Thẩm Việt đọc bài thơ, nói lại lần nữa bệnh kén ăn của vị công chúa kia, Chu Lê lập tức hiểu rõ.
Chỉ là nàng cảm thấy mình cũng không có làm cái gì, bất quá chỉ cho hai bình dưa muối, viết cách nấu vài món thức ăn mà thôi.
“Hoàng Thượng vì cái này mà phong ta làm lục phẩm phu nhân a? Thật là ngại quá đi.” Chu Lê nhìn lại thánh chỉ, càng nhìn càng cảm thấy hổ thẹn.
Thẩm Việt an ủi nói: “Phu nhân không cần lo lắng, nói vậy đây cũng là cơ duyên của nàng mà, lần trước không phải Hoa công công đã nói sao, bệnh của công chúa đã lâu cũng không khởi sắc, mời bao nhiêu thái y xem qua cũng đều vô dụng, lại nhờ một mâm dưa muối của nàng trị hết. Nàng có ơn cứu mạng với công chúa, công chúa nhận ơn mới phong cho nàng là Thanh Hoan phu nhân để báo đáp, nàng cứ coi đây là phương thức hoàng gia báo ơn đi.”
Nghe Thẩm Việt nói như vậy, Chu Lê mới an tâm lấy một cái hộp gỗ long não ra, cất thánh chỉ vào trong đó. Gỗ long não phòng chống mối mọt, tránh cho thánh chỉ bị gì sơ xuất.
Cất thánh chỉ, Thẩm Việt đi rửa mặt một phen liền ngủ cùng Chu Lê.
Mấy ngày kế tiếp, lâu lâu Chu Lê đều sẽ đi đến tiệm nhìn một cái, có lẽ là loại thức ăn này còn tính mới mẻ, cộng thêm bây giờ lại là ngày đông giá rét, vị cay lại có công hiệu ấm thân, bởi vậy buôn bán vẫn luôn không tệ.
Mỗi đêm Chu Lê đều sẽ đếm bạc, bàn tính cứ vang lên lạch cạch lạch cạch, tay cũng sắp mềm dẻo hơn.
Mắt thấy sắp đến tết, Chu Lê bắt đầu thu xếp làm thịt khô lạp xưởng. Nàng mướn thợ ngoã đến xây một cái bếp lò dưới tường phía Tây, chuyên dùng để làm món xông khói.
Nàng mang theo người trong phủ cùng nhau làm lạp xưởng, chặt thịt, nêm gia vị, dồn thịt vào ruột heo. Sau đó đem thịt khô cùng lạp xưởng để vào giá bếp lò đã xây xong, lại dùng cành bách, cành cam đậy kín chóp bếp lò. Đốt lửa trong lò, hun khói một ngày, đồ sấy ăn tết đã được làm xong.
Chu Lê vén một góc cành bách lên thăm dò bên trong lò, chỉ thấy từng dây từng dây lạp xưởng đỏ rực sáng bóng treo đầy ở bên trong, một trận mùi thịt pha lẫn mùi hương cành bách cành cam bị đốt cháy xông vào mũi. Nàng vừa lòng nhoẻn miệng cười.
Thừa lúc hoàng hôn trời còn chưa tối hẳn, Chu Lê và mấy bà tử cùng nhau lấy đồ ra khỏi bếp lò. Còn cố ý tách ra một nữa, chia cho mỗi người trong phủ hai khối thịt khô cùng ba dây lạp xưởng.
Đúng dịp ngày mai đã đến ngày Thẩm Việt nghỉ tắm gội, nàng quyết định ngày mai sẽ cắt một ít loại vị cay xuống nấu, để người một nhà cùng nếm thử mùi vị.
Hôm nay Thẩm Việt hạ chức trở về có chút trễ, chờ khi về đến nhà trời đã tối muộn, đi vào trong viện, đã nghe mùi hương thịt trộn lẫn mùi hương cam bách, lập tức thèm ăn.
Đi vào trong phòng, Chu Lê đang ghi sổ dưới đèn.
Thẩm Việt đi qua nhìn nhìn, chữ viết tức phụ ngày càng đẹp, tám phần là do ghi sổ luyện thành.
“Còn chưa tính xong à?”
Chu Lê ngẩng đầu nhìn hắn: “Hôm nay sao về trễ vậy? Ăn cơm chưa?”
Thẩm Việt lắc đầu. Kỳ thật hắn đã ăn rồi.
Chu Lê dừng bút: “Sao lại chưa ăn cơm? Nhà bếp hẳn là có chừa lại chút đồ, chàng gọi bọn họ hâm nóng mang lên ăn đi.”
Thẩm Việt còn tưởng rằng tức phụ sẽ tự mình làm thức ăn cho hắn đây, xem ra vẫn là thôi đi: “Không có việc gì, ta không đói bụng.”
“Vậy sao được?” Chu Lê nói, “Ta đi gọi người làm chén mì cho chàng.”
Nói xong liền đứng dậy, Thẩm Việt vội vàng ngăn cản: “Vẫn để ta tự đi thôi.”
Thẩm Việt đi ra ngoài bảo người nhà bếp nấu chén mì. Không bao lâu, nha hoàn bưng mì tới.
Nếu là món ăn người khác làm, Thẩm Việt một chút cũng không thấy đói bụng. Bất quá thấy Chu Lê tha thiết nhìn hắn, còn thường quan tâm kêu một câu “Ăn a, sao lại không ăn?”
Hắn đành phải căng da đầu đưa sợi mì vào miệng.
Ăn xong hai đũa hắn mới nghĩ đến chuyện này: “Đúng rồi, ngày mai ta cần ra cửa tuần tra, khả năng phải tốn bảy tám ngày, không chừng có thể trở về trước lúc ăn tết.”
Chu Lê đang ở dọn sổ sách cùng bàn tính, nghe vậy quay đầu lại: “Đi chỗ nào?”
“Mùa đông tới, cần tuần tra một vòng nông thôn, xem các bá tánh có chịu giá rét hay tai nạn gió tuyết gì không.”
Đây là chính sự, Chu Lê gật gật đầu: “Chàng đi đi, trong nhà có ta mà.”
Nghĩ đến Thẩm Việt phải rời nhà bảy tám ngày, Chu Lê liền ngồi vào đối diện hắn, đôi tay nâng mặt, đôi mắt không chớp nhìn hắn ăn. Thấy hắn ăn cực kỳ chậm, lại nhìn chén mì kia, trắng nhách nhạt nhẽo. Chỉ sợ là không hợp khẩu vị hắn.
“Chàng ăn trước, ta đi ra ngoài một chút.”
Thẩm Việt cho rằng nàng đi qua bên cạnh xem hài tử ngủ chưa, cũng không hỏi nhiều.
Chu Lê ra khỏi phòng, một đường đi đến nhà bếp. Lúc này trời tối như mực, may mắn đèn lồng trên đường còn chưa tới tắt, vẫn có thể thấy đường đi.
Khi đi vào nhà bếp, bên trong vẫn còn một bà tử trực đêm đang chà nồi.
Thấy Chu Lê tới, bà tử rất kinh ngạc, hỏi tới làm gì, Chu Lê nói: “Ta tới nấu một đoạn lạp xưởng.”
Bà tử còn nghĩ hôm nay sao đại nhân cùng phu nhân đều tham ăn như vậy chứ, cả hai người đều lần lượt tới nhà bếp tìm thức ăn.
“Lý thẩm, giúp ta nhóm lửa bếp lên, nấu nhanh một chút.” Chu Lê cắt một đoạn lạp xưởng xuống, bỏ vào nồi sắt có đầy nước để nấu.
Thẩm Việt bên kia từ lúc Chu Lê đi rồi rốt cuộc không ăn nổi mì nữa, dứt khoát đến bên cạnh nhìn hài tử. Kết quả phát hiện hài tử đã ngủ, Chu Lê cũng không ở bên kia. Ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, có lẽ là đi nhà xí.
Lại trở về trong phòng cầm sách đọc một lát. Ước chừng tầm một khắc sau, mới thấy Chu Lê xốc rèm cửa bằng vải bông dày đi vào, trong tay lại bưng một cái khay. Ngôn Tình Hay
Theo nàng đến gần, một mùi thịt truyền đến. Đây còn không phải là mùi thịt vừa mới ngửi được trong sân sao?
Thẩm Việt lập tức bỏ sách xuống đứng lên: “Quả nhiên phu nhân mới làm món gì đúng không? Mùi thơm quá a!”
Chu Lê đưa cái khay thoáng qua trước mắt hắn: “Lạp xưởng a, cho mì của chàng có thêm mùi vị, hoàng hôn mới xông khói xong, mọi người đều chưa được ăn đâu, chàng thay chúng ta nếm thử trước đi.”
Trong mắt Thẩm Việt lóe lên ánh sáng, trực tiếp dùng tay cầm một khối lên cắn xuống.
“Chàng ăn chậm một chút. Ta nghĩ chỉ có chàng ăn, nên không cắt ra thành miếng, trực tiếp cắt làm đôi, ăn như vậy thơm hơn so với cắt thành miếng.”
Thẩm Việt cầm lạp xưởng ngồi trở về bàn, chỉ lo ăn liên tiếp, Chu Lê nói hắn chỉ ừm ừm gật đầu.
Chu Lê nhìn chén mì trên bàn, bên trong còn thừa mì đầy cả chén: “Sao còn thừa nhiều như vậy? Ta đi rồi chàng liền không ăn?”
Thẩm Việt ăn đến vui thích, trong đầu nhảy qua một lần vấn đề của Chu Lê, lập tức liền xoay chuyển tâm tư, nếu như nói với tức phụ mình vốn dĩ đã ăn xong mới trở về, ban nãy nói chưa ăn chỉ vì tham tay nghề của nàng, chẳng phải hắn đang nói dối.
Vì thế trả lời qua loa: “Nga, không có gì ăn, vẫn là lạp xưởng phu nhân làm ăn ngon.”
Chu Lê lại nhìn ra được manh mối từ trong ánh mắt né tránh của hắn, khi Thẩm Việt nghĩ một đằng nói một nẻo, ở trước mặt nàng luôn là ánh mắt như vậy, tức khắc đoán được bảy tám phần.
Trước đó cũng không phải chưa từng phát sinh chuyện như vậy, rõ ràng đã ăn ở trong nha môn, trở về thấy đồ ăn đầy bàn, liền nói chưa ăn, lại ăn thêm một trận. Có khi bụng còn căng đến nỗi nửa đêm ngủ không yên, lăn qua lộn lại, Chu Lê mới sờ bụng hắn, bụng trướng lên cứng ngắt.
Hành vi này thật như hài tử, ngốc nghếch.
“Chàng ăn kiềm chế chút, nếu lại căng bụng ngủ không được, ngày mai còn đi tuần tra như thế nào đây?” Chu Lê tựa như trêu ghẹo.
Thẩm Việt ngừng cắn lạp xưởng, giương mắt nhìn Chu Lê. Chu Lê đang nhìn hắn cười nhạo.
Ai nha, bị tức phụ phát hiện rồi.
“Nga, kỳ thật trước khi trở về ta đã ăn ở phủ nha.”
Chu Lê hận sắt không thành thép: “Vậy chỉ cho phép chàng ăn một nửa, một nửa này ngày mai lại ăn, miễn cho nửa đêm căng bụng xoay qua xoay lại, ồn ào đến ta ngủ không được.” Đúng là, nàng làm cơm thật sự có ma lực lớn như vậy sao? Nhìn xem bộ dáng thèm ăn của tướng công nhà nàng này.
Thẩm Việt không dám làm trái, chỉ nhìn nhìn nửa khúc lạp xưởng kia trên bàn, tiếp theo gật gật đầu.
Miếng còn lại trong tay từ từ ăn, không ăn nhanh giống lúc trước. Rốt cuộc cũng không được ăn hết trong tối nay.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Việt dậy, Chu Lê cũng tỉnh.
“Trời lạnh như vậy, nàng ngủ thêm một lát nữa đi.” Thẩm Việt sửa sang lại đai lưng nói.
Chu Lê tùy ý khoác kiện áo khoác, xuống giường đi qua tủ y phục tìm kiếm một hồi, lấy ra một cái áo choàng lụa mới tinh, phủ thêm lên cho Thẩm Việt từ phía sau, lại đi đến trước mặt hắn buộc lại đai lưng cho hắn: “Cuối mùa đông, lúc nào cũng có thể rơi tuyết, lúc ta ở trong tiệm có nghe các khách nhân nói, các chỗ lân cận vùng Khánh Châu bắt đầu vào đông đã có tuyết rơi, dù không liên tục, nhưng Minh Nguyệt Sơn cũng bị phủ một tầng trắng xóa.”
Phủ thành cũng thường xuyên có tuyết, nhưng không tính lớn, chỉ ngẫu nhiên đóng lại một ít tuyết trên nóc nhà, mặt trời lên một chút sẽ tan ra. Tuy nói đều là địa giới Khánh Châu, nhưng có nơi lại có tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống, càng gần núi càng là như thế.
Thẩm Việt chưa từng nhớ chính mình có một cái áo choàng lụa như vậy, mặc dù hắn làm quan nhưng cũng rất ít khi đi mua xiêm y tốt như vậy để mặc.
“Đây là ở đâu có?”
Chu Lê nói: “Quán cơm món hầm của chúng ta có lời, ta nhất thời cao hứng, mấy ngày trước đi dạo phố mua ở Vinh Cẩm Đường, vốn dĩ định làm lễ vật mừng năm mới cho chàng, nếu chàng cần đi ra ngoài, vậy dứt khoát hiện tại lấy ra cho chàng mặc, cũng có thể chống lạnh.”
Quả nhiên, áo choàng khoác lên thân liền cảm thấy xung quanh ấm áp hẳn lên.
Thẩm Việt cúi đầu, hôn lên trán Chu Lê một cái, không nói lời cảm tạ, chỉ nói: “Ta đi đây, tốn khoảng bảy tám ngày, nếu trên đường bị trì hoãn, ta cũng tranh thủ để có thể trở về ăn tết.”
Chu Lê gật đầu, ngáp một cái: “Được, chàng đi đi, ta ngủ nướng thêm lát.” Nói xong lên giường nằm xuống.
Thẩm Việt không nỡ rời đi, lưu luyến nhìn nàng một cái, rốt cuộc cũng xoay người đi ra ngoài.