Phủ bọn họ mọi việc hết thảy đều như bình thường, ngay cả Ôn Đình Trạm cũng nghỉ ngơi một ngày, Hoàng Ngạn Bách cùng Càn Dương hai người không tim không phổi cũng không có cảm giác khác thường, chỉ có Tuyên Khai Dương khi dùng bữa hỏi một câu.
Ôn Đình Trạm tùy tiện tìm một lý do giải thích qua, tới buổi tối sẽ đưa tất cả mọi người đi Hối Trân Lâu. Mời thêm mấy cô nương Đơn Ngưng Oản, còn có đám người Tiêu Sĩ Duệ, chỉ có ngoài ý muốn là Đơn Cửu Từ không mời tự đến.
“Không mời tự đến, mong hầu gia chớ trách.” Đơn Cửu Từ mở miệng nói.
Ôn Đình Trạm cũng khách khí đáp lại: “Không dám, nguyên là cho rằng Đơn công tử trăm sự quấn thân, cho nên không tùy tiện quấy rầy. Hiện giờ cũng tốt, có Đơn công tử ở đây chắm sóc cho Đơn cô nương.”
“Đơn mỗ chỉ là một người rảnh rỗi, làm sao so được với hầu gia công vụ bận rộn.” Đơn Cửu Từ ý vị thâm trường.
“Đơn công tử là thần long không thấy đầu không thấy đuôi, tuy thân không ở trong giang hồ, nhưng người giang hồ ai lại không biết tới danh Đơn công tử.” Ôn Đình Trạm cũng không nhanh không chậm trả lời.
“Đơn mỗ cả ngày cũng chỉ xoay quanh những thứ thô tục, so ra kém hầu gia tâm luôn để vào dân.” Ánh mắt Đơn Cửu Từ hàm chứa ý cười nhàn nhã dừng ở Cổ Cứu đang đứng bên cạnh Ôn Đình Trạm, “Không biết đây là……”
“Đây là bạn tri kỉ của Ôn mỗ, Tương Dương Cổ Chi Nam.” Ôn Đình Trạm chính thức giới thiệu, sau đó quay qua nói với Cổ Cứu, “Chi Nam, Thuần Vương điện hạ ngươi đã gặp qua, vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh thiên hạ đệ nhất công tử, Đơn Quốc công phủ Đơn công tử.”
“Bái kiến Vương gia.” Cổ Cứu hành lễ trước tiên với Tiêu Sĩ Duệ.
“Được rồi, bổn vương cùng Chi Nam cũng là bạn cũ, không cần đa lễ.” Tiêu Sĩ Duệ tự mình nâng Cổ Cứu.
Cổ Cứu đứng lên nhìn về phía Đơn Cửu Từ: “Đại danh của Đơn công tử, tại hạ lúc vẫn còn là học sinh đã nghe như sấm bên tai, chưa từng nghĩ hôm nay được nhìn tận mắt, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
“Tương Dương Cổ gia, thi họa gia truyền, đừng nói là Tương Dương, mà toàn bộ thiên hạ này luận họa kỹ cũng là số một số hai, Đơn mỗ tuy bất tài, nhưng cũng có mấy bức cổ họa trong tay, khi nào Cổ công tử rảnh, không bằng đến hàn xá đánh giá một chút.” Đơn Cửu Từ có lời mời với Cổ Cứu.
“Đơn Quốc công phủ nội tình thâm hậu, chính là công huân khai quốc, trân quý tất nhiên không thể so, Chi Nam nên tận dụng cơ hội.” Ôn Đình Trạm nói.
Cổ Cứu cũng rất vui vẻ: “Có thể nhận được lời mời từ Đơn công tử, tại hạ vinh hạnh sẽ đến.”
“Các ngươi đừng khách sáo lẫn nhau nữa, tối nay còn có chính sự, mọi người mau ngồi xuống đi, đồ ăn đều lạnh giờ.” Tiêu Sĩ Duệ ngắt ngang lúc Đơn Cửu Từ định nói tiếp, kéo mọi người tới bàn.
“Còn có chính sự? Chính sự gì?” Đôi mắt Càn Dương sáng quắc nhìn bàn đồ ăn.
Hắn chỉ muốn nhanh nhanh dùng bữa, hắn đói rồi!
Hoàng Ngạn Bách cũng gật đầu, hắn cũng đói!
Thấy vậy Tiêu Sĩ Duệ nghi hoặc nói: “Ngạn Bách, ngươi không biết hôm nay là sinh nhật ngươi?”
Hoàng Ngạn Bách ngẩn ra, nếu hắn là Già La, như vậy hắn đã chẳng còn biết tới sinh nhật, nhưng hắn hiện tại là Hoàng Ngạn Bách, mà quả thật sinh nhật Hoàng Ngạn Bách hắn cũng không biết. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy hắn không thể nói không biết, vì thế bộ dáng hơi mang chút xấu hổ cườii: “Các ngươi không nói, ta chính mình cũng đã quên. Đã rất nhiều năm, chưa từng có người ăn mừng sinh nhật cùng ta……”
Đúng là rất nhiều năm, cũng là vì Hoàng Ngạn Bách ở Hoàng gia không được coi trọng, qua mười bảy năm, mọi sinh nhật của hắn đều đơn giản là một chén mì Dương Xuân. Những người ở đây đều chưa biết rõ gốc gác của Hoàng Ngạn Bách, ngoại trừ phu thê Ôn Đình Trạm cùng Đơn Ngưng Oản, cũng không có ai được Hoàng Ngạn Bách nói.
Bất quá ngữ khí thương cảm này làm không khí có chút ngưng trọng, vì thế Dạ Dao Quang mở miệng: “Hôm nay là ngày nên vui mừng, bàn đồ ăn này phu thê chúng ta làm chủ, mọi người hôm nay tới mừng sinh nhật, cũng không thể tay không mà đến chứ?”
“Ngạn Bách hiện tại là đệ tử của Doãn Hòa, liền biết Dao tỷ tỷ là người bất công.” Tiêu Sĩ Duệ đầu tiên, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng đem lễ vật đã chuẩn bị lấy ra, là một cái hộp thon dài sáu bảy phân, cao khoảng mười phân, đưa cho Hoàng Ngạn Bách, “Kỳ thật ta cũng không biết ngươi thích cái gì, nhìn xem có thích không.”
Nếu Tiêu Sĩ Duệ đã nói như vậy, Hoàng Ngạn Bách tiếp nhận mở ra, là một chặn giấy bằng hoàng ngọc, điêu khắc hình đồng tử hái sen được chạm trổ tinh vi, ngọc chất trơn bóng, vừa thấy chính là vật cực phẩm.
“Này, Ngạn Bách, có thể cho ta xem thử không.” Cổ Cứu lập tức bị cái chặn giấy hấp dẫn ánh mắt. Là một người yêu thích tranh, văn phòng tứ bảo chính là bảo bối của hắn, hắn so với người bình thường có nghiên cứu hơn chút.
Hoàng Ngạn Bách đưa cho Cổ Cứu, Cổ Cứu cẩn thận cầm trong tay nhìn ngắm, lại nhìn trên đế có bốn chữ “Chu Minh Dã Chế”, Cổ Cứu lập tức kinh ngạc thốt lên: “Đây là tại triều đại khai quốc, bậc thầy chặn giấy Chu Minh chế tạo, chỉ tiếc Chu Minh tiên sinh thân mang bệnh tật, chưa tới hai mươi đã mất. Các tác phẩm Chu tiên sinh di thế lại, chỉ sợ thế gian này chưa tới năm kiện.”
“Chi Nam quả nhiên là người biết nhìn hàng.” Tiêu Sĩ Duệ khen, “Chặn giấy cũng chính là một vật trang trí, thắng được ở Nạp Hãn, tặng cho ngày sinh nhật của Ngạn Bách.”
“Đa tạ Vương gia.” Đối với vật ngoài thân, Hoàng Ngạn Bách không quá coi trọng, nhưng hắn biết vật như vậy, trưởng tôn điện hạ cũng không phải tùy ý lấy ra tặng cho hắn, chắc chắn cũng đã dùng tâm.
“Có châu ngọc của Vương gia ở trước, chúng ta làm sao so bằng đây.” Văn Du cũng đứng lên, hắn mang theo một hộp vuông vức.
Hoàng Ngạn Bách nói lời cảm tạ tiếp nhận, nhưng lịch sự không mở ra, lúc sau còn có Lục Vĩnh Điềm và Đơn Cửu Từ đều mang lễ tặng, ngay cả người mới biết được ý nghĩa bữa tiệc tối nay Cổ Cứu cũng đã chuẩn bị. Hoàng Ngạn Bách lần đầu tiên nhận được nhiều lễ vật như vậy, lễ vật có quý hiếm hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tâm ý đằng sau. Hoàng Ngạn Bách mới phát hiện hoá rra ở thế tục chính là như thế. Nhìn qua có chút rườm rà, có chút phức tạp, nhưng sau lưng vô cùng có tình nghĩa.
“Nào nào nào, chúng ta nâng chén chúc mừng sinh nhật Ngạn Bách.” Chờ đến sau khi mọi người đều tặng lễ, Dạ Dao Quang giơ chén, ly của nàng tất nhiên không phải rượu, mà là sữa hạnh nhân, không chỉ có nàng, trong ly nữ quyến khác cũng đều là loại nước này, phía nam tử toàn bộ là rượu, hơn nữa là rượu trái cây được ủ trong nhà nàng.
Mọi người nâng chén hô tiếng chúc mừng rồi uống cạn. Tất cả quy củ thường ngày được cất ở nhà, ở trên bàn chỉ có tâm tình. Không có đề tài cố định, ngoại trừ nói vài câu chuyện bên ngoài triều đình, không khí cực kỳ hòa hợp.
Mọi người ăn uống khoảng một canh giờ mới tan đi. Ra khỏi tửu lầu, lúc từng người chuẩn bị về lại nhà, Đơn Ngưng Oản đột nhiên chạy tới, đem một cái tay nải nhét vào trong tay Hoàng Ngạn Bách: “Lễ sinh nhật cho chàng.”
Nói xong, không để Hoàng Ngạn Bách cơ hội mở miệng, nàng liền quay người chạy tới nhảy lên xe ngựa, Đơn Cửu Từ còn ở đó chờ nàng.
Hoàng Ngạn Bách cùng Càn Dương hai người ngồi chung một xe, hắn hai tay ôm chặt tay nải. Trên xe ngựa, Càn Dương liền thò qua tới: “Thứ gì, cho ta xem.”
Hoàng Ngạn Bách nghiêng mình sang một bên, ánh mắt liếc hướng tới đống lễ vật khác: “Mấy thứ kia ngươi đều có thể tùy ý xem.”