Chu Lê cũng không biết mình từ thị trấn trở về Thẩm gia thôn như thế nào, chờ đến trước cửa nhà, sáng sớm đã trở thành tối đen.
Lúc đó Ngưu thị đang trong phòng bếp nấu nước tắm, xuyên qua cửa sổ phòng bếp nhìn về phía trong sân, liền thấy Chu Lê trở về.
"Ủa, sao con trở về vào lúc này, trời còn tối mò như vậy nữa, chúng ta còn tưởng hôm nay con muốn ở trọ bên trấn trên nữa chứ." Ngưu thị đứng trước cửa sổ phòng bếp nhìn Chu Lê nói.
Chu Lê nhìn bên trong phòng bếp, nghẹn cổ họng hô một tiếng "Nương", phút chốc sau liền đổ xuống trên đất.
Dọa Ngưu thị nhảy dựng lên, mau mau chạy đi nâng nàng dậy, dùng sức gọi, thấy gọi cũng không tỉnh, bận rộn hướng vào trong phòng kêu Thẩm Yêu cùng Thẩm Ngư, cùng nhau đỡ Chu Lê trở về phòng.
Ngưu thị thử ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng một cái, Chu Lê vẫn nhắm chặt hai mắt, không có nửa dấu hiệu tỉnh lại, lúc này lập tức bảo Thẩm Yêu đi mời lão đại phu trong thôn tới đây.
Chẳng bao lâu, đại phu đến, bắt mạch một hồi, vuốt chòm râu chậm rãi nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tức phụ Việt Lang chỉ ngất đi thôi, một lát sau sẽ tỉnh."
Ngưu thị vẫn còn chút lo lắng: "Nàng đang yên đang lành, sao lại ngất đi? Hay là bị cảm gió?"
Lão đại phu lắc đầu một cái: "Đúng là không có. Nhưng ta có mấy vấn đề muốn hỏi các ngươi, chỉ là hiện tại trước khi nàng hôn mê, có mấy chuyện không biết các ngươi làm cha mẹ có rõ không?"
Ngưu thị nói: "Lão hỏi đi, tức phụ nhà chúng ta mỗi ngày đều ở cùng chúng ta, tình hình của nàng chúng ta cũng rất rõ."
Lão đại phu gật gù hỏi: "Quỳ thủy của nàng ba, bốn tháng nay, có bình thường không?"
Vấn đề thứ nhất đã gây khó cho cả nhà. Dồn dập lắc đầu.
Lão đại phu lại hỏi: "Gần đây nàng muốn ăn món nào?"
Ngưu thị vội nói: "Cái này ta biết, gần đây nàng vẫn ăn như bình thường, nhưng không thích ăn thịt, cũng không động đến thịt."
Lão đại phu đăm chiêu gật gật đầu: "Ừm... Lão phu coi mạch tượng, đại khái suy đoán được, tức phụ Việt lang hẳn là có hỉ."
Lời vừa nói ra, Ngưu thị cùng Thẩm Yêu nhìn nhau một cái, đột nhiên mừng rỡ không thôi.
Ngưu thị quả thực không thể tin được: "Thật sao?"
Lão đại phu nói: "Chắc không sai đâu, các ngươi chờ nàng tỉnh lại, hỏi nàng nguyệt sự mấy tháng gần đây thử xem, nếu như mấy tháng không có, vậy nhất định là mang thai."
Toàn gia cao hứng không thôi, Thẩm Yêu thanh toán tiền khám bệnh, đưa lão đại phu trở về, Ngưu thị cùng Thẩm Ngư ở trong phòng chăm Chu Lê.
Chu Lê cũng không biết mình ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại, vừa mở mắt, liền nhìn thấy hai người ngồi trong phòng mình, Ngưu thị cùng Thẩm Ngư.
Ngưu thị thấy nàng tỉnh rồi, cười khanh khách nhào tới bên giường nàng: "A Lê, con tỉnh rồi? Đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không? Muốn ăn chua hay là cay?"
Chu Lê ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, nàng còn có chút mờ mịt, nhưng mơ hồ nhớ tới, một khắc kia mình bước chân vào nhà liền hôn mê bất tỉnh: "Con ngất lâu không nương?"
Ngưu thị cười nói: "Không lâu, cũng khoảng một canh giờ, con ăn cơm tối chưa? Có đói bụng không?"
Ánh nến ánh lên khuôn mặt Ngưu thị nhiệt tình tươi cười, Chu Lê luôn cảm thấy ngày hôm nay Ngưu thị tựa hồ vô cùng phấn khởi: "Nương? Người sao vậy? Nhà chúng ta phát sinh chuyện tốt gì sao?"
Thẩm Ngư đứng ở một bên cắn hạt dưa, lúc này xen vào nói: "Nương, đại phu có dặn chờ tẩu tử tỉnh lại, hỏi nàng vài vấn đề đấy, người có phải là quá mức hưng phấn rồi quên không?"
Ngưu thị lúc này mới nhớ tới, vội hỏi: "Đúng rồi A Lê, quỳ thủy của con gần đây có bình thường không?"
Chu Lê tuy không biết sao Ngưu thị đột nhiên lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thực tình đáp: "Không bình thường lắm, từ lúc qua năm đến hiện tại, cũng chưa có."
Lời vừa nói ra, Ngưu thị lại như bị pháo đốt cháy trong lòng, nhất thời chạy tới chạy lui, mừng rỡ như điên: "Ông trời ạ, tức phụ nhà ta có thai rồi! Ta sắp được ẵm cháu, Việt Lang nhà chúng ta sắp được làm cha rồi!"
Ngay cả Thẩm Ngư cũng kích động ném hạt dưa sang một bên, chạy nhanh đến bên giường, kéo tay Chu Lê lắc liên tục: "Quá tốt rồi, ta sắp được làm cô cô rồi!"
Chu Lê nhất thời còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Thẩm Ngư cùng Ngưu thị.
Mang thai?
Khó trách gần đây nàng không ăn nhiều mà người cứ mập ra.
Ngưu thị nhảy đủ rồi, bò đến mép giường hỏi: "A Lê, ta đi nấu đồ ăn cho con, nếu con không muốn ăn, ta nấu cho con chút cháo."
Trong bụng Chu Lê xác thật trống rỗng, liền gật gật đầu: "Làm phiền nương, con muốn ăn thanh đạm chút, nấu cháo rau xanh là được."
Ngưu thị lại là người từng trải, tất nhiên biết mấy tháng đầu mang thai, khẩu vị rất nhiều thai phụ không tốt lắm, ăn thức ăn mặn hoặc đầy mỡ, nói không chừng còn nôn mửa không thôi.
Ngưu thị đi phòng bếp nấu cháo, kéo Thẩm Ngư ra khỏi phòng giúp bà nhóm lửa.
Nhất thời, trong phòng chỉ còn dư lại Chu Lê. Xuyên qua cửa sổ mở rộng nhìn về phía ngoài sân, chỉ thấy Ngưu thị đang hưng phấn nhìn Thẩm Yêu nói gì đó, toàn gia vô cùng hài lòng, nàng đưa tay sờ sờ bụng dưới, nghĩ tới công văn hôm nay nhìn thấy ở Học Chính viện, không khỏi thở dài một hơi.
Quên đi, chuyện này tạm thời không nói cho cha nương biết, miễn cho bọn họ lo lắng thừa. Vốn là việc này cũng chưa được kết quả cuối cùng.
Chữ kia bị nước làm nhòe, nàng cũng không thể xem kỹ, chỉ mơ hồ nhìn thấy một chút bút họa, bất quá, nàng nghĩ, cũng có nhiều chữ tương tự như vậy, chỉ trong thôn bọn họ thôi, đã có gì mà "Thẩm Phó", "Thẩm Củ", "Thẩm Lịch", tên có nét giống như vậy không có mười cái, cũng có tám cái.
Huống chi kỳ thi mùa xuân lần này, hội tụ người thi của cả thiên hạ, có lẽ chỉ là đúng lúc, vừa vặn người thi bị bắt kia có tên, nét chữ tương tự Thẩm Việt.
Theo hiểu biết của nàng đối với Thẩm Việt, nhất định không thể làm ra loại chuyện đó.
Hắn bề ngoài vẫn tính ôn hòa, nhìn bộ dạng cũng rất dễ nói chuyện, nhưng nàng biết, nguyên tắc trong xương cốt hắn rất cứng ngắt, bằng không, hắn không thể vẽ hoa lê hơn hai năm, mãi đến tận lúc nàng đồng ý thành thân cùng Vương Hứa, mới "bí quá hóa liều" vượt tường.
Tối nay trăng như lưỡi liềm, Chu Lê ngồi ở trên giường, xuyên qua cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy mảnh trăng cong này. Không biết Thẩm Việt hiện tại thế nào rồi, đang chuẩn bị thi lại, hay là đang...
Nàng đột nhiên nghĩ đến ban ngày ở cửa hàng, vị thương khách kia nói: Có mười người sau khi diễu hành trực tiếp kéo đến pháp trường, hắn nói còn nhẹ hơn so với động tác cắt cổ hắn làm.
Chu Lê nhất thời giật bắn người, đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Không, không thể, nàng tin tưởng Thẩm Việt.
Chu Lê còn cho rằng, chuyện này, chỉ cần nàng không nói ra sẽ không có ai biết được. Nhưng nàng quên, người biết việc này, không chỉ có một mình nàng.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mấy tháng đầu, khẩu vị nàng xác thực không tốt, còn ói ra nhiều lần, đến khi thai sáu tháng, phản ứng mang thai của nàng cơ bản đã biến mất.
Nhưng bởi thân thể càng ngày càng nặng nề, chuyện trong cửa hàng đậu hoa, Ngưu thị cùng Thẩm Yêu toàn quyền quản lý, nàng bây giờ chỉ phụ trách an tâm dưỡng thai.
Vì không để mình luôn nghĩ đến việc kia, mỗi ngày Chu Lê đều tận lực để mình có việc làm, nỗ lực duy trì tâm tình vui vẻ.
Gần đây nàng lại thích may, yếm nhỏ này, nón đầu Hổ này, hài thỏ này, nàng đều làm hết thảy một lần.
Hoàng hôn ngày hôm đó, nàng ngồi dưới mái hiên, đang may bộ y phục nhỏ, bỗng nhiên, cái bụng động động, nàng ngẩn ra.
"Nương, hình như bảo bảo đá con?"
Ngưu thị đang ở trong sân nhặt đậu, nghe vậy, lúc này thả cái sàng xuống chạy tới, đưa tay vuốt bụng Chu Lê, ngưng thần đợi một lúc, quả nhiên, trên bàn tay truyền đến một trận động đậy.
Ngưu thị hưng phấn không thôi: "Ai nha, còn rất có sức lực nha! Có lực hơn cha ngươi năm đó luôn, A Lê, là do con không biết thôi, năm đó ta mang thai Việt Lang, hắn ở trong bụng chẳng muốn động đậy, toàn bộ thời gian mang thai, ta đều không cảm nhận được hắn động, làm hại ta cả ngày lo lắng đề phòng, còn suốt ngày nghĩ, đứa bé này có phải có vấn đề gì không, mãi đến tận lúc sinh ra, hắn khóc vang dội một tiếng, ta mới yên lòng..."
Ngưu thị đang nói tới cao hứng, bỗng nhiên, nghe ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bánh xe, cùng tiếng ngựa hí vang, hai người ngừng câu chuyện, không hẹn mà cùng nhìn ra cửa, liền thấy ngoài cửa có chiếc xe ngựa chạy qua.
Chu Lê cùng Ngưu thị liếc mắt nhìn nhau, lập tức đứng dậy, đi ra ngoài viện.
Đi tới ngoài cửa, quả nhiên thấy chiếc xe ngựa kia dừng ở sát vách cửa.
Hai người còn chưa đi gần, liền nghe thấy tiếng cười mợ Đông thị của Bảo Nhi.
Ngưu thị nói thầm một câu: "Hai người này tại sao lại đến đây? Hôm nay không biết lại muốn làm ra chuyện xấu gì nữa đây."
Bọn họ đi vào sân sát vách, vừa lúc nghe được Phùng Ngọc nói thẳng vào vấn đề. Nói là hai năm qua đến đây nhiều, cũng có nhiều quấy rầy, nếu đứa nhỏ Bảo Nhi này không muốn đi với bọn họ, bọn họ cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ là những sản nghiệp phụ thân Bảo Nhi để lại lúc còn sống, mong rằng Lý thị có thể giao ra đây.
Lý thị nói: "Những thứ đó, là cha Bảo Nhi để lại cho Bảo Nhi, lại nói, gia nghiệp từ trước đến giờ đều do cha truyền cho con trai, chưa hề nghe nói nhi tử còn sống, mà gia nghiệp này lại truyền cho bà con."
Đông thị vội vàng nói tiếp: "Thân gia, không thể nói như vậy, năm đó huynh đệ nhà ngươi là ở rể Phùng gia chúng ta, theo đạo lý mà nói, những thứ đó đó đều là của Phùng gia, bây giờ Bảo Nhi đã nhập gia phả Thẩm gia các ngươi, nói cách khác, hắn và Phùng gia chúng ta đã không còn nửa điểm liên quan.
Nếu các ngươi còn cố ý không giao ra mấy thứ đó cho Phùng gia chúng ta, vậy chúng ta cũng muốn nói trước, nếu chúng ta không thể nói chuyện với nhau, vậy gặp ở công đường đi."
Lý thị vừa nghe, giận sôi máu, ngón tay run rẩy chỉ vào bọn họ nói: "Ngươi, các ngươi khinh người quá đáng!"
Đông thị khinh thường nói một tiếng: "Chúng ta cũng không bắt nạt ngươi, sai tất cả đều do nhà ngươi, chiếm con nhà người ta cũng thôi đi, lại còn chiếm tiền của nhà người ta, tâm tư gì đã hiện rõ ràng hết rồi."
Phùng Ngọc hiển nhiên sắm vai chính diện, nói đạo lý hết sức rõ ràng: "Chúng ta cũng không muốn nháo chuyện này đến quan phủ, nếu không thân gia cứ lấy đồ ra đây, trả lại cho Phùng gia chúng ta, từ đây về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông, hài tử nếu ngươi thích, thì cứ nuôi đi, chúng ta cũng không truy cứu nữa."
Lý thị suýt nữa bị bọn họ chọc tức ngất đi, Bảo Nhi đỡ Lý thị, đôi mắt tức giận nhìn cữu cữu cùng mợ: "Mấy thứ đó là của ta, không có quan hệ gì đến các người."
Đông thị vừa nghe, "Ai nha, thằng nhãi ranh nhà ngươi, ngày thường mợ đối xử với ngươi không tệ, ngươi hướng cùi chỏ ra bên ngoài cũng coi như thôi đi, bây giờ còn trợn mắt nói mò." Lúc này nhìn Phùng Ngọc nói, "Lão gia, chúng ta dứt khoát báo quan, chúng ta nể mặt bọn họ, bọn họ ngược lại được voi đòi tiên."
Lý thị đang muốn nói cái gì, chợt nghe một tiếng nữ tử lanh lảnh nói: "Nói tới cũng đúng, vẫn nên báo quan đi."
Mọi người nghe vậy, cùng nhìn về phía sau, liền thấy Chu Lê một tay chống nạnh, đỡ cái bụng đã lộ rõ đi tới.
Đông thị thấy nàng, cắt một tiếng: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là tức phụ Giải Nguyên lang, không trách khẩu khí cứng như vậy."
Nàng như lại nghĩ đến chuyện thú vị nào đó, đột nhiên cười nói, "Lão gia, khoa cử năm nay xảy ra án lộ đề có người bị bắt, không phải có người họ Thẩm gì sao, ông nói... tên đã bị nước làm nhòe, có thể là chữ Việt hay không a?"
Lời vừa nói ra, mọi người đều cả kinh, Ngưu thị vội vàng tiến lên, chất vấn: "Ngươi nói rõ ràng, án lộ đề gì, cái gì tên Việt?"
Đông thị khá đắc ý, lời chỉ nói một nửa, lại tự nói một mình: "Hồi trước, các ngươi còn có một Giải Nguyên lang cho các ngươi chỗ dựa, hiện tại không như trước, ta khuyên các ngươi a, tốt nhất vẫn nên nghĩ rõ ràng chút, là giao đồ ra hay lên công đường."
Chu Lê thấy Ngưu thị ào ào lại muốn hỏi, mau mau đưa ánh mắt cho bà, lúc này Ngưu thị mới nhịn xuống không lên tiếng nữa.
"Đối với loại người như các ngươi, chỉ sợ cũng chỉ có lên công đường mới nói rõ được, ta khuyên các ngươi vẫn đừng phí miệng lưỡi ở đây nữa, mau mau báo quan đi thôi, chúng ta cũng không kịp đợi nữa đây."
Lời này của Chu Lê, đừng nói Đông thị, ngay cả Phùng Ngọc cũng tức giận quá sức, lúc này phất tay áo ra khỏi sân, Đông thị không cam lòng, liên tục mắng vài câu, rồi cũng chạy.
Xe ngựa rời đi, sân mới thanh tịnh trở lại.
Ngưu thị nhớ tới lời Đông thị vừa nói, nắm lấy tay Chu Lê: "A lê, vừa rồi nàng nói là có ý gì?"
Chu Lê thấy giấu không được nữa, liền thẳng thắn kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Ngưu thị nghe xong, cười gằn một tiếng: "Ta còn tưởng là chuyện gì chứ, chuyện còn chưa đâu vào đâu, phụ nhân Đông thị này cũng lấy ra nói, thật là người ngu xuẩn. Chữ tương tự nhiều như vậy, làm sao có thể lập tức kết luận nhất định là chữ Việt? Con trai của ta, ta không hiểu hắn à, hắn nào dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, còn nữa, việc học của hắn từ nhỏ đến lớn vẫn tốt, cũng không cần làm những chuyện kia."
Chu Lê thấy Ngưu thị không có suy diễn tên trên công văn là Thẩm Việt, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo lại nghe Ngưu thị thở dài: "Chỉ là không biết bây giờ Việt Lang như thế nào? Khi nào trở về? Có người bắt nạt đến trên đầu nhà chúng ta rồi, thật hi vọng hắn mau mau trở về hỗ trợ."
Lúc này, ở kinh đô xa xôi, Thẩm Việt đột nhiên giật giật mí mắt, hắn đang cùng một vị thí sinh ăn cơm trong quán.
Thí sinh này đang ăn đậu phộng, cười nói: "Thẩm huynh thi hội số một, thi điện ở ba ngày sau nhất định có thể tiến vào một giáp💥."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
💥Tiến sỹ được chia làm 6 bậc:
- Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa thuộc
Đệ nhất giáp được mệnh danh Tam khôi
- Hoàng giáp hay Tiến sỹ thuộc
Đệ nhị giáp- Đồng tiến sỹ thuộc
Đệ tam giáp.