Ánh nắng nóng rát, bạn học Hoa Quyển rất có tố chất làm đại ca, hung hãn túm chặt không buông.
“Thế cậu ta không béo chắc?”
“Moá, cậu nói lại xem nào.”
“Đồ~con~lợn~”
Đám trẻ cãi qua cãi lại, cậu chỉ tôi tôi chỉ cậu, cục diện hòa hoãn ban đầu biến thành mâu thuẫn gay gắt.
Lâm Triều Tịch đập bàn đứng dậy, rất nhanh, nắm đấm của Hoa Quyển dội về phía Chương Lượng, mẹ Chương Lượng hoảng hốt, bà gào thét, đồng thời vung ô vung túi đập lên người Hoa Quyển.
Lâm Triều Tịch rất muốn nhào lên, nhưng không kịp nữa rồi…
Đột nhiên, một tràng còi điện tử ầm ĩ vang lên, vừa to vừa chói tai. Lâm Triều Tịch bất giác bịt chặt tai lại, nhưng cô bỗng nhớ ra, vụ vua tính nhẩm lần trước… hình như cũng có âm thanh này, tiếng kèn loa phóng thanh.
Lão Lâm!
Cô miễn cưỡng mở mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, quả nhiên Lão Lâm đang vác cái kèn loa phóng thanh, ông mặc đồng phục nhân viên quản lý, lười biếng bước chậm chạp trên bãi cỏ.
Không biết ông đã vặn cái loa thế nào, tiếng còi ngừng kêu, những nốt nhạc “Happy birthday to you” lần lượt bật ra, kèm theo đó là bộ dạng ung dung ngậm điếu thuốc, trông vô cùng trào phúng.
Học sinh cả hai trường bị ông chú này dẹp loạn, ngơ ngác đứng nhìn.
Lão Lâm vứt điếu thuốc vào thùng rác hình con thỏ bên cạnh, nhìn những ký tự 1:0 to đùng trên mặt đất, hỏi: “Ai cho vẽ bậy vẽ bạ ra đây?”
“Bọn họ làm đấy ạ!” Các chú thỏ con trường tiểu học Thực nghiệm cáo trạng rất nhanh.
“Ồ! Chốc nữa lau dọn cho sạch vào.” Lão Lâm tùy ý nói một câu, quay người bỏ đi.
Lúc này, không biết ai lại đẩy một cái, đám học sinh lại đùn đẩy lẫn nhau, Hoa Quyển nhân cơ hội đá Chương Lượng vài phát.
“Ai đánh nhau đấy?” Lão Lâm bế tắc, lại quay về dẹp cuộc ẩu đả.
Lâm Triều Tịch chỉ vào Chương Lượng, nói: “Chú quản lý ơi, cậu ấy chơi thua còn chửi người khác, còn đánh nhau nữa!”
Lão Lâm ngớ người, thật không ngờ cô nhóc này thứ nhất đổi giọng quá nhanh, thứ hai là quá tâm cơ, dám trắng trợn cáo trạng.
“Có tinh thần đấy nhỉ.” Lão Lâm cười: “Hay chú đây làm Toán cùng các cháu?”
Lâm Triều Tịch nghĩ bụng, Lão Lâm nói những lời này chắc là muốn thấy đám trẻ hét lên “không muốn, không muốn”, rồi phân tán tứ phía, nhưng có lẽ do trận đấu vừa rồi cô và Chương Lượng chơi quá ngầu, kích thích hứng thú của đám trẻ với môn Toán, những học sinh ở đó bất kể đến từ tiểu học Thực nghiệm hay tiểu học Sao Đỏ đều mong chờ nhìn Lão Lâm, như đang đợi ông ra đề.
Lão Lâm đứng chống nạnh, tay cầm loa phát thanh, nhìn đám học sinh, cảnh tượng vô cùng gượng gạo.
“Chú ơi, đề bài là gì?” Lớp trưởng gương mẫu Lục Chí Hạo của Lâm Triều Tịch nhiệt tình hỏi.
“Đề bài đề bài cái gì?”
“Xì~ Chú là đồ lừa đảo.” Trong đám học sinh tiểu học Thực nghiệm có người hét lên: “Chú chả biết gì cả.”
Có lẽ cũng là lần đầu tiên trong đời Lão Lâm bị người khác nói mình chả biết gì về Toán, một trải nghiệm mới lạ, ông thẳng người, đứng trong gió tận hưởng khoái cảm mang tuyệt kĩ trong mình, nhìn từ trên cao xuống, quả là biến thái.
“Mấy đứa thấy chúng nó có lợi hại không?” Sau một lúc hóng gió, Lão Lâm mới đánh con ngươi nhìn xuống, hỏi.
“Quá lợi hại!” Đám học sinh đồng thanh.
“Lợi hại cái con khỉ.”
Đồng chí Lâm bước hai bước, ngồi xuống vị trí vừa nãy của cô, gạt 85 viên đá còn lại sang một bên, ông xếp ra 9 viên, hỏi: “Đây là bài toán tính nhanh phép trừ, nhân, chia cơ bản, sao đứa nào cũng không biết, Bash Game còn không biết, chẳng hiểu nổi bây giờ Toán tiểu học toàn học cái đâu đâu gì.”
Lão Lâm vừa châm chọc, vừa nói: “Học sinh đang định bỏ chạy đằng kia, qua đây, ngồi xuống.”
Ông chỉ vào vị trí trước mặt mình, cũng chính là chiếc ghế đá của Chương Lượng hồi nãy.
Lâm Triều Tịch cảm thấy kỳ lạ, nhìn đông nhìn tây mới phát hiện ra Lão Lâm đang gọi ai.
Phía khu vực nghỉ ngơi chỉ có duy nhất một nam sinh mặc đồng phục thể dục quay lưng với tất cả mọi người, chuẩn bị chạy về chỗ vòng quay ngựa gỗ.
Người ấy chính là Bùi Chi.
“Bùi Chi, ông chú quản lí thích chém gió đang gọi cậu đấy!” Hoa Quyển hét lớn.
Bùi Chi vẫn tiếp tục bước đi, giả vờ không nghe thấy.
“Nhóc không quay lại thì đừng hòng nhận con dấu chứng nhận hoạt động của biệt đội Đại Bàng.”
Bóng lưng của bạn nhỏ Bùi Chi lập tức cứng lại, không giả điếc nữa, chỉ đành ngoan ngoãn quay về, ngồi xuống.
Cậu hơi cúi đầu, tóc mái che khuất đôi mắt, nhìn qua không có gì nổi bật.
“Nói cậu biết, bạn của tôi hơi bị đáng gờm đấy!”
Lâm Triều Tịch bị Hoa Quyển kích động vồ lấy.
Nói cho cậu biết bố của tôi cũng hơi bị đáng gờm đấy… Lâm Triều Tịch rất muốn nói vậy, nhưng mà, nhìn hai bên bàn đá, một lớn một bé yên tĩnh ngồi đó trông hết sức bình thường, cô không dám đảm bảo hoàn toàn.
Kích thích, kích thích quá đi mất!
“Đơn giản mà nói, trò chơi hai người lần lượt như thế này gọi là trò chơi tổ hợp, nó có vài đặc điểm như sau. Một, cần hai người chơi; hai, lần lượt thao tác…” Lão Lâm vừa nói, vừa chỉ vào mình và Bùi Chi, giới thiệu định nghĩa, đồng thời làm ví dụ: “Nào, bạn nhỏ này, nhặt 1 viên đá đi.”
Bùi Chi cũng nhấc tay theo, bốc đá.
Cậu không phản ứng nhiều, cứ ngồi đó, chỉ khi nào Lão Lâm bảo làm thì cậu mới làm theo, không nói chuyện, cũng không ra vẻ, ngoài dáng ngồi ngay ngắn và cổ tay trắng hơn Chương Lượng rất nhiều ra thì không có gì đáng thu hút cả.
Giới thiệu định nghĩa xong, Lão Lâm bắt đầu từ số lượng đá đơn giản nhất, giải thích nguyên lí, giọng điệu ông luôn duy trì ở thái độ “tôi cao cao tại thượng miễn cưỡng giải thích cho các người”, nhưng chính thái độ này đã khơi dậy tinh thần không phục của đám trẻ.
“Có bạn nào biết, nhiều đá như thế này, nếu chú bốc trước và chú muốn thắng, thì phải tạo ra quy tắc thế nào không?”
“4 viên!”
“Không đúng, phải là 3 viên!”
“Mấy đứa có biết chơi không đấy?” Lão Lâm kéo dài giọng.
“3, chắc chắn là 3!” Một bạn nhỏ tiến lại đẩy Lão Lâm sang một bên, bắt đầu cuộc chơi với người đối diện.
“Ờ.”
Lão Lâm còn giở trò, âm thầm thả một viên đá trà trộn vào trong, bạn nhỏ bắt gặp được cảnh ấy, Lão Lâm
bị cậu nhóc hét đầy mưa xuân vào mặt.
“Kiểm tra xem mấy đứa có tinh ý nhận ra không thôi mà, kích động thế làm gì?”
Lão Lâm thực sự quá xấu xa, mỗi lần nói ra vấn đề gì đều bị người khác ngắt lời, khuôn mặt của đám trẻ đỏ rực cả lên, trán túa mồ hôi, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Hiện tại không khí giữa mọi người rất tốt, thậm chí vài phụ huynh còn dẫn con mình tới xem. Lâm Triều Tịch nhìn những cái đầu tóc tơ mềm mại, cô lùi lại hai bước, nhường vị trí của mình cho một bạn nhỏ khác, ra khỏi đám người, ngồi xổm dưới một bóng cây.
Lúc này cô mới nhớ ra còn có Chương Lượng.
Chương Lượng vẫn chưa đi, cậu ta và mẹ đứng ngoài đám người, nói chuyện với hai người khác, có lẽ là tính gọi thêm người đến cùng làm hoạt động trong kì nghỉ của biệt đội Đại Bàng, nhưng không ngờ đám thỏ con trường tiểu học Thực nghiệm đều đã bị cuốn theo trò chơi của Lão Lâm, chẳng thèm để ý đến họ.
Mẹ Chương Lượng đứng trên cao lườm xuống cô, bỗng có vẻ như điện thoại đổ chuông, bà vội vàng mở túi lấy điện thoại ra, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, ánh mắt trở nên phấn khích nhưng lại không vội bắt máy.
Bà lay vai Chương Lượng, chỉ vào điện thoại: “Lượng Lượng, có danh sách tham gia trại hè rồi!”
Giọng bà ta vô cùng vang dội, vừa khéo còn nói đúng lúc bên Lão Lâm đang trong quãng nghỉ, tất cả học sinh đều vô thức nhìn lại.
Mẹ Chương Lượng nhận được sự chú ý về mình, chậm rãi bắt máy, giọng điệu vô cùng tha thiết: “Ôi ôi, xin chào chủ nhiệm Phùng!”
“Sao mà thế được, không thể nào, chủ nhiệm bận rộn như vậy mà còn đích thân gọi cho tôi.”
“Ồ ồ, có danh sách tham gia trại hè rồi phải không ạ?”
“Chương Lượng nhà chúng tôi lần này thi rất tốt sao? Ôi, tôi phải cảm ơn chủ nhiệm nhiều lắm.”
“Điểm tối đa?”
Bên cạnh Chương Lượng đương nhiên có đám người nịnh bợ phụ họa, vội vàng đẩy Chương Lượng: “Trời ơi! Cậu siêu quá!”
Thành tích của những đứa trẻ cùng hội với Chương Lượng đều không tệ, biết được đây là thành tích tuyển chọn trại hè cúp Tấn Giang, đám học sinh lũ lượt bỏ rơi bàn đá, chen nhau chạy tới trước mặt mẹ Chương Lượng: “Cô ơi, cô hỏi giúp cháu nữa được không?”
“Cô ơi, cả cháu nữa, cả cháu nữa, Mã Đăng Đăng, Mã Đăng Đăng!”
Mẹ Chương Lượng bị đám học sinh vây quanh, vô cùng hưởng thụ cảm giác được đãi ngộ như cái rốn vũ trụ, giơ tay làm khẩu hình “Để cô hỏi”, sau đó nói với người trong điện thoại: “Chủ nhiệm Phùng, thật ngại quá làm phiền thầy rồi, chỗ này còn có vài bạn nhỏ khác, thầy có thể xem giúp thành tích của các cháu không?”
“Ồ ồ, để thư ký gửi cho tôi ạ? Thật sự rất cảm ơn thầy.”
Mẹ Chương Lượng cúp máy, gõ nhẹ lên điện thoại, vô cùng đắc ý xoa đầu động viên Chương Lượng, đồng thời nói với đám học sinh tiểu học Thực nghiệm: “Đợi hoạt động này kết thúc, cô mời mọi người đi ăn Wada Sushi nhé, coi như chúc mừng Lượng Lượng.”
“Tuyệt quá!”
“Vạn tuế!”
Bên tiểu học Thực nghiệm, các học sinh hân hoan reo hò, trông rất đỗi tự hào.
Không khí phía bàn đá lại khá yên tĩnh, chỉ có Hoa Quyển lặng lẽ cất lời: “Các cậu cũng tham gia thi chọn chứ hả, không muốn biết kết quả à?”
“Đằng nào cũng thi rồi, kết quả thế nào tự nó phải thế, gấp gáp biết điểm làm gì.” Lục Chí Hạo bốc đá, lần này Lão Lâm ra đề hơi khó, cậu rất không kiên nhẫn vùng vẫy khỏi móng vuốt của Hoa Quyển.
“Thế cậu thì sao?” Hoa Quyển quay đầu hỏi cô.
Lâm Triều Tịch thấy phiền vì trời quá nóng, cô ngồi im dưới bóng cây, ngẩng đầu nói: “Tôi chắc chắn đỗ rồi, có gì mà phải bàn?”
Bạn học Hoa Quyển “vãi” một tiếng: “Cậu quá kiêu ngạo!”
Trên bàn đá, Lão Lâm hỏi Bùi Chi: “Nhóc có tham gia không?”
Lâm Triều Tịch nghe thấy, ban đầu cô không buồn để ý nhiều vì trời quá nóng, 3 giây sau lập tức đạp đất đứng dậy, vì sao không hỏi mình mà lại hỏi Bùi Chi cơ chứ?
Bạn học Bùi Chi bị ánh mắt nhiệt tình của ông chú kì quái thu hút, chỉ gật nhẹ.
“Thế có cần chú cũng chúc mừng không?” Lão Lâm nói.
Lâm Triều Tịch nghe vậy càng tức hơn, cô sải bước lại phía đó, lúc nãy Lão Lâm gọi Bùi Chi quay lại cô đã thấy sai sai rồi, cái quỷ gì thế này, sao lại quan tâm Bùi Chi đến vậy?
Bố à, con mới là con gái bố đấy!
Giọng điệu của Lão Lâm không còn tùy ý như trước, trở nên nghiêm túc: “Trong trò chơi tổ hợp có một kiểu biến thể đặc biệt gọi là Nim Game, trông có vẻ đơn giản nhưng lại có vai trò quan trọng trong rất nhiều mô hình lí thuyết trò chơi, cực kì kinh điển, muốn thử không?”
Cuối cùng Bùi Chi cũng chịu ngẩng mặt nhìn Lão Lâm, dường như cũng cảm nhận được thái độ nghiêm túc của ông, gật đầu, nói: “Được ạ.”
Bùi Chi chỉ nói đúng hai chữ, nhưng nghe còn kiêu ngạo hơn Chương Lượng gấp nghìn lần.
Lão Lâm cười, ông chia đống đá trước mặt vốn xếp thành một chồng làm hai phần: “Quy tắc thắng bại như sau, bốc đá trong các chồng bất kì, luân phiên bốc một lượng đá nhất định từ một trong hai chồng đá, tối thiểu phải bốc 1 viên, người nào bốc được viên cuối cùng thì thắng cuộc.”
Đột nhiên, đám học sinh Tiểu học Thực nghiệm bắt đầu la hét, mẹ Chương Lượng nhận được tin nhắn danh sách kết quả, mọi người nhao nhao lên.
“Cô ơi, cháu.”
“Cháu thì sao, cháu thì sao?”
“Đừng vội, đừng vội, danh sách còn chưa gửi hết mà, vẫn còn một tin nhắn nữa.”
Bên này, Lão Lâm đang giải thích vắn tắt quy tắc, hỏi Bùi Chi: “Hiểu rồi chứ?”
Bùi Chi gật đầu, hỏi: “Cháu bốc trước ạ?”
Lão Lâm: “Có biết lễ phép không đấy, nhóc thông minh thế, chẳng nhẽ không nhường được ông già này?”
Bùi Chi không động đậy, cậu chỉ nói: “Vậy chơi lại một ván đi ạ.”
“Được thôi.”
Lâm Triều Tịch lại đến đứng cạnh bàn đá, cô nhìn trái nhìn phải, không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn động tác bốc đá lại từ đầu của hai người và phản ứng ban nãy, Lâm Triều Tịch đoán thắng bại của ván vừa rồi đã được định đoạt, cho nên hai người họ quyết định chơi lại từ đầu.
Có phải người không vậy?
“Lâm Triều Tịch?”
Bỗng cô nghe thấy phía xa có người nhắc tên mình, vô thức quay sang nhìn, nữ sinh hét tên cô đã quay ngoắt đi, mặt đầy vẻ tội lỗi. Đám học sinh tiểu học Thực nghiệm túm tụm lại một chỗ rì ra rì rầm như đang bàn tán.
“Thật sự là cậu ta.”
“Cậu ta cũng được vào rồi.”
Không khí hào hứng ban đầu của tiểu học Thực nghiệm giảm dần, mặt Chương Lượng cũng trở nên khó coi.
Cô còn loáng thoáng nghe thấy tên của “Lục Chí Hạo, Bùi Chi…”, cuối cùng, hình như còn có người nói “Hoa Quyển”.
Bạn nhỏ Hoa Quyển sớm đã thành gián điệp nằm vùng bên đó, xem trộm danh sách xong xuôi, câng câng cắm đầu cắm cổ chạy lại: “Woaa, các cậu đỗ hết rồi, không vui sao?”
Tất cả bọn họ đều đang nín thở tập trung tinh thần vào cục diện trên bàn đá, chỉ mình Hoa Quyển phấn khích.
“Cậu yên lặng chút đi.” Lâm Triều Tịch ghìm Hoa Quyển lại cho cậu ta bình tĩnh hơn.
Bốc đá trong nhiều chồng bất kì rất khác với việc chỉ bốc từ một chồng đá, hiện tại số chồng đá trên mặt bàn đã lên tới 5 chồng.
3/5/7/19/50, Bùi Chi bốc đá.
Chắc chắn chiến thuật tất thắng của trò chơi này tùy thuộc vào số đá và số chồng đá khác nhau. Lâm Triều Tịch cũng tính toán, nhưng cô còn chưa tính xong bước thứ hai, Bùi Chi đã bốc đi 28 viên từ chồng đá 50 viên.
Lão Lâm tiếp tục cho thêm đá.
Tiếp đó, Lão Lâm và Bùi Chi thật sự rất nhanh nhẹn, tốc độ bốc đá không theo kịp tốc độ tính nhanh của họ nữa, Lão Lâm dứt khoát đẩy sạch đống đá trên mặt bàn, nhặt một viên gạch đỏ dưới đất, viết xoèn xoẹt ba chữ số lên bàn, đại diện cho số lượng đá trong ba chồng.
Bùi Chi cũng nhặt một viên gạch vỡ, cũng viết ba chữ số lên mặt bàn, đại diện cho số lượng đá còn dư lại trong mỗi chồng sau khi đã bị cậu nhặt đi.
Lão Lâm cũng tiếp tục viết, ván này kết thúc thì bắt đầu ván mới, con số trên mặt bàn càng lúc càng to, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra Lão Lâm luôn nhanh hơn Bùi Chi một bước.
“Chẳng phải chú nói không được vẽ bậy sao?” Hoa Quyển dè dặt hỏi một câu.
Lâm Triều Tịch: “Không phải việc của cậu.”
Cuối cùng, hai người thậm chí bỏ luôn trò viết tay.
“1203, 351, 9901… ai thắng, chú đi trước.”
Từng dãy từng dãy số báo ra, Lão Lâm chốc chốc lại hỏi quy tắc, chốc chốc lại để Bùi Chi phán đoán thắng bại của người chơi trước, chốc chốc lại thay phiên báo số với Bùi Chi, một hỏi một đáp, một già một trẻ, giọng của thanh niên và thiếu niên đều không hề vang dội, thậm chí còn có thể nói là nhẹ nhàng, luân phiên vang lên, vô cùng chuyên tâm.
Tốc độ tính nhẩm của Lâm Triều Tịch sớm đã không đuổi kịp họ, chỉ có thể phán đoán thắng bại từ biểu cảm của hai người.
Lão Lâm vẫn điềm tĩnh như thường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Chi tuy không lộ chút dao động, nhưng rất rõ ràng, cậu chậm hơn một chút, hơn nữa còn càng lúc càng chậm.
Cuối cùng, kết thúc một ván, Bùi Chi ngừng lại, cậu nhìn Lão Lâm, không nói gì.
Mặt trời không còn gay gắt như lúc giữa trưa, tia nắng trở nên dịu dàng, chiếu lên hai người. Ngôn Tình Trọng Sinh
Lão Lâm cười: “Nhóc chắc chắn thông minh hơn chú, nhưng chắc chắn cũng chậm hơn chú, biết vì sao lại thế không?”
Bùi Chi lắc đầu.
Lão Lâm: “Thế nhóc có muốn biết không?”
“Cháu muốn biết.” Phía bàn đá đối diện, cậu bé đặt tay lên bàn, giọng nói non nớt nhưng ánh mắt sáng ngời, nghiêm túc như một người lớn.
…
Sau đó.
Cuối ngày hôm đó, bọn họ vẫn ở lại làm công tác vệ sinh cho khu vui chơi, bởi vì Lão Lâm kéo Bùi Chi và cả đám đi cùng nhau, học được một trò chơi hoàn toàn mới.
Cuối cùng bọn họ ở lại khu vui chơi dọn dẹp dụng cụ.
Dọn dẹp khu vực nghỉ ngơi, lau sạch lan can này, quét sân này…
Ánh chiều tà càng lúc càng đỏ, nhuộm mây thành màu hồng phấn.
Lâm Triều Tịch cũng không rõ Lão Lâm đã phát hiện ra được gì từ Bùi Chi, nói thật thì sự giao lưu của những người ở tầng lớp ấy đối với cô mà nói như cách một lớp sương mù, hoặc là cả một quả núi.
Cũng có thể là sự thấu hiểu lẫn nhau giữa thiên tài với thiên tài; hoặc là Bùi Chi khiến Lão Lâm nhìn thấy dáng vẻ mình từng có; hoặc là, chỉ có người như Bùi Chi mới khiến Lão Lâm cảm thấy xứng đáng để dạy dỗ.
Lâm Triều Tịch cũng không biết nữa.
Bọn họ đứng trước cổng khu vui chơi vắng tanh không bóng người, chào tạm biệt nhau.
“Gặp lại ở trại hè nhé.” Hoa Quyển vẫy tay với cô, còn chớp chớp mắt, hai má mềm mại, nhìn rất muốn véo.
“Ừ.” Lâm Triều Tịch giơ tay véo một cái.
“Vào trại hè cùng nhau đánh hội đồng Chương Lượng!” Hoa Quyển cười.
“Cậu ta chẳng còn quan trọng đến thế.” Lâm Triều Tịch và Lục Chí Hạo đứng cạnh nhau, nói với Hoa Quyển, và cả Bùi Chi.
Bùi Chi gật gật đầu, nói một câu hiếm hoi: “Tạm biệt.”
“Hẹn gặp lại ở trại hè.”