật đấy.”
Nói xong, Lão Lâm nhấc đũa gắp miếng thịt chiên của cô, cắn một miếng to.
Lâm Triều Tịch chỉ biết trơ mắt nhìn.
Rõ ràng là một việc rất nghiêm trọng, cuối cùng lại bị biến thành đơn giản như thể nhà hết gạo phải chạy xuống cái siêu thị nhỏ bên dưới mua tạm một cân.
Có lẽ người từng thật sự trông thấy thế giới, sẽ không mấy để ý đến những thứ này.
Tác giả có lời muốn nói: Có lẽ sẽ là câu chuyện đi tới đi lui giữa quá khứ và hiện thực kiểu xuyên nhanh, không sống lại ngay lập tức đâu. (đoạn này đã được xóa đi trên Tấn Giang)(*) Bệnh Alzheimer xuất hiện ở bệnh nhân tuổi dưới 65 được gọi là Alzheimer khởi phát sớm (Early Onset Alzheimer’s Disease)
(*) Chú thích thừa thãi: ông Lâm được gọi là Lão Lâm không phải vì bị chê già hay có ý hỗn láo gì. Người TQ thêm chữ “lão” vào trước họ của một người khi xưng hô để thể hiện sự tôn trọng, và cả thân thiết nữa.