Nếu trong lòng Ôn Đình Trạm đã có tính toán trước thì Dạ Dao Quang cũng sẽ không nhiều lời nữa, bọn họ sẽ chờ hồi âm của Thẩm Triệu nhưng hai ngày sau Tiểu Quai Quai trở về mà lại không mang theo gì cả khiến cho Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang vô cùng buồn bực. Bọn họ đợi thêm mấy ngày, mãi đến tết Trùng Dương Dạ Dao Quang mới quyết định đợt tết Trùng Dương qua đi sẽ dùng biện pháp của mình phá thuật cho Tiêu Sĩ Duệ, nào ngờ Trọng Nghiêu Phàm lại tới.
“Ồ, bộ trang phục này của Hầu gia đúng là mới lạ vô cùng!”
Tết Trùng Dương học viện tổ chức cuộc thi du sơn bình thơ, mọi người đều tự nguyện tham gia nhưng Ôn Đình Trạm và Tần Đôn bởi vì chuyện của Tiêu Sĩ Duệ nên không có hứng thú với mấy hoạt động đó. Vất vả lắm mới có thể rời khỏi học viện nên mọi người đều mong muốn mau chóng ra ngoài chơi, trên đường cũng rất náo nhiệt, lúc bọn họ vào khách trạm thì không ngờ trong phòng lại có Trọng Nghiêu Phàm cải trang đợi sẵn.
Người trước mặt thân thể cường tráng, mặt mũi đầy râu quai nón, ăn mặc quần áo vải thô, coi như Tiêu Sĩ Duệ có quan hệ thân thiết đối với Trọng Nghiêu Phàm cũng không nhận ra được nhưng Dạ Dao Quang liếc mắt một cái đã nhận ra.
Ánh mắt Trọng Nghiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, lại không hề phủ nhận, lập tức hành lễ với Tiêu Sĩ Duệ: “Tham kiến điện hạ!”
“Vĩnh Phúc Hầu không cần đa lễ!” Tiêu Sĩ Duệ tự mình tiến đến đỡ Trọng Nghiêu Phàm lên.
Trọng Nghiêu Phàm đứng lên cười nói với Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương đúng là có ánh mắt tinh tường, tại hạ hóa trang như vậy đến chính tại hạ cũng không nhận ra chính mình mà Dạ cô nương liếc mắt một cái đã nhận ra!”
Cái này cũng không thể trách Trọng Nghiêu Phàm, Dạ Dao Quang thường dùng khí ngũ hành trong cơ thể che giấu đi diện mạo thật, so với việc Trọng Nghiêu Phàm tốn sức dịch dung thì đơn giản hơn rất nhiều cho nên nên nhiều người gặp cô cũng không nhận ra là cùng một người, cùng lắm chỉ cảm nhận được có vài phần giống nhau mà thôi.
“Nhãn lực của ngươi sao có thể so với ta được?” Dạ Dao Quang nhíu mày, bộ dáng khiến người ta bất đắc dĩ.
“Hầu gia tới đây là vì bảy tấc đoạn hồn châm trong cơ thể điện hạ sao?” Ôn Đình Trạm đột nhiên mở miệng nói.
Trọng Nghiêu Phàm gật đầu: “Thẩm trang chủ nhận được tin đúng lúc ta đang ở Quỳnh Vũ sơn trang, hơn nữa việc này liên quan đến trưởng tôn điện hạ nên Thẩm trang chủ cũng không giấu giếm gì. Lúc đó ta cũng phát hiện không ít người nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của ta, bên người các ngươi cũng có kẻ giám sát nên mới không cho Thẩm trang chủ truyền tin mà là tự mình dẫn Thẩm trang chủ tới đây.”
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng của bọn họ mở ra, một người đàn ông trung niên bụng phệ ăn mặc phú quý đi đến, đây cũng không phải người lạ mà chính là Thẩm Triệu.
“Thẩm trang chủ, ai dịch dung cho ông vậy…” Thật đúng là thảm họa, Dạ Dao Quang khẽ day day trán.
“Mọi người ăn mặc như vậy không sợ càng bị chú ý hơn sao?” Ôn Đinh Trạm híp mắt lại.
“Ôn công tử yên tâm, kẻ giám sát đã bị người của ta dẫn đi rồi.” Trọng Nghiêu Phàm bình thản đáp lời.
“Ngu xuẩn!” Ôn Đình Trạm đột nhiên lớn tiếng.
Mọi người trong phòng lập tức biến sắc, Dạ Dao Quang trợn to mắt, Trọng Nghiêu Phàm mí mắt khẽ giật giật, dường như không nghe thấy lời đánh giá của Ôn Đình Trạm giành cho hắn.
“Nếu đã hao tâm tổn sức nghĩ cách cải trang tới đây thì mục đích là gì?” Ôn Đình Trạm nói với Trọng Nghiêu Phàm.
“Tất nhiên là để che giấu tai mắt mọi người, bí mật cứu điện hạ.” Trọng Nghiêu Phàm trả lời.
“Lúc này Hầu gia dẫn kẻ giám thị đi, người nghĩ rằng bọn họ ngu ngốc sao?”
“Giả tức là thật, thật tức là giả!” Khóe môi Trọng Nghiêu Phàm khẽ nhếch lên:
“Để cho bọn họ nghi ngờ thì đã sao, chỉ cần bọn họ không xác định được thì sẽ nghĩ biện pháp thăm dò, sau đó đợi bọn họ lộ ra chân tướng là được!”
Ôn Đình Trạm nghe xong ánh mắt lập tức trở nên âm trầm, đưa tay cầm chén trà lên không nói lời nào.
Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn đều cho rằng Ôn Đình Trạm không còn lời nào để nói, nhưng Dạ Dao Quang vốn hiểu rõ tính cách Ôn Đình Trạm nên cô cảm thấy đây chính là một biểu hiện khinh thường. Đúng, chính là khinh thường trí thông minh của Trọng Nghiêu Phàm.
Trọng Nghiêu Phàm là người thông minh cỡ nào, sao có thể đắc chí cho rằng Ôn Đình Trạm bị hắn thuyết phục được, vì vậy liền hỏi: “Không biết Ôn công tử có cao kiến gì?”
Tay Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng buông chén trà xuống, đôi mắt chậm rãi mở ra để lộ đôi mắt đen nhánh: “Kế này của Hầu gia chỉ là trung sách!”
“Rửa tai lắng nghe!”
“Nếu Hầu gia tự mình dẫn người cứu Sĩ Duệ là hạ sách, bây giờ mất bao công sức chỉ để thực hiện một trung sách…” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nói:
“Hầu gia thân là mưu sĩ của điện hạ, không phải chưa từng nghe qua điện hạ bị người ta hạ độc, đối phương chắc chắn có cao nhân. Hầu gia cũng biết ba tháng trước điện hạ bị người ta chặn giết, mà người chặn giết lại không phải là đồng bọn với những kẻ lấy máu thi thuật kia, nếu không điện hạ cũng không sống được tới lúc hồi cung. Ba tháng trước mới chặn giết điện hạ nên bọn chúng cũng sẽ lộ ra nhược điểm, bệ hạ tất nhiên sẽ phái người đi điều tra. Với năng lực của bệ hạ chắc chắn sẽ tra ra được thứ gì đó, bởi vì bệ hạ đã nhúng tay vào nên đám người chặn giết điện hạ sẽ không dám có hành động gì nữa, nếu dám thì cũng chính là đùa với lửa. Cho nên sự việc rất đơn giản, chặn giết điện hạ, hạ độc, thi thuật là do ba thế lực khác nhau…”
Ôn Đình Trạm phân tích xong, người khác nghe không hiểu nhưng ánh mắt Trọng Nghiêu Phàm lập tức trở nên khác thường.
“Nhưng ba thế lực này tất nhiên cũng biết một chút về hành động của đối phương, nếu không lúc trước điện hạ bị đuổi giết trốn vào nông trang thì người thi thuật cũng không thể tìm đến nhanh như vậy lấy đi máu của điện hạ.” Ôn Đình Trạm chậm rãi giải thích.
“Đã như vậy, sao chúng ta không dùng một chiêu khống chế địch, vu oan giá họa để ba thế lực đồng thời bại lộ trước mặt bệ hạ?”
Chỉ cần để cho Dạ Dao Quang âm thầm phá bỏ vu thuật trên người Tiêu Sĩ Duệ, sau đó mọi người làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cứ theo lẽ thường mà hành sự, tiếp tục đau đớn như bị thi thuật, đến khi cổ độc phát tác lại kéo Chu phủ ra. Chủ nhân của Chu phủ sao lại nguyện ý nhận nỗi oan ức này? Tất nhiên hắn biết người lúc trước đã chặn giết Tiêu Sĩ Duệ, cũng chưa chắc không biết người thi thuật đối với Tiêu Sĩ Duệ, nếu hắn muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân thì bọn họ không cần tốn nhiều sức đã có thể bắt được hung thủ chân chính. Xung đột lợi ích sẽ khiến cho ba thế lực cắn xé lẫn nhau, đến lúc đó bọn họ lại làm ngư ông đắc lợi. Một kế hoạch tốt như vậy lại bị Trọng Nghiêu Phàm phá hỏng, Trọng Nghiêu Phàm chỉ muốn bắt người thi thuật mà hoàn toàn không nghĩ những chuyện khác…
Mọi người nghe xong giải thích này đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Ôn Đình Trạm, đây quả thực không phải là bộ não của người bình thường, kế sách của Trọng Nghiêu Phàm vốn dĩ đã hoàn mỹ không kẽ hở, ít nhất có thể dụ được người thi thuật ra ánh sáng nhưng kế hoạch này của Ôn Đình Trạm vừa tốn ít sức mà lại hiệu quả hơn rất nhiều.
Dường như còn ngại trí thông minh của mọi người quá thấp, Ôn Đình Trạm lại nhẹ nhàng nói một câu: “Hiện giờ chỗ dựa của điện hạ chính là sự ân sủng của bệ hạ, Hầu gia không cần thiết phải làm nhạt đi phần ân sủng này, cánh chim của điện hạ còn chưa đủ lớn…”
Những lời này khiến cho thân thể của Trọng Nghiêu Phàm lập tức cứng đờ.