Tâm tư Thẩm Việt xoay chuyển một cái, nói chặn lại: "Còn không phải do nàng hại."
Chu Lê ngạc nhiên nói: "Cái gì mà đều do ta hại?"
"Mấy năm ta không trở về thôn, về đến thôn liền gặp nàng, gặp nàng xong ta lại... Nhưng quan hệ của hai chúng ta lại là thúc cháu, Thẩm Việt ta là người nào a, sao có thể làm ra chuyện loạn luân như thế? Vì thế ta liền thử xem ta đối với nữ tử khác, có sinh ra tâm tư giống nàng không."
Chu Lê đã ngồi dậy: "Vì thế chàng tìm ai?"
Thẩm Việt chỉ đành phải thành thật trả lời: "Thì... Thì Ngô nương tử kia của thôn chúng ta."
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh, Thẩm Việt đã chuẩn bị kỹ tinh thần đi lấy bàn tính. Đợi một lát sau, không đợi được cơn giận của tức nhi, mà trái lại tức phụ vô cùng bình tĩnh nằm xuống giường.
"Chàng đúng là đói bụng ăn quàng."
Thẩm Việt nghe giọng nói của nàng hờ hững, mới thở phào một hơi. Không tức giận là tốt rồi.
Lại luôn cảm thấy nàng nói câu này nghe có chút lạ lạ, có lẽ là do chạm vào bệnh nghề nghiệp khi hắn làm phu tử lúc trước: "Phu nhân, đói bụng ăn quàng dùng ở chỗ này có chút không thích hợp, đói bụng ăn quàng là chỉ, một người đói bụng lâu, cái gì đều có thể ăn vào, tỉ dụ như thời gian gấp gáp, không có lựa chọn."
Chu Lê xì cười một tiếng: "Không phải là sao, hán tử hai mươi mấy năm, không trải qua tư vị nữ tử, còn không phải là đói bụng lâu, cũng không bắt bẻ, cũng không lựa chọn sao."
Rồi xong, bàn tính này tối nay sợ là nhất định phải quỳ rồi. Hắn cũng không giải thích tiếp, nhận mệnh bò dậy, đi xuống từ cuối giường, cầm lấy bàn tính vừa mới đặt bên cạnh ngọn đèn, không chút do dự đặt xuống đất.
"Phu nhân, vi phu biết sai rồi."
Nói xong, chuẩn bị quỳ xuống. Chu Lê thấy thế, vội vàng gọi hắn: "Chàng đừng quỳ."
Thẩm Việt không rõ vì sao: "Sao vậy?"
Chu Lê xoay người hướng mặt vào bên trong, không nhìn hắn nữa: "Chàng tới quạt cho ta đi, nóng quá, ta ngủ không được."
Thẩm Việt ngó bóng lưng nằm nghiêng của Chu Lê, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. Vẫn là tức phụ thương hắn.
Hắn nhặt bàn tính lên trả về chỗ cũ, lần nữa bò lên giường, cầm lấy quạt hương bồ lên.
Lúc này, Chu Lê đã nhắm chặt mắt lại, tựa hồ thật sự muốn ngủ. Thẩm Việt cũng không quấy rầy nàng, chỉ nằm xuống bên cạnh nàng, chậm rãi phe phẩy cây quạt.
Ngày thứ hai, sau khi Chu Lê tỉnh lại, Thẩm Việt cũng không có ở trong phòng. Chu Lê đã không còn thấy kinh ngạc.
Rời giường, chải đầu, đi ra cửa phòng.
Thẩm Việt lúc này đang ở nhà chính ăn điểm tâm, thấy nàng dậy, vội vàng thả đôi đũa trong tay xuống, chạy tới dìu nàng đến tịnh phòng, múc nước cho nàng súc miệng rửa mặt. Chờ làm xong, lại dìu nàng vào nhà chính cùng ăn điểm tâm.
"Kỳ thực ta có thể làm, chàng không cần dìu ta." Chu Lê bị người khác dìu đi như vậy, rất không dễ chịu.
Thẩm Việt lại nói: "Tịnh phòng ẩm ướt, ta sợ nàng trượt chân."
Chu Lê không để ý mấy thứ này lắm, khi hắn chưa trở về, còn không phải chỉ có mình nàng đi rửa mặt.
Hai người ăn xong, theo thường lệ đi bờ sông tản bộ.
Sáng sớm mặt trời dần dần chui ra khỏi khe núi, tia sáng chiếu vào dòng sông Cam Thủy, sóng nước long lanh. Trong nhà tạm thời không có việc đồng áng, có lúc ăn cơm cũng sẽ đến bờ sông đi dạo một chút, bờ sông đất bằng rộng rãi, trẻ con trong thôn cũng đều thích tới nơi này chơi đùa. Làm nhà, cỡi ngựa gỗ, nhảy lò cò, làm cho bờ sông bừng bừng sức sống, khá là náo nhiệt.
Hai người nắm tay, đạp lên gió nhẹ tản bộ, chợt nghe được cách đó không xa truyền đến một trận tiếng khóc trẻ em, hai người theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy dưới táng cây tùng, có một tiểu hài tử đang ngồi trên đất khóc lớn.
Chu Lê thấy thế, vội nói: "Việt lang, chàng qua xem một chút."
Thẩm Việt lúc này đi tới, ngồi xổm xuống hỏi bé trai có chuyện gì.
Bé trai thút tha thút thít trả lời: "Ca ca lấy con ngựa của con, con không có con ngựa, oa oa..."
Thẩm Việt nhìn mấy hài tử khác bên kia, mấy đứa trẻ này hơi lớn hơn đứa bé trên đất một chút, mấy đứa bọn chúng đang cưỡi trên mấy cành cây dùng làm con ngựa, chạy quanh cây tùng.
Thẩm Việt biết rõ, con ngựa bọn chúng nói, chính là một đoạn cành cây hơi lớn.
Thẩm Việt quan sát một vòng, nhìn thấy cây lớn cách đó không xa, cười nói: "Ngươi ở nơi này chờ thúc thúc một chút."
Nói xong, liền đi đến cái cây kia, cây kia thật cao to, người đứng phía dưới, căn bản ngay một mảnh lá cũng không với tới được, lập tức, hắn tung người một cái, trực tiếp nhảy lên.
Tim Chu Lê căng thẳng, vội vàng đi tới, ngửa đầu nói: "Chàng cẩn thận chút!"
Đám hài tử kia thấy có người nhảy lên cây, cực kỳ hiếu kỳ, dồn dập chạy đến dưới gốc cây quan sát.
Thẩm Việt nhìn chằm chằm một nhánh cây có hai cành, trực tiếp dùng sức bẻ, lại nhanh chóng nhảy xuống mặt đất, đi tới cạnh bé trai: "Đây, thúc thúc cho ngươi một con con ngựa khác."
Bé trai nhất thời không khóc, ngước khuôn mặt nhỏ đầy thịt lên nói: "Cảm ơn thúc thúc, thúc thúc thật là lợi hại."
Thẩm Việt thấy hài tử dễ thương, bất chợt đưa tay sờ sờ khuôn mặt hắn, gật gù: "Đi chơi đi."
Mấy tiểu hài tử lại ầm ầm chạy đi.
Thẩm Việt nhìn đám hài tử chơi đùa, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Chu Lê thấy hắn còn nhìn đám tiểu hài tử kia, vẻ mặt lại lộ ra một nét hiền lành, chợt nghĩ đến, nếu đứa bé trong bụng của nàng ra đời, Thẩm Việt làm cha, không biết sẽ là bộ dáng gì.
"Việt lang, chàng thích con trai hay con gái?"
Hai người nắm tay, tiếp tục tản bộ.
Thẩm Việt gợi khóe miệng lên: "Con trai con gái đều giống nhau."
Chu Lê xí một tiếng: "Ta thấy chàng nhìn tiểu nam hài kia, hai mắt như tỏa ánh sáng đây này, nhất định chàng thích con trai."
Thẩm Việt nhìn về phía tức phụ bên cạnh, có chút ủy khuất nói: "Nào có chuyện đó, nhà chúng ta không có truyền thống trọng nam khinh nữ, nàng nhìn cha nương xem, yêu chiều Ngư nương biết bao nhiêu, cũng đã dưỡng tính tình nàng thành vô pháp vô thiên rồi đó."
Chu Lê nói: "Cha nương là cha nương, chàng là chàng."
Thẩm Việt, "..." Đã hết cách giải thích, "Không bằng ngày sau chúng ta sinh thêm mấy đứa, con trai vài đứa, con gái vài đứa, có nếp có tẻ, thật tốt."
Chu Lê lườm hắn một cái: "Chàng nghĩ ta là heo à, chi bằng chàng cưới thêm mấy di nương sinh đi, ngược lại bây giờ chàng cũng là một Quan gia, hậu viện quan gia, cái gì mà bình thê - tiểu thiếp - thông phòng - ngoại thất, không phải vẫn rất thịnh hành sao?"
Thẩm Việt: "Vi phu không dám, nuôi nhiều nữ tử như vậy, tốn nhiều tiền, còn nữa, ta sợ bị ép khô, tuổi trẻ mất sớm."
Chu Lê sững sờ, sau đó mới phản ứng được ý tứ trong lời hắn nói, phụt một tiếng cười ra: "Tề nhân chi phúc* chàng cũng không muốn nha."
*
Tề nhân chi phúc: cuộc sống sung túc giàu có, nhiều thê thiếpThẩm Việt thấy nàng cười, hắn cũng cười, nghĩ thầm, nếu muốn tề nhân chi phúc, vậy bây giờ hắn đang làm biên tu Hàn Lâm Viện rồi.
Chờ mặt trời treo gần giữa bầu trời, hai người mới chậm rãi đi trở về. Lúc đó Ngưu thị đã làm xong bữa trưa, chỉ chờ bọn hắn trở về ăn.
Ăn cơm xong, Chu Lê trở về phòng ngủ trưa. Thẩm Việt cũng ngủ cùng nàng. Chờ đến lúc nàng tỉnh ngủ, Thẩm Việt cũng không biết rời giường từ khi nào, sớm đã không còn thấy người.
Chờ nàng đi ra cửa phòng, mới nhìn thấy Thẩm Việt, lúc đó, hắn đang chẻ củi trong sân, hắn cuộn vạt áo dài vào trên lưng quần, hai tay áo cũng xắn lên, lúc này mặt trời vừa ló dạng, hắn giơ rìu lên, lưỡi rìu phản xạ ánh sáng mặt trời, gọn gàng nhanh chóng đánh xuống, sau đó lại giơ lên, lại hạ xuống.
Theo động tác của hắn, cơ bắp trên cánh tay động đậy, to lớn có lực.
Chu Lê thấy bên chân hắn có tấm ván gỗ đã chẻ xong, nhìn không giống như chẻ củi, liền đi tới hỏi: "Việt lang, chàng ở đây làm cái gì?"
Thẩm Việt vừa nâng rìu, vừa nghiêng đầu nhìn nàng: "Nàng tỉnh rồi? Nương có hầm canh nấm tuyết, yếm trong lu nước, mát lạnh lại nhẹ nhàng khoan khoái, đi ăn chút đi."
Thấy hắn không trả lời vấn đề của mình, Chu Lê lại hỏi một lần: "Chàng chẻ gỗ thành từng khối từng khối để làm gì vậy?"
Thẩm Việt nở nụ cười: "Chờ làm xong nàng sẽ biết."
Thấy hắn không nói, Chu Lê bẹp bẹp miệng, đi lấy canh nấm tuyết ăn.
Nàng bưng bát ngồi ở dưới mái hiên, vừa ăn vừa nhìn Thẩm Việt. Chỉ thấy hắn chẻ gỗ ra trước, sau đó lại gọi Thẩm Yêu cầm bào ra, bào phẳng những tấm ván kia. Toàn bộ quá trình tốn mất thời gian cả buổi trưa.
Nàng ăn nấm tuyết xong lại lấy kim ra làm, buổi trưa qua đi, cũng vẫn không nhìn ra Thẩm Việt đang làm gì.
Trong lúc đó, Ngưu thị, Thẩm Yêu cùng Thẩm Ngư đều đi hỏi hắn, hắn vẫn quyết tâm úp úp mở mở với mọi người, dù là ai hỏi cũng đều không nói.
Thôi được, không nói thì không nói đi. Lúc mọi người ăn cơm chiều, thấy hắn mồ hôi đầy đầu, cả người còn dính vụn gỗ, đều có chút khinh thường.
Cả buổi chiều hắn chưa kịp làm xong, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã thức dậy, lại bắt đầu bận bận rộn rộn ở trong sân.
Chờ khi Chu Lê tỉnh lại, lại là mặt trời lên cao. Nàng từ trên giường ngồi dậy, liếc nhìn người bên cạnh, cũng như thường ngày, Thẩm Việt sớm đã không còn trong phòng.
Nàng thu thập xong, đi đến cửa phòng, kéo cửa ra, vừa ngẩng đầu, tình huống trong viện khiến nàng rất kinh ngạc.
Chỉ thấy dưới gốc cây hoàng giác tươi tốt trong sân, lưỡi cưa, bào, đục,....tất cả công cụ làm gỗ, cùng vụn gỗ bào và vật liệu gỗ đều được bày dưới đất. Mà Thẩm Việt, đang ngồi ở giữa.
Hắn cũng không trực tiếp ngồi trên đất, mà là ngồi ở một con... lắc, đang lắc trước lắc sau có quy luật.
Thân hình cao lớn cùng con ngựa lắc nho nhỏ nhìn cực kỳ không cân xứng, có vẻ như trên nặng dưới nhẹ. Phảng phất như chỉ cần hắn hơi dùng thêm sức thì có thể làm con ngựa lắc này gãy lìa.
Chu Lê không khỏi tò mò đi tới: "Chàng làm?"
Thẩm Việt nghe được tiếng nàng, ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt tràn trề ý cười: "Ờ, như thế nào, tay nghề ổn không?"
Chu Lê thấy hắn vừa nói chuyện với nàng, còn vừa lắc, chỉ cảm thấy không nói ra lời, nhịn không được cười ha ha lên.
"Đây là chàng làm cho hài tử sao?" Chu Lê vừa cười vừa hỏi.
Thẩm Việt nói: "Đương nhiên, không làm cho hài tử, chẳng lẽ ta làm cho ta chơi? Ta không ấu trĩ như vậy nha."
Nói xong, phảng phất là vì để xác minh câu nói này, tiết tấu rung động của hắn càng hơi lớn, dẫn đến độ cong cũng tăng lên theo.
Tiếp theo đó, sau một cái lắc mạnh...
"Phốc "
Ngưu thị ở phòng bếp, Thẩm Yêu đang gánh cái cuốc trở về, còn có Trầm Ngư đang ở nhà chính cắn hạt dưa, đồng loạt nổ ra tiếng cười vui sướng.
Thẩm Việt vội vàng từ trên đất bò lên, phủi phủi bụi, ai oán liếc mắt nhìn đám người đang cười hắn: "Chờ đi, ta còn muốn ngồi một con ngựa lắc nữa."
Chu Lê nói: "Hiện tại chỉ có một đứa bé, tại sao phải làm hai con ngựa lắc?"
"Ta không chỉ muốn làm ngựa lắc, ta còn muốn làm trống bỏi, còn muốn làm ngựa gỗ..."
Thẩm Việt đi tịnh phòng rửa sạch tay, lại trở về phòng thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ. Cùng tức phụ ăn sáng, lại dắt tay nhau đi ra ngoài tản bộ.
Như lời Thẩm Việt, trước khi hắn nhậm chức, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm làm "Thợ mộc".
Sau đó, hai con ngựa lắc, hai con ngựa gỗ, hai cái trống bỏi, hai cái chuông gỗ, là toàn bộ thành tựu của hắn những ngày qua.
Chu Lê nhìn những món đồ chơi thành đôi thành cặp này, không khỏi hỏi: "Tại sao mỗi món chàng đều làm hai phần vậy?"
Thẩm Việt gãi đầu một cái, cũng có chút nghi hoặc: "Không biết a, mỗi lần cứ cắt một đoạn, đều sẽ dư ra thêm một đoạn, đoạn thêm ra này lại vừa vặn có thể làm được một cái, vì thế liền thành như này.
Bất quá cũng không sao mà, tuy ngày sau chúng ta đi phủ thành ở, nhưng cũng vẫn sẽ về nhà, đến lúc đó những món đồ chơi này để ở phủ thành một phần, để trong nhà một phần, như vậy hài tử ở đâu cũng đều không tẻ nhạt."
Chu Lê nhìn một loạt đồ chơi nhỏ này, cười sờ sờ cái bụng to: "Có chút đạo lý."