Lâm Triều Tịch cảm thấy tư tưởng của đứa nhóc Chương Lượng này rất không ổn, nhưng thời đại bấy giờ quả thực là giai đoạn chủ nghĩa trí thức, các kiểu lớp học phát triển trí tuệ liên tiếp xuất hiện, thậm chí còn có cả những bậc thầy khí công giúp trẻ phát triển trí tuệ, 30 nghìn tệ một liệu trình. Hơn nữa nhìn vào thái độ cao cao tại thượng của mẹ Chương Lượng, cậu nhóc có những suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.
Người ta tuyên chiến thì cô nghênh chiến, nghĩ ngợi một hồi, Lâm Triều Tịch đáp lễ Chương Lượng bằng bốn chữ: “Tự tìm đường chết.”
Cô nói câu này hoàn toàn không có thái độ thù địch như bạn học Chương Lượng, chỉ là thuận miệng nói ra.
“Cậu oách thật đấy!” Bạn học Hoa Quyển đứng cạnh trầm trồ.
“Đâu có, là cậu ấy nói “tự tìm đường chết” với tớ trước.”
“Thế thì chẳng phải cậu càng oách sao!” Hoa Quyển lớn giọng khen ngợi.
Lâm Triều Tịch nhìn Chương Lượng, oách thì oách, nhưng để mà nói nắm chắc phần thắng trước Chương Lượng?
Thật sự thì… không hề.
Dù sao tại thời điểm cô tới đây, học sinh tiểu học đều đã biết chơi Vương Giả Vinh Diệu, vậy thì học sinh tiểu học ở thời đại này hẳn cũng không hề kém cỏi.
Vì vậy, cô mặt dày giành trước, nói: “Muốn làm bài kiểm tra trí thông minh cho trẻ em của Wechsler không? Thi xem IQ của ai cao hơn? Không thì làm trắc nghiệm Raven cũng được.” Trước kia cô từng ra đề thi kiểm tra trí tuệ, chuyên môn đọc những nội dung của lĩnh vực này, hay nói đơn giản hơn là cô đã từng xem hết đáp án.
Hiển nhiên là Chương Lượng chưa từng nghe đến những thứ kia, cậu ta chỉ im lặng ngồi xổm trên đất, bắt đầu nhặt đá.
Vừa hay có một hòn đá vỡ tan nát trước cổng khu vui chơi, dẵm lên phát ra tiếng lạo xạo, Chương Lượng nhặt một ít đưa cho những bạn nhỏ khác, sau đó lại tiếp tục nhặt.
Lâm Triều Tịch thật sự không hiểu cậu ta có ý đồ gì, nhưng Chương Lượng đã đề xuất chơi trò này, cô chỉ đành đợi đối phương xuất chiêu.
Hoa Quyển chọc chọc cô, thì thầm nói: “Cậu bị chơi xỏ rồi.”
“Hả?”
“Cậu ấy chơi trò này đỉnh lắm.”
“Trò này là trò nào?”
Trong lúc họ nói chuyện, Chương Lượng lại nhặt được thêm một đống đá, cứ như vậy lặp lại ba lần, cậu ta và những người bạn lặng lẽ mang đá tới khu vực nghỉ chân của khu vui chơi.
Dưới gốc cây nhãn có mấy bàn ghế đá, một vài phụ huynh dẫn con đến chơi đang ngồi nghỉ ăn vặt, trong số đó còn một bàn trống.
Chương Lượng đi tới bàn đá còn trống đó, ngồi xuống một bên.
Gió khẽ thổi, trông cậu ta như chuẩn bị chơi cờ với cô, tư thế rất đâu vào đấy.
Lâm Triều Tịch cau mày, không rõ đứa nhóc này đang tính toán điều gì, cô chỉ đành làm theo Chương Lượng, ngồi ở vị trí đối diện. Ngẩng đầu nhìn, trong chốc lát Chương Lượng nhướng mày, đôi mắt lộ vẻ đắc ý, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Ánh mắt đó lướt qua, không hiểu tại sao, Lâm Triều Tịch cảm thấy có chút không ổn.
Bọn họ ngồi xuống, xôn xao mất một lúc, đồng đội hai bên vây lại, chia ra đứng sau hai người tạo thành hình bán nguyệt quanh chiếc bàn đầy ắp đá, trông vừa vặn phù hợp cho một trận đánh nhau hội đồng.
Các bạn nhỏ túm tụm lại một chỗ thì bắt đầu trở nên ồn ào.
“Vãi chưởng, các cậu vượt biên rồi, về bên của các cậu đi.” Hoa Quyền hét lên.
“Cậu mới là người phải đi thì có.” Bạn học Chương Lượng nói.
“Đánh cờ hả?” Lâm Triều Tịch hỏi.
Trong đám bạn cùng phe với Chương Lượng đã có người lộ vẻ xem kịch hay, ừm… đương nhiên còn có ý đợi xem người khác bị quê, chừng như muốn cho cô biết rằng chấp nhận chơi trò này là dại. Chết tiệt, Lâm Triều Tịch chỉ muốn xuyên không về bắn Vương Giả Vinh Dẹo trước mặt chúng.
“Quy tắc như sau.” Lúc này, Chương Lượng lên tiếng, trấn áp những tiếng ồn ào xung quanh.
Không khí trở nên yên tĩnh trong chốc lát.
Chương Lượng nhấc tay, nhặt ra 17 viên đá trong đống đá đặt bên phía tay phải, lần lượt xếp chúng lên bàn.
“17 viên đá, lần lượt bốc, mỗi người chỉ được bốc 1 đến 3 viên, đến lượt bắt buộc phải bốc, người nào bốc được viên đá cuối cùng thì người đó thắng cuộc.”
Bên cạnh bọn họ là một cái cây nhỏ, nắng chiếu qua tán cây, rọi thành những bóng nắng, mặt bàn đổ bóng những cành cây đang nhe nanh múa vuốt, chỉ có chồng đá nhỏ đứng sừng sững.
Lâm Triều Tịch lập tức hiểu trò này, nhặt đá, Toán Olympic tiểu học thường kiểm tra, Chương Lượng bày ra cái trò này có vẻ quá đỗi đơn giản, đây là nội dung trong Toán Olympic lớp 3.
Lâm Triều Tịch không hề lơ là, trò chơi này trông thì đơn giản, nhưng nếu cô nhớ không nhầm thì “Lần lượt bốc một đống đồ có tổng là M, quy định mỗi lần bốc chỉ được lấy đi N số”, đây là nội dung trong Bash Game.
Bash Game không quá phức tạp, nó có chiến lược tất thắng, liên hệ với những gì Hoa Quyển nói trước đó, chắc hẳn Chương Lượng đã được học kiến thức này, cậu ta nắm chắc chiến lược tất thắng nên mới tự tin gài bẫy người khác như vậy.
Lâm Triều Tịch liếm môi, nhìn đống đá trên bàn, nói thật thì cô đã quên mất nội dung cụ thể của Bash Game, nhưng đối trò chơi hai người đối kháng kiểu này, ưu thế chắc chắn có liên quan tới thứ tự bốc.
“Ai trước?” Cô hỏi Chương Lượng.
“Tung đồng xu?”
Lâm Triều Tịch cười: “Lần lượt đi, ván đầu tiên tôi đi trước.”
Tính toán 17 viên đá rất đơn giản, mỗi lần chỉ được bốc 1-3 viên, nếu cuối cùng còn dư lại 4 viên thì người chơi tiếp theo của vòng đó tất thua, cứ như vậy, chỉ cần giành được điểm tất thắng, chừa lại cho đối phương các viên đá số 4, 8, 12, 16, ắt sẽ thắng cuộc.
Chương Lượng không nói gì, gật đầu vẻ cực kì rộng lượng, rất có phong độ.
Cô giơ tay bốc đi 1 viên, chồng đá bên phải dư 16 viên.
Như vậy, cô đã nắm điểm tất thắng, lại ngẩng lên nhìn Chương Lượng, bạn học Chương Lượng phía đối diện trông như đang chơi cờ, vô cùng làm bộ làm tịch, chậm rãi nhấc cổ tay nhặt đi 1, 2, 3 viên, chồng đá dư 13 viên.
Lâm Triều Tịch bốc 1, dư 12.
Chương Lượng bốc 3, dư 9.
Lâm Triều Tịch bốc 1, dư 8.
Chương Lượng bốc 3, dư 5.
Lâm Triều Tịch bốc 1, dư 4, điểm tất thua hoàn toàn thuộc về Chương Lượng.
Lâm Triều Tịch dừng lại, hạ tay xuống, nhìn về phía Chương Lượng.
Chương lượng cũng không lên tiếng, dừng tay cùng lúc với cô. Tuy trò chơi chưa kết thúc nhưng đến những người học kém toán cũng nhìn ra, cô thắng chắc rồi.
Ngưng lại một lúc, Lục Chí Hạo hô lớn: “1-0!”
“Vãi chưởng thật! Cậu thắng rồi!” Bạn học Hoa Quyển không biết ở đâu thò tay ra, vỗ vai cô hai cái thật mạnh.
Mấy bạn học sinh trường tiểu học Sao Đỏ phía sau lưng cô nhao nhao cả lên, vui mừng hớn hở hoan hô.
Có người tốt bụng không biết kiếm đâu ra một viên gạch đỏ, viết lên nền đất bê tông hai chữ to đùng 1-0. Nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng châm biếm.
Các học sinh đứng sau Chương Lượng đều cúi đầu không nói gì, mặt mày khó chịu vì phải nghe những tiếng reo hò phía đối diện.
Một bên náo nhiệt, bên còn lại lạnh như hầm băng, sự khác biệt quá rõ ràng. Gần đó có không ít người nhìn về phía họ với ánh mắt hiếu kì, đầu tiên là quan sát một lúc, sau đó mới bước lại.
Khác với mọi người, tuy thắng cuộc nhưng Lâm Triều Tịch không hề có cảm giác vui vẻ của người chiến thắng, bởi vì phía đối diện cô, bạn học Chương Lượng vẫn đang rất bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy cậu ta đã lường trước được.
Cô hiểu rất rõ, với khả năng học toán khiến giáo viên trường hàng xóm cũng phải khoe khoang của Chương Lượng, cậu ta đương nhiên biết vòng này mình tất thua, thế mà không hề tức giận hay khó chịu chút nào, điều này không hề bình thường.
Tiếng giày cao gót nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, mẹ của Chương Lượng ngạo mạn bước tới, quẹt đất bật ô lên, vầng sáng màu hồng bao phủ xuống.
Chương Lượng chậm rãi ngẩng đầu, cậu nhoẻn miệng cười với mẹ mình, nụ cười đó không giấu được sự đắc ý bên trong: “Màn khởi động đã kết thúc, cuộc thi chính thức bắt đầu.”
Giây tiếp theo, Chương Lượng xòe năm ngón tay đẩy xoạt chồng đá bên phải, tức thì, những viên đá lũ lượt lăn xuống, một số vẫn nằm trên bàn, một số rơi xuống đất, trải đầy cả ra.
“Mỗi lần chỉ được bốc 1-5 viên, ai bốc được viên cuối cùng thì thắng cuộc, bắt đầu đi!”
Lâm Triều Tịch kinh ngạc nhìn mặt bàn, có tới hàng trăm viên đá kích thước to nhỏ, lít nha lít nhít như những ngôi sao.
“Vãi chưởng! Đồ không biết xấu hổ, đá này là cậu nhặt, ai mà biết được có tổng cộng bao nhiêu viên.” Hoa Quyển cũng cảm thấy không đúng, lớn giọng nói.
“Ước lượng chính xác tổng số là kỹ năng cơ bản, tôi không hề đếm trước, không tin thì cậu có thể nhặt bớt đá đi.” Chương Lượng nói rất nhanh, cậu ta căn bản chẳng thèm nhìn Hoa Quyển, thái độ vô cùng khinh miệt.
Chương Lượng nói không sai, đây là một cuộc thi khốc liệt, hơn nữa cậu ta đã nắm được quy tắc tất thắng, không cần thiết phải giở trò. Chuyện đến nước này, cô cũng không thể né tránh, gật đầu, thong dong bốc 3 viên ném xuống đất.
Giây phút cô gật đầu, Hoa Quyển đã chạy vụt đi như gió, chắc là đi nhặt đá rồi, sau lưng cô phát ra tiếng kêu than vụn vặt của các bạn học khác, có người bắt đầu chỉ trích Chương Lượng không biết xấu hổ, chỉ giỏi bắt nạt.
Chương Lượng còn lâu mới thèm hạ mình để tâm những lời chỉ trích ấy, cậu ta hất cằm nói: “Đổi quy tắc đi, mỗi lần chỉ được bốc 4 viên, điều kiện thắng cuộc không thay đổi.” Nói xong thì nhanh chóng bốc 1 viên ném đi, lại nói: “Lượt sau cậu cũng có thể thay đổi quy tắc, nhiều nhất không bốc quá 5 viên.” Lại còn bổ sung bốn chữ: “Đôi bên công bằng.”
Bốn chữ bổ sung sau cùng của cậu ta đầy mỉa mai, Lâm Triều Tịch thoáng hoảng hốt, mọi thứ vừa tính toán xong giờ đã đổ bể, cô buộc mình phải bình tĩnh lại, nhanh chóng vận động não bộ, vừa đếm đá vừa tính toán điểm tất thắng, đồng thời phải tìm cách thay đổi quy tắc làm loạn tiết tấu của đối phương. Đây không đơn giản chỉ là bài kiểm tra trí tuệ nữa rồi, đây rõ ràng là một cuộc thi bất chấp mọi lí lẽ.
Cô điều chỉnh lại nhịp thở, nói với Chương Lượng: “Không đúng, bất kể là ai trong chúng ta nắm được điểm tất thắng thì đều có thể bị phá hỏng ở lượt tiếp theo, chả có ý nghĩa gì cả.”
“Cậu cũng biết cơ á?” Chương Lượng vô cùng bất ngờ, hỏi cô như kiểu người lớn hỏi trẻ con.
“Đương nhiên tôi biết.” Lâm Triều Tịch cảm thấy đứa nhóc này thật sự điểm nào cũng đáng ghét.
“Đánh trống chuyền hoa.” Chương Lượng chỉ về phía xa, nói: “Khi nào nó dừng lại, khi đó được phép đổi quy tắc.”
Trò chơi “đánh trống chuyền hoa”:
Tiếng nhạc Thư gửi Elise văng vẳng cùng gió, rất nhẹ nhàng, là phiên bản piano, Lâm Triều Tịch quay đầu nhìn theo hướng tay cậu ta đang chỉ, cô nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ màu kẹo ngọt. Hồng, xanh, trắng, những chú ngựa gỗ tung tăng theo điệu nhạc mang lại tiếng cười sảng khoái cho đám trẻ.
Lâm Triều Tịch hơi sững sờ, bên cạnh chú ngựa gỗ, cô nhìn thấy người bạn Hoa Quyển vừa mới quen, cũng nhìn thấy Bùi Chi. Hoa Quyển đang vừa lôi kéo Bùi Chi vừa nói gì đó, khoảnh khắc ấy, Bùi Chi cũng nhìn về phía này.Tác giả có lời muốn nói:
1. Sao mà nhiều đại thần Toán học vào đọc thế nàiiii, áp lực đến nỗi nổ tung mất, chúc các đại thần năm mới vui vẻ.
2. Giới thiệu một bộ truyện nè, tác giả đã làm cho tui rất nhiều gậy dỗ mèo, iu tác giả. Tên truyện (dịch tạm bợ): Cẩm Sắt sống lại gả đi.