Ngày hôm sau Thẩm Việt đi Tường Tự thư viện dạy học, mang theo hai mắt thâm quầng, vào cửa thư viện đã bị viện trưởng chặn lại, nói với hắn một tin tức.
"Thẩm phu tử, A Lê nhà ngươi......"
Thẩm Việt phản xạ có điều kiện nói: "Không phải nhà ta, cách ba thế hệ, chưa qua năm đời, chất nữ."
Viện trưởng: "Nga, được được, chất nữ, ta nói chất nữ kia của ngươi, hôm qua đi nha môn xin công văn buôn bán, chạm vào một tên pháo hôi, nhi tử ta có tâm giúp nàng, nhưng lại thấp cổ bé họng, aiz."
Thẩm Việt không hỏi lại cặn kẽ, nhưng đã hiểu. Có chút quy củ thế tục, bất luận là ai, đều không tránh được, càng là người tầng lớp dưới chót, càng dễ dàng bị quy củ này bóp nắn
A Lê từ nhỏ lớn lên ở trong thôn, ngày thường làm bạn cùng đồng ruộng đậu hoa, lần đầu mở cửa hàng, nào biết đâu rằng trong nha môn quanh co lắt léo.
"Viện trưởng, ta xin nghỉ một ngày"
Viện trưởng tất nhiên hiểu hắn muốn đi làm cái gì, vội gật đầu.
Thẩm Việt vội vàng rời đi, lại dừng ở cửa thư viện. Hắn nhớ một lần thăm dò ngày hôm qua, mình biến thái như vậy...... Có thể nào không lo!
Ngay sau đó lại đi vòng trở về: "Viện trưởng, ta suy nghĩ một chút, hôm nay ta khóa dạy nhiều, không nên xin nghỉ." Nói xong, lập tức đi dạy học
Viện trưởng dấu chấm hỏi đầy đầu
Chờ giữa trưa hết khóa nghỉ ngơi, hắn cố ý tránh đi cửa trước của Chu Lê trở lại sân viện mình. Vốn tính trực tiếp về phòng nghỉ trưa, nhưng khi mặt Bắc tường vây truyền đến một trận tiếng đối thoại quen thuộc, bước chân vừa chuyển, lại đi tới dưới chân tường
Tường bên kia, Vương Hứa cùng Chu Lê đang ở ngồi ở hậu viện nghỉ ngơi, nói tới việc Chu Lê đi nha môn xin công văn buôn bán, đều là bất đắc dĩ thở dài.
Vương Hứa nói: "Nếu không ngày mai ta đi cùng muội được không?"
Chu Lê lắc đầu: "Ta đi hỏi qua, trong nha môn nói, ta còn thiếu thủ tục mới có thể làm được, nhưng làm việc cũng lạ lùng, ta hỏi hắn thiếu thủ tục gì, hắn lại không nói."
Vương Hứa vừa nghe, nói: "Ta thấy a, thủ tục thật ra không thiếu, có thể là xin mấy công văn này, thiếu chút bạc uống rượu ăn thịt thôi."
"Bạc?"
"A Lê, ta xem tám phần là như vậy, muội đủ bạc không? Nếu không đủ, ta mượn chút cho muội, ngày mai chúng ta lại đi."
Chu Lê do dự một lát, chỉ phải đáp ứng: "Ừm, cũng chỉ có thể như vậy, đa tạ Vương đại ca. Đây, uống chút trà kim ngân hoa, giải nhiệt a."
Nói, đứng dậy châm trà, ai ngờ Vương Hứa khách khí, vội đứng lên lấy ấm trà: "Để ta tự làm, để ta tự làm."
Trong lúc hai người ngươi kéo ta lấy ấm trà rơi khỏi tay, mắt thấy sắp rớt xuống đất, may mắn Vương Hứa tay mắt lanh lẹ, ngồi xổm người xuống đón lấy, mới không đến nỗi vỡ nát.
Nhưng kế tiếp, hắn lại không đứng lên được, tóc của hắn bị vướng vào mép bàn bên cạnh
Chu Lê thấy thế, vội nói: "Vương đại ca đừng nhúc nhích, tóc huynh bị vướng, ta lập tức gỡ xuống cho huynh."
Vương Hứa quả thực không dám động, tùy ý Chu Lê lấy.
Trong viện bỗng nhiên im tiếng.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
An tĩnh như vậy, làm bên kia tường Thẩm Việt đột nhiên muốn đá văng cửa nhỏ nối thông hai viện trên tường kia, xem hai người đột nhiên không nói lời nào tột cùng đang làm gì.
Nhưng mà nghĩ lại, tóc bị vướng? Vướng chỗ nào rồi? Hắn cũng từng bị vướng......
Nga, hôm qua hắn đọc luận ngữ đến chỗ nào rồi, vẫn nên tiếp tục đọc sách đi thôi! Nghe chân tường cái gì?
Thật nhục nhã! Còn ra thể thống gì!
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Buổi chiều Thẩm Việt lên lớp xong, trở lại tiểu viện, ngồi trong viện uống nước nghỉ chân. Sắc trời đã âm u mờ mịt mấy ngày nay, nhưng cũng chưa rơi xuống được giọt mưa nào, không khí khô nóng khó chịu, toàn bộ sân tựa như cái lồng hấp lớn
Tường vây bên kia bay lên từng đợt khói bếp trắng phêu, gió đêm oi bức thổi tới một trận hương cơm nấu khoai lang đỏ, vị ngọt ngào ngạt.
Thẩm Việt đột nhiên có chút đói bụng. Chỉ là hắn biết, hắn ăn không được cơm khoai lang đỏ kia
Bên cạnh truyền đến tiếng nữ tử thanh thúy: "Vương đại ca, ăn cơm!"
Có tiếng nam tử thô ráp đáp lại: "Được rồi!"
Thẩm Việt lại đổ một ly nước trắng uống, trong miệng nhạt nhẽo vô vị.
Con ngựa cột dưới tàng cây cam ngán ngẩm phì một hơi từ mũi. Hắn buông cái ly đứng dậy đi lên trước, sờ sờ lưng ngựa: "Như thế nào? Ngươi cũng cảm thấy thời tiết buồn bực, muốn ra ngoài chạy?"
Ngựa như là nghe hiểu, lẹp xẹp vài lần móng chân.
"Được, mang ngươi ra ngoài đi dạo."
Thẩm Việt cởi dây cương xuống, dẫn ngựa ra cửa, đi ra những ngõ nhỏ hẹp hẹp, đi vào trên đường, lên ngựa đi từ từ.
Trong bất tri bất giác, thế nhưng từ đầu phố bên này, đi tới cửa ngõ thị trấn. Hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, nhớ tới ban ngày khi viện trưởng nói, công văn Chu Lê cần còn chưa có làm xong. Nếu nàng ca ca còn, nơi nào lại để một cô nương gia như nàng bôn ba?
Mặc kệ như thế nào, tâm lý Thẩm Việt hắn biến thái, là chuyện của hắn, chuyện hắn đã hứa hẹn cùng bạn tốt không thể quên, nếu lại gánh thêm tội danh thất tín bội nghĩa, vậy hắn thật uổng phí là người đọc sách.
Nghĩ đến đây, quả tim treo ngược suốt một ngày của hắn cuối cùng rơi xuống trên mặt đất. Lập tức giục ngựa chạy nhanh, phi thẳng hướng huyện thành
Nha môn trấn trên chẳng qua là do huyện nha phái trú đến các trấn sở tại làm việc mà thôi, không thể xưng là công sở đứng đắn. Chẳng qua do dân chúng gọi chung bọn họ là "Nha môn" thôi. Xin công văn buôn bán, trình tất cả các giấy tờ xin bán lên, sau khi trấn trên sơ duyệt, sẽ thống nhất giao cho huyện nha phúc đáp ý kiến
Tuần tự theo lưu trình bình thường, nói nhanh cũng mất nửa tháng. Giống như Chu Lê, không biết chữ cũng không biết lưu trình trong đó, chỉ là bước trình giấy tờ xin bán cũng phải tiêu tốn hai ba ngày.
Thẩm Việt nghĩ, mình vốn dĩ đã hổ thẹn với nàng, hiện giờ biết rõ nàng có khó xử, còn không ra tay tương trợ, thật sự không xứng đạo quân tử
Sư gia huyện nha là sư huynh khi hắn ra ngoài cầu học quen biết được, mang theo bạc đi nhờ hắn hỗ trợ, hẳn là không thành vấn đề.
Thẩm Việt tìm được sư huynh, đi theo sư huynh ăn thịt uống rượu cùng mấy quan gia trong nha môn một đêm, ói ra bảy tám lần, cuối cùng lấy được công văn xin buôn bán có đóng dấu đỏ trong tay
Đợi đến ngày hôm sau hắn mang công văn cưỡi ngựa về Cam Thủy trấn, nửa đường lại gặp mưa to. Hắn sợ công văn thật vất vả mới có được đang cất trong lòng ngực bị ướt, dứt khoát cởi áo khoác ra bọc công văn kín mít, lại đến bên hồ sen hái hai mảnh lá sen bao ở bên ngoài. Cạnh hồ sen có chút trơn, hắn thiếu chút nữa ngã vào trong hồ
Sáng sớm hôm sau, còn một đoạn thời gian mới đến giờ dạy học ở thư viện, Thẩm Việt một mình đi vào trên cầu Tứ Động Kiều. Hắn cũng không phải về thôn, chỉ là đứng ở nơi đó nhìn nước sông cùng mưa to trôi qua
Khi Vương Hứa đi lên cầu, Thẩm Việt giao công văn buôn bán cho hắn, nói là viện trưởng hỗ trợ làm giúp, mình không tiện đưa A Lê, nhờ hắn chuyển giùm
Vương Hứa là người thô kệch, tư tưởng đơn giản, nào hiểu được tâm tư Thẩm Việt, cười nói: "A Lê ở trong tiệm, sao chúng ta không cùng nhau đi nói tin tức tốt này cho nàng biết?"
Thẩm Việt nói, "Ta không đi được, lát nữa ta còn cần dạy học, ngươi cầm đưa cho nàng đi." Cuối cùng cố ý thêm một câu, "Còn cần làm phiền Vương đại ca đừng nói việc này có quan hệ với ta."
Vương Hứa ngạc nhiên nói: "Vì sao?"
Thẩm Việt bịa đặt lung tung: "Đều có ẩn tình, nói ra công văn này có khả năng sẽ mất hiệu lực."
Vương Hứa bừng tỉnh đại ngộ, tám phần là viện trưởng cùng tam thúc giở chút thủ đoạn mờ ám nào đó mới được tới tay, bằng không làm sao có thể nhanh như vậy?
Không thể nói, không nói được. Chả trách hôm nay trên người tam thúc đầy mùi rượu......
"Ta phải nói như thế nào đây?" Vương Hứa có chút khó xử.
"Ngươi chỉ cần nói sáng nay ngươi đi ngang qua nha môn, đi nhìn thử, không ngờ đúng lúc làm xong, nên mang trở về."
Thẩm Việt giúp hắn tạo lời hay, Vương Hứa mới yên tâm, cất công văn vào trong túi áo
Hai người chia tay, Thẩm Việt đi thư viện, Vương Hứa đi vào trong cửa hàng, việc đầu tiên là lấy công văn buôn bán ra giao cho Chu Lê.
Chu Lê tự nhiên vui mừng khôn xiết: "Xong rồi? Nhanh như vậy? Sáng nay huynh đi lấy sao?"
Vương Hứa nhớ lời Thẩm Việt nói, ấp úng gật đầu.
Chu Lê không nghi ngờ hắn, chỉ kinh ngạc với tốc độ phê duyệt công văn này, hôm qua mới đưa cho các quan gia bạc dùng trà, hôm nay lập tức làm xong, sớm biết vậy nàng đã đưa sớm một chút
Vương Hứa thấy nàng cầm công văn cười đến mắt hạnh cong cong, cũng cao hứng vì nàng. Chẳng qua, trong lòng hắn lại có chút bất an.
Thật sự không nói cho A Lê biết, công văn này, kỳ thật là do tam thúc bọn họ nghĩ biện pháp làm được sao?
Một buổi sáng làm việc, Vương Hứa đều nghĩ chuyện này. Giữa trưa khi ăn cơm, Chu Lê vì cảm kích hắn vay tiền cho nàng làm công văn, làm thêm hai món ăn, Vương Hứa nhìn một bàn thức ăn phong phú, trong lòng càng thêm băn khoăn.
"A Lê, Vương đại ca muốn nói với muội một việc......"
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Ăn xong cơm chiều, Vương Hứa rời đi, Chu Lê rửa chén lau nồi xong, lại lần nữa nhóm lửa, làm thức ăn khác
Bận việc gần hơn nửa canh giờ, cuối cùng làm ra ba món thức ăn. Chả giò chiên, thịt viên tứ hỉ cùng với cháo gà nóng
Cẩn thận đặt thức ăn vào hộp đồ ăn, khi đi ra nhà bếp, mặt trời đã sắp xuống núi
Nàng mang theo hộp thức ăn ra cửa, theo phương hướng trong trí nhớ, tìm được ngõ nhỏ thông đến viện tam thúc, lại đi đến trước cửa viện hắn
Nàng tiến lên gõ cửa, lại chậm chạp không có người trả lời.
Chu Lê nghĩ, đại để là còn chưa trở về rồi. Hai ngày này nàng cũng chưa nhìn thấy tam thúc, không biết là bận viện thư viện, hay là tam thúc cố ý trốn tránh nàng, rốt cuộc khả năng hắn có chút ghét bỏ nàng.
Nàng đặt hộp thức ăn xuống tới cạnh cửa, còn mình ngồi vào trên ngạch cửa, tựa lưng vào cửa nghỉ tạm.
Nàng quyết định chờ hắn trở về.
Cũng không biết là gần đây bận việc tu sửa cửa hàng không nghỉ ngơi tốt, hay là bởi vì việc ở miếu hoang làm hai đêm này nàng vẫn luôn gặp ác mộng, tóm lại, nàng ngán ngẫm ngồi ở chỗ đó sau một lúc, thế nhưng dần dần ngủ quên
Khi trời tối đen, Thẩm Việt mới chậm rãi đi trở về.
Vừa đến cửa nhà, thấy đúng là cảnh Chu Lê đang ngủ gà ngủ gật
Mới đầu hắn cũng bị dọa nhảy dựng, nhưng ngay sau đó ý thức được, Chu Lê có thể ở chỗ này ngủ, nhất định đã đợi hồi lâu. Có phải có chuyện gì quan trọng tìm hắn không?
Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng kêu: "A Lê? A Lê? Tỉnh tỉnh......"
Gọi liền vài tiếng Chu Lê cũng chưa phản ứng.
Hắn không biết, giờ phút này Chu Lê đang nằm mơ, nàng lại mơ thấy miếu hoang, mấy ngày này nàng luôn gặp giấc mộng này. Mỗi một lần vào mộng, khi tên ăn chơi trác táng xé y phục nàng, tam thúc luôn có thể mở cửa miếu ra đúng lúc, vọt vào cứu nàng. Nhưng lúc này đây, nàng đợi hồi lâu cũng chưa chờ được tam thúc. Tên ăn chơi trác táng kia không chỉ có xé y phục nàng, còn bắt lấy cổ tay của nàng, khi hắn sắp nhảy người đè lên. Nàng tuyệt vọng kêu: "Tam thúc, tam thúc, tam thúc......"
Thẩm Việt thấy người rõ ràng hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn đang kêu hắn, tựa hồ gặp ác mộng
"A Lê, mau tỉnh lại!" Cũng không biết cô nương này rốt cuộc mơ thấy cái gì, khóe mắt còn trượt xuống một hàng nước mắt.
Chu Lê ở trong mộng khóc, bởi vì tên ăn chơi trác táng đã ấn nàng xuống mặt đất, mũi tên đã lên dây, vận sức chờ phát động. Nàng cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng. Không có người tới cứu nàng, tam thúc sẽ không tới.
"A Lê!" Thẩm Việt thấy nàng nức nở lên, nhăn nhăn mày, đây đến tột cùng là mơ thấy chuyện đáng sợ đến cỡ nào? Vẫn là nhanh chóng đánh thức nàng mới được.
Hắn duỗi tay đẩy đẩy cánh tay nàng chống đầu, một lát sau, nữ tử ngừng nức nở, cuối cùng mở mắt.
Chỉ là ngay khi nữ tử ngước mắt nhìn thấy hắn trong nháy mắt, gần như tan vỡ khóc lớn lên: "Tam thúc.... ô ô ô.... thúc đi đâu vậy"
Tiến tới ôm chặt hắn.
Mùi hương nồng nàng tiến vào trong lòng ngực, Thẩm Việt ngơ ngẩn, cả người cứng đờ.