Diệp Nhượng hoàn toàn không có manh mối, nhưng Hoa Tê Vân lại giống như biết Hoa Thanh Nguyệt đang ở đâu.
Lúc tới ngã rẽ Diệp Nhượng hỏi: “Sao anh biết là đi bên kia?”
Hoa Tê Vân nói: “Trên người Nguyệt Đoàn Tử có mùi thơm lạ lùng.”
Biểu tình trên mặt Diệp Nhượng như nứt ra.
Trong lúc nhất thời anh không biết phải đáp lại thế nào.
Hoa Tê Vân thì vẫn mặt không biểu tình nói: “Chỉ đùa một chút thôi.
Tuy người của Thương tộc thường xuyên ra vào núi lớn nhưng nếu không biết rõ về ngọn núi thì dù là người có kinh nghiệm cũng có lúc lạc đường.
Thông tin hiện đại cũng không đáng tin cậy vì thế để ngừa bản thân bị lạc tộc nhân đều đeo một cái túi thơm, trên trang sức thường xuyên đeo cũng có bột hương liệu.”
Diệp Nhượng: “Sao tôi không ngửi được?”
“Cậu mà ngửi được thì chính là……” Hoa Tê Vân nhịn không nói nốt từ chó.
Diệp Nhượng lập tức đổ tội: “Vừa rồi anh định nói chó hả? Anh chắc chắn định nói thế!”
Hoa Tê Vân: “Chẳng lẽ cậu không phải à?”
Anh vợ và em rể lại rơi vào nguy cơ tan rã liên minh.
Hoa Tê Vân nắm chắc trăm phần trăm có thể thông qua con bướm đặc biệt của Thương tộc để tìm ra vị trí của Hoa Thanh Nguyệt.
Nhưng thế gian này làm gì có thứ nào trăm phần trăm, nếu một kẻ nói quá chắc chắn thì trời xanh sẽ rất vui vẻ đánh sưng mặt kẻ đó.
Anh vợ lúc này bị vả sưng mặt thế là tức nhe răng trợn mắt nói: “Biến mất rồi.”
Mấy con bướm cũng lượn vòng tại chỗ thật lâu giống như mê mang.
Mùi hương biến mất, trước mắt họ xui xẻo thế nào lại là đường rẽ hai hướng.
Vì thế anh vợ nói: “Đến đây đi Diệp Nhượng, để chúng ta xem đi đường nào.
Cậu chọn trước.”
Dũng sĩ Diệp Nhượng trực tiếp chọn lựa con đường khó khăn và chỉ con đường thoạt nhìn cực kỳ âm trầm: “Tôi sẽ đi đường này tìm cô ấy.
Định vị trên di động của tôi là do cơ quan lắp, tôi sẽ mang theo nó bên người.
Nếu tới sáng tôi và Nguyệt Đoàn Tử không ra thì anh tới viện nghiên cứu xem định vị của tôi nhé.”
Diệp Nhượng nói xong lập tức hít sâu một hơi và bước chân về phía trước, bóng dáng anh nhanh chóng lẫn trong cỏ cây um tùm.
Hoa Tê Vân oa một tiếng, đôi mắt đen lúng liếng nhìn phía trước —— đã không thấy con đường đâu nữa.
Hoa Tê Vân hỏi: “Vẫn là Sơn Thần à?”
Trong bầu trời đêm yên tĩnh truyền tới một tiếng chim hót uyển chuyển.
“Vậy…… Nguyệt Đoàn Tử đâu? Có an toàn không?”
Tiếng chim hót vang lên mang theo vui sướng.
Con bướm phía sau đậu trên tóc anh thế là Hoa Tê Vân ngáp một cái và duỗi người ngồi xổm xuống nhặt một nhánh cây bôi bôi vẽ vẽ.
Sau khi có được kết quả khiến người ta an tâm anh đút tay vào túi và dẹp đường về nhà.
Anh lái xe của Hoa Thanh Nguyệt về luôn.
“Một khi đã như vậy thì tôi không cần đi theo xem náo nhiệt làm gì.” Ông anh nào đó nói.
Diệp Nhượng cầm đèn pin và đi một lát nhưng trước mắt vẫn là bụi cỏ cao nửa người mãi không thấy cuối.
Diệp Nhượng: “Mình còn tưởng sẽ thấy mặt trăng……”
Anh luôn có cảm giác đi đường này sẽ thấy mặt trăng quỷ dị lúc trước, sau đó tìm được người anh em kết nghĩa bánh quy của mình.
Từng bầy dơi bay qua.
Diệp Nhượng suýt thì ném đèn vì sợ.
Sau khi an ổn vượt qua đàn dơi đầu tiên anh cảm thấy bốn phía có cái gì đó đang tới gần thế là anh nâng tay lên đảo đèn khắp nơi.
Chỉ thấy hai người bùn nhìn bằng cỏ khô với mặt nạ quỷ đang lay động trong gió.
Lúc ánh đèn đảo qua tụi nó còn phát ra tiếng kẽo kẹt trong phim ma.
Diệp Nhượng: “…… Kỳ quái.”
Thật lạ, chỗ này đâu phải cánh đồng, cũng không trồng lương thực thì sao lại có người bù nhìn nhỉ?
Diệp Nhượng tiếp tục đi tới và đột nhiên ngừng bước chiếu đèn qua.
Không phải ảo giác, vừa rồi…… chúng nó đi tới gần anh.
Diệp Nhượng chiếu một bên nhưng khóe mắt lại thấy bù nhìn ở phía kia đang động.
Anh lại chiếu bên kia, ánh sáng chiếu tới mặt nạ quỷ của bù nhìn thì thấy nó đang cười toe toét, giống như chọc anh chơi, thân thể nó còn run run.
Diệp Nhượng cất bước đi qua lại chợt thấy phía sau có tiếng gió véo một cái thế là anh không thể không quay đầu sau đó đèn pin rơi xuống, nguồn sáng biến mất.
Sau khi hồi hồn anh mới chậm rãi mở mắt ra và thấy bụi cỏ dưới chân lao nhanh, hai cánh tay anh bị hai con bùn nhìn xách hai bên.
Người bù nhìn mặt quỷ đang tung tăng nhảy nhót, lúc cười lúc giận mà kéo anh đi.
“Nguyệt Đoàn Tử đâu?” Trong lúc mơ màng Diệp Nhượng hỏi.
Sương từ cỏ cây bôi khắp mặt anh, nhưng trong mơ hồ anh vẫn nghe thấy tiếng trả lời.
Hai con tiểu quỷ này đúng là muốn kéo anh đi gặp Hoa Thanh Nguyệt.
Trái tim vốn treo cao của Diệp Nhượng bỗng buông xuống.
Ồ, thực quỷ dị, nhưng đối với một người đàn ông đã trải qua trăm trận như anh thì loại chuyện huyền huyễn không theo khoa học này anh đã thấy nhiều nên quen rồi.
Chuyện này quỷ dị lại kh ủng bố nhưng trong lòng anh vẫn kiên định.
Ừ, thật tốt, Hoa Thanh Nguyệt cũng không đi lạc, không xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Bỗng hai con bù nhìn kia dừng lại, đầu gối Diệp Nhượng quỳ trên mặt đất.
“Thăng đường ——”
Diệp Nhượng ngẩng đầu, hai bên là sườn núi nguy nga cao vút nhanh chóng biến thành hai hàng văn võ đại thần cầm ngọc hốt, đội mũ lụa màu xanh.
Phía trước Diệp Nhượng chính là một ngọn núi cực cao hóa thành một khuôn mặt chữ điền uy nghiêm thổi râu trừng mắt lộ vẻ dữ tợn.
“Ù òa, mang phạm nhân tới ——”
Diệp Nhượng: “A?”
Sao lại thế này?
“…… Nguyệt Đoàn Tử đâu?” Diệp Nhượng hỏi.
Nhưng đám dãy núi vẫn còn đắm chìm trong vở diễn nên chẳng có ai để ý tới anh.
Chờ bọn họ hát xong cả mặt đất chấn động, đong đưa, Diệp Nhượng vừa mới đứng lên đã bị lắc cho quỳ xuống.
Sau năm lần bảy lượt nếm thử anh đã hiểu đây là bắt anh phải quỳ.
Diệp Nhượng quỳ rạp trên mặt đất và hé miệng cười: “Tôi không quỳ đâu, tôi có tội gì chứ? Dựa vào cái gì bắt tôi quỳ.”
Dãy núi đồng loạt kêu lên: “Không biết tốt xấu —— không biết tốt xấu ——”
Diệp Nhượng cười: “Sao nào, các ngài biết nói thì kể kỹ càng tỷ mỷ cho tôi xem bản thân tôi không biết tốt xấu thế nào?”
Anh nghĩ thầm tôi còn chưa tố cáo các ông tội hành hạ người khác thế mà các ông đã mắng tôi không biết tốt xấu rồi.
Dãy núi hóa ra vô số quang ảnh bay tới bay lui bên người anh: “Muốn gặp cô ấy à?”
“Muốn gặp cô ấy à?”
Diệp Nhượng trả lời: “Tôi muốn, hiện tại cô ấy đang ở đâu? Các ngài giấu cô ấy ở đâu rồi? Các ngài hao hết tâm tư để tôi tới đây không phải chỉ để mắng tôi không biết tốt xấu đúng không?”
Dãy núi đồng thanh hát: “Con gái ta như hòn ngọc quý trong tay ta, nếu muốn gặp con bé thì phải đi bằng hai chân của mình ——”
Diệp Nhượng nghĩ nghĩ tới lời này và ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi cao nhất.
Ngọn núi ấy rất cao, ở trên đỉnh có một cái bóng như hạt vừng.
Nhưng dù chỉ là một điểm nhỏ bằng hạt vừng thì anh cũng biết đó là Hoa Thanh Nguyệt.
Anh khó mà nói rõ mình phán đoán kiểu gì ra cảm giác này, bản thân anh cũng thấy thần kỳ giống như khi nghe được núi lớn nói chuyện vậy.
Diệp Nhượng lẩm bẩm: “Không thành vấn đề, còn không phải là leo núi sao, thể năng của mình tốt thế thì sao phải sợ cái này?”
Anh vừa dứt lời đã xắn tay áo leo lên con đường núi.
Nhưng trên người anh dần dần nặng nề, núi ngày một cao hơn, đỉnh núi vĩnh viễn cao ngất nhìn xuống anh với ánh mắt khiêu chiến.
Trong quá trình anh leo lên từng mảnh ký ức nhỏ như tuyết rơi ào về phía này.
Diệp Nhượng duỗi tay túm lấy thế là một đoạn ký ức xông thẳng vào đầu anh.
Một thiếu nữ mặt tròn khoác áo lông thật dày, da tay nứt nẻ kéo xe đẩy nặng nề vượt qua núi lớn.
Lướt tầm mắt qua thiếu nữ kia Diệp Nhượng thấy trên xe đẩy là một chàng trai trẻ tuổi, trên khuôn mặt đen nhánh là ửng đỏ không bình thường, người này cũng không ngừng ho khan.
Không cần giải thích Diệp Nhượng đã lập tức biết đây là kiếp trước của mình và Hoa Thanh Nguyệt.
Hóa ra…… Kiếp trước của hai người không chỉ có Tiểu Hoa và Tiểu Diệp.
Dãy núi biến thành ảo ảnh vờn quanh người anh đủ 360 độ rồi tay cầm tay ca hát.
“Năm ấy trong đêm gió tuyết…… Là ai chở ngươi rời núi xem bệnh?”
Diệp Nhượng thở ra một hơi khói trắng, gió tuyết lạnh thấu xương thổi qua mặt và tay của anh.
Ngọn núi này đúng là tà môn, anh nhìn thấy ký ức nào thì núi cao sẽ tiến vào bằng hình thức tương ứng.
Vừa rồi còn cảnh non xanh nước biếc nhưng hiện giờ mọi thứ đã trở thành gió tuyết lạnh lẽo.
“Gió như đao, sương như kiếm vọt tới…” Diệp Nhượng hà hơi tay rồi tiếp tục đi.
Mảnh nhỏ ký ức sôi nổi đánh tới, trong quá trình lên núi anh nhìn thấy hết từng mùa xuân hạ thu đông, từng đời từng kiếp của mình và Hoa Thanh Nguyệt.
Bọn họ chưa từng có lúc nào được bạc đầu bên nhau, kết cục của họ lúc nào cũng là sinh ly tử biệt.
Mỗi đời Hoa Thanh Nguyệt đều cầu nguyện và nỗ lực, nhưng đa phần đều không đổi được kết quả tốt đẹp nào.
Rốt cuộc một mảnh ký ức thật to như quả bóng tuyết vùi lấp anh.
Diệp Nhượng bị tuyết đè và thấy được ngọn nguồn.
Một đôi tình nhân đứng trên đỉnh núi, người đàn ông trẻ tuổi mặc áo giáp nói: “Ta thề với núi cao ta nhất định sẽ cưới nàng.
Ta sẽ cho nàng vinh quang vô tận và hạnh phúc cả đời.
Chờ ta chiến thắng trở về ta sẽ vì nàng mà nguyện vượt mọi chông gai.”
Cô gái trẻ bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói được, áo giáp đỏ thắm của Thương tộc trên vai cô bay múa, chuông bạc rung động.
Mà dưới chân họ là mấy đồng tiền cô vừa bói, quẻ không tốt, là cửu tử nhất sinh.
Diệp Nhượng bò ra khỏi đống tuyết, rơi lệ đầy mặt.
Anh đã biết kết cục.
Anh nuốt lời vì anh đã không thể trở về nơi này.
Anh chết nơi tha hương, và sau đó thiếu nữ Thương tộc lại thề với dãy núi cao rằng: tuy bọn họ không phải một đôi được trời cao chú định, cũng không phải kim đồng ngọc nữ được ý trời nhìn trúng nhưng cô nguyện trải qua chín kiếp đau khổ để đổi lấy một đời được đầu bạc bên nhau.
Từ đó mỗi đời cô đều thực hiện lời thề của mình, không hề thay đổi.
Chín đời sinh ly tử biệt đổi lấy bây giờ mà anh lại quên mất.
Diệp Nhượng: “Cô ấy đang ở đâu? Ở phía trước chờ tôi sao?”
Anh không biết mình có thể hỏi ai câu này, cũng không biết núi non có nghe được không, nhưng anh cũng mặc kệ.
Núi non không phải vô tình, chúng nó là người chứng kiến những trắc trở và đau khổ cô phải trải qua vì người yêu trong từng kiếp.
Chúng nó quá mong muốn được giúp cô hoàn thành tâm nguyện.
Diệp Nhượng bò từng bước về phía trước.
Con đường dưới chân như lưỡi dao, hai tay và chân của anh bắt đầu chảy máu.
“Anh đã nói rồi…… anh sẽ trở về.” Diệp Nhượng nói, “Anh sẽ cưới em và cùng em đi qua một đời này, không bao giờ chia lìa……”
Anh chẳng rõ mình là ai nữa.
Bóng dáng của chín đời chồng lên nhau và hợp lại trên người anh.
Bản thân anh thì bám lấy núi đá, phía sau là từng vệt máu uốn lượn giống như áo choàng đỏ thắm chói mắt.
“Anh đã trở về…… Anh về rồi.”
Thần chí Diệp Nhượng dần mơ hồ.
“Anh tới …… để thực hiện lời hứa.”
“Cô gái ngốc.”
Rốt cuộc anh cũng biết vì sao mình lại thích gọi Hoa Thanh Nguyệt là cô gái ngốc, vì sao luôn muốn nhìn cô mãi không đủ và vì sao lại vừa gặp đã yêu cô sau đó hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi tình cảm này.
Bọn họ chưa từng được ở bên nhau một cách tử tế.
Bọn họ yêu nhau nhưng không có cơ hội gắn bó.
Mỗi lần cô đều nỗ lực để đổi lấy thời gian bên nhau dài hơn nhưng chẳng lay chuyển được kết cục anh rời đi sớm.
Mỗi lần đều là anh để lại đau khổ cho cô gánh vác.
Đời này anh sẽ kết thúc nỗi khổ của em, cô gái ngốc của anh.
Diệp Nhượng run rẩy bò lên tới đỉnh núi, sợi tóc của anh hỗn độn, hai mắt đỏ bừng, đến cổ họng cũng khàn khàn.
Trên áo sơ mi của anh là vết máu loang lổ, tay chân trầy xước.
(Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Anh không sợ lên núi đao, cũng không sợ xuống biển lửa, hiện tại anh chỉ muốn thấy cô gái ngốc của mình và nói rằng anh đã về.
Trên đỉnh núi là vầng trăng thật lớn.
Hoa Thanh Nguyệt rưng rưng nhìn lên.
Cô thấy được ánh trăng trong quá khứ, ngọn núi này là nơi chứng kiến câu chuyện của họ, cũng là ký ức của hai người.
Hiện giờ khổ tận cam lai, dãy núi và vầng trăng đều chúc phúc và mang hạnh phúc đó tới cho cô.
Diệp Nhượng bò l3n đỉnh núi nhìn bóng dáng Hoa Thanh Nguyệt thì rơi lệ sau đó anh dang hai tay ra nói: “Cô gái ngốc, em đợi lâu rồi hả?”
Hoa Thanh Nguyệt xoay người thấy anh đứng trong gió mang bộ dạng mà cô lưu luyến si mê suốt mấy đời này.
Trước giờ chưa từng có cái gì mà tình yêu sét đánh.
Vợ chồng trên thế gian này đều là xa cách rồi gặp lại.
Diệp Nhượng ôm chặt lấy cô gái ngốc của anh mà nở nụ cười.
Hoa Thanh Nguyệt ôm anh gào khóc, tiếng khóc quanh quẩn trong sơn cốc, bay ra xa vang vọng như tiếng cười hạnh phúc khi mất đi rồi lại tìm thấy.
Dãy núi khôi phục như lúc ban đầu, là non xanh nước biếc, hoa thơm bướm lượn, không có gió tuyết cũng không có biệt ly.
Trăng tròn giống như một đời này của họ, viên mãn lại sáng ngời, vô cùng xán lạn.
“Cô gái ngốc.” Diệp Nhượng ôm lấy cô, trong lòng tràn đầy vui sướng và chua xót.
“Em…… Không bao giờ đánh mất anh nữa.” Hoa Thanh Nguyệt chôn trong lòng anh mà lặp lại những lời này.
“Ừ, anh cũng sẽ không lạc đường nữa.”
Anh sẽ không lưu luyến cảnh đẹp trên nhân gian này nữa, anh chỉ nghĩ tới em đang đứng cuối con đường chờ anh thôi.
Anh đã về và sẽ không bao giờ đi nữa.
------oOo------