Hiệu phó Trương đi rồi, nơi này trở thành sân khấu của Giới Nhiên.
Anh ta đứng trên bục giảng vươn vai: “Các bạn nhỏ, bây giờ chúng ta đến kí túc xá nào.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên dưới bóng cây đã có xe tham quan du lịch chờ sẵn, tài xế đỗ xe uể oải chờ bọn họ.
Cô và Bùi Chi vẫn đang đứng, hai người tự động bỏ qua bước ngồi xuống rồi lại đứng lên, không hẹn mà cùng đi ra ngoài, Hoa Quyển, Lục Chí Hạo vội vã chạy theo.
“Vãi thật, ông Hiệu phó này làm sao thế không biết!”
Vừa ra khỏi cửa, Hoa Quyển liền bực dọc trút giận, Lục Chí Hạo trầm ngâm không nói gì.
“Các cậu đừng buồn, trên đời này không ai là không phải đụng độ vài giáo viên hãm…”
Hoa Quyển vẫn léo nhéo, Bùi Chi đã âm thầm quay lại, kéo cái vali của Hoa Quyển, hỏi: “Có đi không?”
“Đi đi đi!” Hoa Quyển thụ sủng nhược kinh, chạy nhanh bất ngờ.
Bùi Chi đeo cái ba lô đen của cậu nhàn nhã đi đằng trước, cả quãng đường rợp bóng cây, vô cùng mát mẻ.
Lâm Triều Tịch vừa chạy đi vứt vỏ gói mì tôm trẻ em, phủi bột gia vị dính trên tay, hỏi Bùi Chi: “Lẽ nào Hiệu phó Trương lấy đề thi cấp hai ra bắt cậu làm?”
“Có lẽ thế” Bùi Chi đáp: “Thật sự là tớ đọc không hiểu gì.”
“Cố tình bắt nạt người ta chứ còn gì?” Hoa Quyển lại kéo cao giọng.
“Không biết làm là chuyện bình thường, chẳng sao cả.” Bùi Chi thong thả.
“Haiz!” Hoa Quyển ngán ngẩm.
Lâm Triều Tịch cười toe, cô nhìn đôi mắt sáng ngời của Bùi Chi, bỗng cảm thấy ý định toan đập bàn đứng dậy ban nãy của mình thật ngốc nghếch.
Đây là Bùi Chi đấy, cậu sẽ không xấu hổ hay giận dữ khi bị giáo viên dạy dỗ trước lớp, cũng sẽ không buồn phiền vì những thứ mình không biết.
Những thứ chưa biết có lẽ mới là điều khiến họ vui vẻ nhất nhỉ?
“Sao hai người các cậu không tức giận chút nào thế?”
“Tức cái gì?”
Cô và Bùi Chi đồng thanh.
Nghe vậy, cục tức của đại ca Hoa Quyển càng nuốt không trôi, đùng đùng xách hành lý vứt lên xe tham quan, không nói gì nữa.
Phía sau bọn họ, đám học sinh còn lại cũng lần lượt đi ra.
Giới Nhiên thì ranh ma thật đấy, nhưng so với ông Hiệu phó lạnh lùng kia thì còn đỡ hơn nhiều, các bạn nhỏ vây quanh anh ta ríu rít hỏi nọ hỏi kia, ví dụ như chia kí túc xá này, chiều nay làm gì này, về sau liệu có phải làm bài kiểm tra mỗi ngày không này.
Giới Nhiên cười híp mắt, trả lời: Đến lúc đấy khác biết.
“Thầy Giới, bọn em thực sự phải ở đây một tháng sao?”
“Yên tâm đi, không phải tất cả mọi người đều có thể ở trọn một tháng đâu.”
Đám học sinh bất mãn kêu ca.
“Vậy phải làm gì mới được ở lại lâu hơn ạ?”
Giới Nhiên: “Sao lại hỏi như vậy, tưởng các em muốn về rồi cơ mà?”
Lúc nói câu này, ánh mắt anh ta đánh tới chỗ họ, Lâm Triều Tịch ngồi đối diện Bùi Chi, giữa bọn họ là đống hành lí, Bùi Chi chống một tay lên má, hàng mi khép lại như cánh quạt, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Triều Tịch nhún vai, cô mà đòi về vì chút chuyện cỏn con này thì mới buồn cười.
“Không được, về là mẹ em đánh chết.”
“Bị đuổi sớm quá mất mặt lắm!”
Đám học sinh tiếp tục hỏi: “Thầy tiết lộ cho bọn em chút bí quyết thi cử đi mà!”
“Bí quyết chính là: Tìm đồng đội tốt, đôi bạn cùng tiến.”
“Tức là sao!” Đám trẻ đồng loạt hỏi, âm thanh vang dội khiến cây động chim bay.
Giới Nhiên cười: “Được rồi được rồi, mau lên xe đi, ngồi đâu cũng được”
***
“Đâu cũng được” vốn dĩ là cụm từ phức tạp nhất.
Có 5 xe tham quan, đám học sinh ban nãy đã làm quen nói chuyện với nhau, ai cùng trường ngồi thì cùng xe, ai đơn phương độc mã thì chọn đại chỗ không ai ngồi, còn tình huống của bọn họ thì… hơi gượng gạo.
“Bùi Chi, Hoa Quyển, có muốn đến ngồi với bọn tớ không?”
Có hai học sinh trường Thực nghiệm chạy tới thành khẩn gửi lời mời.
Hoa Quyển đang dỗi cả thế giới, bỗng phải đối mặt với lời mời đầy thành ý như vậy lại không biết nên từ chối thế nào.
Lục Chí Hạo nói: “Thế hai cậu cứ đi đi, dù sao các cậu cũng học cùng trường.”
Lâm Triều Tịch trợn mắt há mồm, sắp sửa cấu xé Lục Chí Hạo đến nơi.
Lúc này, Bùi Chi trả lời dứt khoát: “Bọn tớ ngồi đây rồi.”
Ông cụ non khó khăn lắm mới nói được vài chữ, thậm chí còn chẳng thèm tìm lý do lấy lệ, nói chung là rất thẳng thắn.
Hai bạn nhỏ kia thấy cậu bảo vậy, cũng chỉ đành gãi mũi bỏ đi, không nói gì quá đáng.
***
Xe tham quan xuất phát.
Ánh nắng không còn chói lọi như lúc đầu, gió lay gợn sóng, thỉnh thoảng có con cò trắng và chim nước bay lên, đám học sinh hào hứng phấn khích, bỏ quên khuấy đi bài thi căng thẳng ban nãy.
Thế này mới giống trại hè chứ, Lâm Triều Tịch vươn vai một cái.
Môi trường trong Trụ sở Ốc Đảo quả thực tươi đẹp, lại vừa xây xong, cơ sở vật chất mới toanh, rất nhiều trường học chọn nơi này để tổ chức các hoạt động nghỉ hè.
Dọc đường đi, họ thấy rất nhiều học sinh leo trèo chạy nhảy trong khu thể thao ngoài trời, hoặc không thì nắm tay nhau đi theo giáo viên dẫn đội cho dê ăn, còn chỗ cắm trại dựng lò nướng, mùi thịt thơm phức bay xa theo gió, lúc này họ mới nhớ ra mình còn chưa ăn uống gì.
Bạn nhỏ Hoa Quyển hít sâu một hơi, thở dài: “Thích thật đấy, giá cứ thế này suốt một tháng mà chẳng cần thi thố gì thì tốt.”
“Sao cậu lại sợ thi thế.”Lâm Triều Tịch cười hỏi.
Hoa Quyển quay đầu sang Lục Chí Hạo: “Lão Lục ơi, cậu nói đi.”
“Nói gì cơ?” Sau bài kiểm tra đó, tâm trạng Lục Chí Hạo không tốt lắm, bị Hoa Quyển điểm đến tên mới giật mình.
“Nói cho hai vị này biết, vì sao bọn mình lại sợ thi.”
“Sợ thi không ra gì!” Lục Chí Hạo nói.
Hoa Quyển búng tay cái póc, quay sang nhìn cô: “Cậu hiểu rồi chứ?”
Lâm Triều Tịch lắc đầu.
“Cậu học quá giỏi, cậu không hiểu được.” Lại nhìn Bùi Chi, chặn họng ngay: “Cậu im miệng.”
Bùi Chi quả thực vừa định lên tiếng, bị Hoa Quyển cảnh cáo, cậu nở một nụ cười hiếm hoi, nghiêm túc nói: “Tớ vừa bị 0 điểm đấy.”
“Cái đấy không tính!” Hoa Quyển la lối: “Đề cấp hai mà còn làm được thì cậu không phải người!”
“Vốn cũng đâu phải người.” Lâm Triều Tịch nói trong vô thức.
Nghe vậy, Bùi Chi ngạc nhiên nhìn cô.
Lâm Triều Tịch vội vàng chữa ngượng: “Tớ đang bảo Lục Chí Hạo!”
Lục Chí Hạo gãi đầu, không phản bác. Màn tung hứng của cô và Hoa Quyển với sự phối hợp của Bùi Chi có vẻ cũng chẳng giúp đồng chí Tiểu Lục vui vẻ hơn là bao.
Lâm Triều Tịch bó tay rồi, đành hỏi thẳng: “Cậu sao vậy?”
“Tớ… chỉ là tớ cảm thấy chắc không ở lại được bao lâu, như kiểu cố gắng tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Cậu còn chẳng ý nghĩa gì, thế ông đây lại càng vô nghĩa à!” Hoa Quyển tức giận.
“Thế… cậu tham gia là vì muốn tranh suất tuyển thẳng hay là muốn lọt vào top 5 cúp Tấn Giang?”
“Hả?” Lục Chí Hạo nhíu mày, dường như rất khó để hiểu được câu hỏi này. Sau đó đáp: “Tớ không biết nữa, cậu thì sao?”
“Mỗi đứa bọn mình đều nói ra thử đi, bọn mình đến đây để làm gì!” Lâm Triều Tịch vỗ tay đề xuất.
“Không cần đứa nào cũng nói đâu…” Hoa Quyển bảo: “Chỉ cậu thôi.”
“Vì sao?”
“Tớ chẳng có lí do gì cả, thi đỗ thì đến.”
“Cậu thì không có, nhưng sao cậu biết Bùi Chi cũng không có.” Lâm Triều Tịch nhìn sang Bùi Chi, hai mắt sáng rực.
“Tớ cũng không có.” Đây là đáp án của Bùi Chi.
“Hả?”
Câu trả lời này khiến Lâm Triều Tịch bất ngờ, cô luôn cảm thấy bất kể là hiện tại hay sau này, Bùi Chi luôn luôn là một người sáng suốt, biết mình đang làm gì, cần phải làm gì, vì sao phải làm. Sao cũng có lúc cậu không biết thế này?
“Vì sao?”
Lâm Triều Tịch hỏi xong mới thấy ngu ngốc, vì sao không biết vì sao mình lại tới đây, câu hỏi vô hạn tuần hoàn không hồi kết.
Nhìn ba đứa trẻ với mức độ mờ mịt khác nhau, chính Lâm Triều Tịch cũng mờ mịt theo, ừ nhỉ, vì sao lại đến nhỉ?
“Thế còn cậu?” Bạn Bùi Chi hỏi cô.
Nhìn ánh mắt hòa nhã của cậu nhóc, Lâm Triều Tịch nghĩ, mình không thể nói là vì muốn bù đắp nuối tiếc của kiếp trước, vì Lão Lâm, vì cả cậu…
Cuối cùng cô lấy một lý do hợp lý nhất với tình hình trước mắt: “Vì tớ đã cược với mẹ trưởng, nếu tớ tham gia cúp Tấn Giang và giành quán quân, mẹ trưởng sẽ để tớ tự chọn gia đình mà tớ muốn.”
“Chọn gia đình cậu muốn là sao?” Hoa Quyển ngẩn người.
“Tức là gia đình nhận nuôi đó.” Lâm Triều Tịch nói: “Mẹ trưởng đã tìm cho tớ một gia đình, nhưng tớ không muốn đi lắm.”
Bạn nhỏ Hoa Quyển hít một hơi: “Mình lại quên béng mất!”
“Không sao, anh Tịch vô tư lắm, không phải câu nệ.”
Nói xong, cô quay đầu lại, phát hiện bạn nhỏ Bùi Chi đang nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
Bùi Chi lúc nhỏ luôn khiến người ta có cảm giác dửng dưng như không, rất hiếm khi cậu nghiêm túc nhìn một người đến vậy, nhất là lúc này, đôi mắt trong veo của cậu còn có chút ý tứ thăm dò khó hiểu.
Lâm Triều Tịch hơi lúng túng, rất muốn nói thật ra chuyện không như cậu nghĩ đâu…
“Thế rốt cuộc mẹ trưởng của các cậu đã tìm gia đình thế nào mà cậu lại không muốn đi đến vậy.” Hoa Quyển cắt ngang suy nghĩ của cô, giơ ngón tay cái đảm bảo chắc nịch: “Có khó khăn gì cứ nói với tớ, tớ bảo bà chị…”
“Một gia đình tốt, đều là giáo sư!” Lâm Triều Tịch cười.
“Thế sao cậu không đi theo người ta!” Hoa Quyển hỏi.
Lâm Triều Tịch: “Cứ là gia đình tốt là tớ phải thích à, tớ có lí tưởng và tham vọng của riêng mình.”
Hoa Quyển Lục Chí Hạo nghe vậy thì đần mặt, ngược lại, Bùi Chi thì như đang chờ cô nói ra lí tưởng của mình là gì.
Cách đó không xa, những căn nhà gỗ màu trắng nằm rải rác đã hiện ra, có vườn hoa, có sông nhỏ, có những ngọn đèn đường phong cách Châu u và rất nhiều trẻ con đang nô đùa. Giáo viên dẫn theo cả đoàn, xem chừng đang giảng giải cho học sinh cách nhận biết các loại cây bên đường, ở góc xa hơn nữa còn văng vẳng giọng ai ngâm một bài thơ tiếng Anh.
“When you are old and grey and full of sleep,
And nodding by the fire, take down this book,
And slowly read, and dream of the soft look…”
Lâm Triều Tịch nghe bài thơ đó, bỗng ngẩn ngơ, đây là bài thơ Lão Lâm từng đọc cho cô nghe hồi còn bé tí.
Sau đó mới chợt nhận ra, chủ đề trò chuyện của họ từ lúc nào đã trở nên sâu sắc và không hề phù hợp lứa tuổi.
Nhưng có lẽ do phong cảnh lẫn tiếng cười đùa xung quanh quá tươi đẹp, bài thơ kia cũng quá đẹp đẽ, cô vươn vai, chậm rãi nói:
“Thật ra ở thời điểm hiện tại, tớ cũng không biết lí tưởng hay tham vọng của mình là gì, vậy nên thấy những người từ khi còn bé đã biết bản thân muốn gì, nỗ lực theo đuổi nó, cứ như vậy cố gắng đến cùng, tớ thấy những người ấy rất cừ.”
Cô liếc nhìn Bùi Chi, tiếp tục: “Còn một học sinh bình thường như tớ, nhiều lúc tớ vẫn mờ mịt với những thứ mình cần làm và vì sao mình phải làm, thậm chí đến việc học… vì sao lại phải học? Vì muốn thi vào trường đại học tốt, vì sau này có được công việc kiếm ra nhiều tiền? Sau đó thì sao?”
“Tớ cũng không biết sau đó thì sao nữa. Nhưng ở thời điểm này, tớ cứ nghĩ ra cho mình một lý do. Đối với tớ, học hành chăm chỉ có thể mang lại cho tớ càng nhiều cơ hội được lựa chọn. Tớ có thể dùng thành tích để đổi lấy cuộc đời mà tớ muốn, hơn nữa chuyện này rất quan trọng với tớ.”
Cô nhìn sang Lục Chí Hạo, nghiêm túc nói: “Vậy nên bất kể thế nào, cơ hội luôn là cơ hội, có lúc nó sẽ xuất hiện trong khó khăn, có lúc quá trình xuất hiện của nó gian nan và khó chịu, có khi kết quả của nó sẽ khiến cậu buồn phiền, nhưng tóm lại, vẫn phải cố gắng tóm lấy từng cơ hội một! Dù sao thì có rất nhiều chuyện chỉ khi ta nghiêm túc với nó thì mới tìm thấy được ý nghĩa thực sự của nó.”
“Nếu cứ ôm mãi cái suy nghĩ bỏ lỡ một lần này cũng không sao, đằng nào cũng không làm được, một ngày nào đó sau khi chúng ta lớn rồi, chúng ta sẽ hối hận.”
Cô nói xong, cảm thấy bầu không khí xung quanh hơi sai sai, chợt nhận ra phát ngôn như vậy quá không phù hợp với một đứa trẻ.
Quả nhiên, Lục Chí Hạo nhìn cô, cảm động nói: “Cảm ơn cậu Lâm Triều Tịch, đoạn sau đọc thuộc đỉnh thật đấy, sách văn mẫu nào viết vậy?”
Lâm Triều Tịch ngẩn ra, bất đắc dĩ cười xòa, bỗng nhớ đến Lão Lâm.
Tiếng trẻ con tươi cười trôi theo gió, giá mà Lão Lâm ở đây thì tốt biết bao.