Đề kiểm tra chính quy của cúp Tấn Giang thường có tổng cộng 10 câu hỏi, gấp 3 lần tức là 30 câu. Số lượng quá nhiều, chắc chắn độ khó cũng không vừa, Lâm Triều Tịch biết chắc điều này.
***
Tầng trên cùng tòa nhà dạy học là nơi làm bài thi của học sinh tiểu học lớp 5.
Lâm Triều Tịch thở dốc, chạy đến cửa phòng, trong phòng có một giáo viên nữ đang ngồi trên bục giảng nghịch điện thoại. Thấy cô người không bước vào chẳng mang theo đồ đạc gì, giáo viên đó ngạc nhiên nhìn.
Lâm Triều Tịch mở cửa, thở hổn hển, đối chiếu vị trí chỗ ngồi dán ở ngoài, tìm bàn có dán tên mình, bước vào, ngồi xuống.
Bàn đơn kê sát cửa sổ, mặt bàn để sẵn một tờ nháp, một cây bút chì và một cục tẩy, nhưng không hề có đề thi.
Lâm Triều Tịch lập tức giơ tay: “Cô ơi em đã có mặt, phát đề được chưa ạ?”
Cô giáo kia hơi sững sờ, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, cầm dao rọc giấy mở niêm phong tập bài kiểm tra.
Gió trên tầng thượng thổi qua phòng học, đem tới không khí thanh mát của hồ nước lẫn mùi cỏ dại.
Trước khi lên đây, Lâm Triều Tịch còn nghe thấy Chương Lượng đứng sau lầm bầm gì đó.
Đại khái là nói Bùi Chi làm màu, nhưng không cần quan tâm, có bị đào thải thì cũng là cậu ta.
Cũng có học sinh tốt bụng khuyên nhủ Bùi Chi có thể cùng nhau khiêng đồ lên, hoặc không thì cứ vứt lại, mất thì thôi.
Sau đó họ còn nói gì thì cô cũng rõ nữa, cô không biết Bùi Chi sẽ giải quyết chuyện này thế nào, nhưng đều không quan trọng, vì những chuyện này chẳng nhằm nhò gì với cậu.
Nữ giáo viên đó đặt bài kiểm tra lên bàn cô.
1, 2, 3… thực sự là 3 trang.
Gió thổi tập đề thi, phát ra tiếng loạt xoạt.
Lâm Triều Tịch giở từng trang xem hết một lượt, bài kiểm tra lần này toàn bộ đều ra theo mô típ đề thi cúp Tấn Giang, vậy nên vấn đề vẫn nằm ở thời gian.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Bây giờ là 11 giờ 15, Bùi Chi nói cần 10 phút, cũng tức là cô buộc phải làm xong bài trong 35 phút.
Trung bình mỗi phần cô phải làm xong trong 10 phút, chừa lại phút soát bài và thời gian chạy xuống tầng.
Số lượng đề hiện tại tăng gấp ba, Lâm Triều Tịch quyết định, vẫn là nên làm nhanh hơn.
Cô nhấc bút chì, lúc này Lục Chí Hạo và Hoa Quyển cũng đã đến nơi.
Bọn họ lần lượt chạy vào phòng, bạn học Tiểu Lục vẫn lo lắng, hỏi: “Bùi Chi thật sự sẽ không sao chứ?”
“Không sao, gấp ba mươi lần cậu ấy cũng làm được, quái vật!” Hoa Quyển vừa nói vừa chạy về chỗ của mình, giơ hay hô lên: “Cô ơi, phát đề.”
Gấp ba mươi lần có lẽ không được, nhưng gấp ba lần chắc không thành vấn đề. Lâm Triều Tịch nghĩ thầm.
Bùi Chi rất tự tin, nhưng điều khiến Lâm Triều Tịch còn cảm động hơn là sự tin tưởng của cậu với cô. Bùi Chi giao phó cơ hội ở lại trại hè và cơ hội tranh giải cúp Tấn Giang của cậu vào tay cô, sự tín nhiệm này vô cùng đáng quý.
Lâm Triều Tịch xoay bút, bắt đầu tập trung làm bài.
Bài thi nhìn chung khá giống so với tính toán của cô, độ khó vừa phải, nhưng mỗi phần đều có một câu hỏi phân loại.
Tay cô lướt nhanh trên giấy, xác định trước những phần bài khó, nắm chắc điểm những bài dễ hơn.
Chỉ cần cả lớp không phải ai cũng giành điểm tuyệt đối, việc không bị đào thải có lẽ không thành vấn đề.
***
Những đứa trẻ khác lần lượt chạy vào lớp, không một ai xách theo hành lý, hành trang đơn giản.
Giới Nhiên là người cuối cùng đi vào.
Nữ giáo viên vội vàng chạy lại, nhỏ giọng hỏi anh ta: “Chuyện gì thế này?”
Giới Nhiên dẫn cô ta ra cửa, chỉ tay xuống dưới tầng, thầm thì gì đó.
Bọn họ nhìn phía dưới, rồi lại quay sang nhìn cô.
Lâm Triều Tịch có thể cảm nhận được ánh mắt hai người đang dồn lại trên đỉnh đầu mình, vừa nhìn vừa xì xầm.
Cứ bình tĩnh, đây chỉ là một bài kiểm tra bình thường thôi.
Lâm Triều Tịch tự nhắc mình, đối với cô và Bùi Chi đều vậy, lời nói trước đó của giáo viên đều chẳng liên quan gì đến bọn cô.
Cô tiếp tục đọc đề thi.
Đây là một câu đặt phép tính hàng dọc, trong phép cộng hàng dọc xuất hiện hàng chữ chèn vào, hỏi con số đại diện cho “Tôi yêu cúp Tấn Giang” là bao nhiêu?
Dạng bài cơ bản, cô viết thẳng lời giải vào bài để tiết kiệm thời gian, đồng thời nhanh tay chọn đáp án.
Tiếp đó là một câu hình học…
Ngòi bút lướt trên trang giấy, cô chuẩn bị đặt bút viết, bỗng bàn học bị đẩy mạnh một cái.
Ngòi chì kéo chệch một đường dài trên, Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, phát hiện người đẩy bàn là Chương Lượng.
Chương Lượng ngồi xuống vị trí trước mặt cô.
Thậm chí Lâm Triều Tịch còn nghe thấy tiếng cậu ta cười hừ giễu cợt, như thể đang cười bọn họ không biết tự lượng sức mình.
Lâm Triều Tịch kéo bàn ra sau, giữ khoảng cách với cậu ta.
Thế giới đúng là có người này người kia, kể cả trẻ con cũng thế.
Trang đầu tiên, trang thứ hai… cô không ngẩng đầu nhìn giờ nữa, cũng coi như Chương Lượng không tồn tại, thế giới của cô chỉ tập trung vào những phép tính máy móc cùng tốc độ giải bài.
Sau khi đọc đề, mọi câu hỏi đều trở thành sự kết hợp giữa con số với con số, một thế giới đơn giản và thuần khiết.
Tay viết không ngừng, mắt nhìn câu hỏi tiếp theo, tính toán, lật bài thi, tiếp tục giải.
Không biết đã qua bao lâu, cô vẫn duy trì tốc độ ấy, không sốt ruột, cũng không vấp váp. Mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại chiếc quạt trần đang quay trên đỉnh đầu.
Ngòi bút dời đến câu cuối cùng, điền xong ô trống cuối, cô lập tức lật về trang đầu tiên, vừa là để điền nốt đáp án vào tờ đề, vừa là tìm một cách giải khác, đồng thời nhanh chóng soát lại một lượt, sau đó lập tức đứng dậy, cầm bài làm lên bục giảng, lúc này là 11 giờ 38 phút, cô còn dư ra thêm hai phút.
“Làm xong rồi á?” Giới Nhiên đứng trên bục giảng, da ngăm đen, hai mắt rất sáng, nhất là những lúc kinh ngạc.
“Vâng.”
Giới Nhiên loạt xoạt lật bài xem, chỉ tay lên ba ô trống ở trang thứ ba, nhắc nhở cô: “Em còn ba câu chưa làm.”
“Không kịp nữa ạ.” Lâm Triều Tịch nói dứt khoát, đi thẳng ra ngoài, chợt nhớ ra gì đó, cô lại quay lại nói với Giới Nhiên: “Thầy phải xuống dưới cùng em, làm chứng em không hề trao đổi bài với bạn ấy.”
Giới Nhiên dùng con mắt “học sinh tiểu học mà sao mà ranh ma thế không biết” nhìn cô, đặt bài thi xuống: “Đi thì đi.”
***
Lúc bọn họ ra khỏi phòng thi, sau lưng dấy lên tiếng ồn lao xao. Lâm Triều Tịch đút tay túi quần, không thèm quan tâm, khoan khoái xuống tầng.
Giới Nhiên đi theo sau cô, xuống được hai tầng, cuối cùng cũng không nhịn được lầm bầm.
“Đây gọi là gì, xả thân vì nghĩa à, em phải biết rằng để trống ba câu sẽ tăng nguy cơ bị đào thải đấy!”
“Không thể đâu ạ.”
“Vì sao!” Giới Nhiên kéo cô lại.
“Vì những câu khác em đều đúng hết, thưa thầy.” Lâm Triều Tịch quay đầu nói.
“Vãi… các em có phải học sinh tiểu học không đấy!” Giới Nhiên rít lên: “Sao lại tự tin thế được!”
“Em còn đỡ đấy, người tự tin thực sự đang ở dưới kia kìa.” Cô chỉ dưới chân.
Nghĩ đến cái người dưới tầng chỉ cần một nửa thời gian để làm xong bài thi với số lượng câu hỏi như nhau, chút tài mọn của cô thật sự chẳng ăn nhằm gì.
Dưới tầng.
Bùi Chi ngồi trên bậc tam cấp trước toà nhà, bóng lưng yên tĩnh, như đang nhàm chán nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước mặt cậu là đống hành lý, ba lô, vali màu sắc sặc sỡ. Nói chung là đồ đạc rải rác khắp nơi, thậm chí trông khá giống một bãi rác hỗn loạn.
PPhía xa là hồ nước lớn và rừng cây, nghe thấy tiếng bước chân của họ, cậu bé ngồi trên bậc tam cấp phủi quần đứng dậy, sau đó mới quay đầu lại.
Lâm Triều Tịch vẫy tay với cậu, Bùi Chi gật đầu đáp lại, cậu đeo chiếc ba lô gọn nhẹ của mình đi về phía cô, rất tự nhiên hướng tới chỗ cầu thang.
Bùi Chi không nói gì, Lâm Triều Tịch như được thở phào.
“Này!” Mắt Giới Nhiên dán lên chiếc ba lô màu đen của cậu, gọi giật lại: “Đồ em mang có chút xíu, tại sao phải ở lại giúp các bạn trông đồ? Học sinh tiểu học bây giờ đều học theo chủ nghĩa anh hùng thế sao?”
Bùi Chi ngẩng đầu nhìn hành lang chật hẹp, quay lại nhìn lướt qua những chiếc va li, ánh mắt trong veo điềm đạm, chỉ đáp: “Em cảm thấy, đống đồ này quá nặng, có lẽ sẽ không an toàn.”
Lâm Triều Tịch ngẩn người, đây chính là nguyên nhân sâu xa cô chấp nhận làm bài thi tiếp sức cùng Bùi Chi. Bởi vì cô cũng cho rằng để đám trẻ mang hành lý lên trên sẽ rất mệt, lại rất có khả năng gặp phải những nguy hiểm tiềm ẩn.
Nhưng cô hiểu rõ, nếu dùng thân phận một đứa trẻ nói ra điều này thì không phù hợp cho lắm, nhưng lí do này được Bùi Chi nói ra rất đỗi tự nhiên, lý lẽ chặt chẽ.
Bùi Chi tiếp tục bước đi, mặc kệ Giới Nhiên có gọi thế nào cũng không quay lại.
Lâm Triều Tịch nhìn cậu đi lên, bước vào chỗ khuất bóng trên cầu thang, cô cảm thấy bóng lưng cậu như trùng lại với một khoảnh khắc nào đó của rất nhiều năm sau.
Bùi Chi của lúc đó vừa mới kiên nhẫn giảng xong bài cho rất nhiều người, sau đó ra khỏi lớp học.
Cách dãy hành lang, nhìn ra phía xa xa, cô thấy trên người Bùi Chi phủ một lớp bụi phấn, khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên cô hiểu về cậu, một Bùi Chi nghiêm túc, chuyên tâm, đã biết nên làm gì thì sẽ làm tới cùng.
Cậu khiến người khác ngưỡng mộ, cũng khiến người ta tiếc nuối bồi hồi.
Mà lúc này, ngắm nhìn bóng lưng tinh khôi của cậu thiếu niên Bùi Chi, cô chỉ biết thở dài, haiz, cậu mới bằng này tuổi thôi…
Ngay lúc cô đang âm thầm xúc động, Bùi Chi bỗng dừng lại ở chiếu nghỉ, quay đầu lại như vừa nhớ ra việc gì.
“Tên là gì?” Bùi Chi hỏi.
“Tớ á?” Lâm Triều Tịch chỉ vào mình, vui mừng đan xen thất vọng, sao lâu thế rồi… Bùi Chi vẫn chưa biết mình tên gì?
Bùi Chi lắc đầu, nhìn sang Giới Nhiên.
Giới Nhiên cũng ngẩn người, tự nhiên bị một đứa trẻ hỏi như vậy, anh cảm thấy mình như đang bị đại ca chỉ đích danh.
“Giới Nhiên.” Anh ta vô thức trả lời.
“Em đã biết.” Bùi Chi gật đầu, thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi lên.
“Sao thằng nhóc lại phải hỏi tên tôi, lại còn “em đã biết” chứ!” Giới Nhiên nói năng lộn xộn, để lộ chiếc răng nanh, tự nói tự nghe: “Đừng bảo là nửa đêm tìm đến phang đầu tôi đấy.”
“Chắc không đâu ạ.” Lâm Triều Tịch nhìn anh ta, rõ ràng anh mới là sinh viên đại học đấy nhá…
Bùi Chi thong thả đi, bóng lưng biến mất ở khúc ngoặt.
Bỗng Lâm Triều Tịch cảm thấy, hình như vừa nãy Bùi Chi thật sự cố tình hù anh thầy này, người thế mà thù dai, cũng đáng yêu ra phết.
Nhưng mà… cậu ấy có thật sự biết tên mình?
Cô thầm hỏi.