Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
“Nếu là như vậy thì thật kỳ quái…” Dạ Dao Quang trầm tư một lát mới cười:

“Nếu không phải yêu ma quấy phá, vậy thì do người bên cạnh.”

“Sắc trời cũng đã muộn, ta không quấy rầy muội nữa, sáng sớm mai ta sẽ rời khỏi đây, sau này có duyên sẽ gặp lại.” Bách Lý Khởi Mộng thân thiết cười với cô. 

“Có duyên sẽ gặp lại.” Dạ Dao Quang đích thân tiễn Bách Lý Khởi Mộng ra khỏi viện của bọn họ.

Nhìn bóng lưng nhẹ nhàng đi xa của Bách Lý Khởi Mộng khuất trong màn đêm, trong lòng Dạ Dao Quang không hiểu sao hơi phiền muộn. Cô biết bọn họ nhất định có thể gặp lại, mặc dù cô không xem tướng của Bách Lý Khởi Mộng, cũng không xem tướng của Trọng Nghiêu Phàm, nhưng cô lại hiểu Bách Lý Khởi Mộng và Trọng Nghiêu Phàm tất nhiên còn có thể dây dưa với nhau. Cô khẽ thở dài một hơi, xoay người phòng mình tắt đèn nghỉ ngơi, lúc này Kim Tử lại chạy tới. Dạ Dao Quang một tay xốc nó lên, chuẩn bị ném nó ra ngoài thì đột nhiên dừng lại.

"A!" Kim Tử cho rằng Dạ Dao Quang cuối cùng cũng phát hiện ra điểm tốt của nó một lần nữa bèn làm nũng cọ vào ngực cô. 

Dạ Dao Quang liếc Kim Tử làm trò, sau đó sờ bộ lông mượt mà của nó, thực sự không vứt nó ra ngoài mà ôm nó ngủ cả đêm như ý muốn của nó. Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang còn chưa tu luyện xong đã cảm nhận được khí tức của Bách Lý Khởi Mộng biến mất.

Lúc dùng bữa sáng, cô thấy Trọng Nghiêu Phàm tuy vẫn nhiệt tình chu đáo nhưng vẫn có một chút không yên, có lẽ là bởi Bách Lý Khởi Mộng đột nhiên rời đi nên cảm thấy thất vọng mất mát.

"Dạ cô nương, người tu luyện các cô có phải gánh vác sứ mệnh đặc biệt gì không?” Sau khi cơm nước xong, Trọng Nghiêu Phàm đột nhiên nhẹ giọng hỏi một câu. 

Dạ Dao Quang lập tức hiểu, nhất định là Bách Lý Khởi Mộng mượn cớ như vậy để từ biệt Trọng Nghiêu Phàm, vì vậy cô nghiêm mặt nói:

“Hầu gia, trên thế gian này bất cứ ai cũng có sứ mệnh của riêng mình, đối với người tu luyện như chúng ta mà nói, tu luyện chính là một sứ mệnh để cảm tạ trời xanh đã ban cho chúng ta kỹ năng cao hơn người phàm. Giữ gìn con đường tu luyện chính đạo, trảm yêu trừ ma chính là trách nhiệm chúng ta không thể trốn tránh. Nếu có sư môn, đương nhiên sẽ có nhiều ràng buộc hơn.”

"Thật không?" Trọng Nghiêu Phàm nghe xong, ánh mắt càng thêm buồn bã: 

“Ta lại quên hỏi sư môn của nàng ấy…”

“Hầu gia, thế gian này duyên phận thiên biến vạn hóa, kỳ diệu vô tận, nếu duyên phận chưa dứt thì có cách xa nhau cũng có thể gặp lại. Nếu duyên phận đã đứt thì dù có gần trong gang tấc cũng không gặp được nhau.” Dạ Dao Quang trấn an một câu:

“Hầu gia không cần cố chấp, mọi việc đều do trời.” 

"Đa tạ Dạ cô nương khuyên bảo." Trọng Nghiêu Phàm nói cám ơn, đang chuẩn bị nói thêm gì nữa thì quản gia Trọng phủ đi đến, vẻ mặt như có chuyện muốn bẩm báo. Trọng Nghiêu Phàm bèn nói với mọi người:

“Việc vặt trong phủ rất nhiều, không thể tiếp đãi, mong chư vị thứ lỗi.”

“Hầu gia có việc, mời đi trước.” Ôn Đình Trạm khách khí nói. 

Vì vậy Trọng Nghiêu Phàm vừa nghe quản gia thấp giọng bẩm báo vừa rời đi.

“Hôm nay chúng ta lại đi đâu?” Lục Vĩnh Điềm tiến tới góp mặt hỏi.

“Muốn đi nơi nào thì đi.” Ôn Đình Trạm cười một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài. 

Nhưng bọn họ vừa mới đi ra khỏi cổng đã nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau. Mấy người dừng lại quay ra nhìn thì thấy trên hành lang gấp khúc đằng xa, Trọng Nghiêu Phàm bước nhanh đến trước mặt bọn họ, nói với Ôn Đình Trạm: “Doãn Hòa, cậu theo ta đến Bình phủ một chuyến.”

Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." 

Cửa chính đã chuẩn bị xong xe ngựa, Trọng Nghiêu Phàm đưa Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang lên cùng một chiếc xe ngựa, mấy người Lục Vĩnh Điềm tuy có lòng muốn đi theo nhưng hiển nhiên Trọng Nghiêu Phàm chuẩn bị hơi vội vàng, không định mang theo bọn họ. Xe ngựa chỉ có một chiếc.

Sau khi lên xe ngựa, Trọng Nghiêu Phàm mới nói tình hình cho bọn họ, thì ra Bình nhị gia có giao hảo với Trọng Nghiêu Phàm. Trước đây Trọng Nghiêu Phàm trong người không có đồng nào mà trở lại Trọng gia, rất nhiều thứ đều là Bình nhị gia dạy bảo hắn, đối với Trọng Nghiêu Phàm mà nói thì nhị gia vừa là thầy vừa là bạn. Thật không ngờ mới vừa rồi hắn nhận được tin tức, Bình nhị gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử ở nhà. Trọng Nghiêu Phàm tóm tắt lại tình hình trong Bình gia cho Ôn Đình Trạm nghe một lần, mục đích là hy vọng Ôn Đình Trạm có thể nhìn rõ, giúp hắn bắt được hung thủ thật sự, trả lại công đạo cho bạn tốt của hắn.

Sau khi Ôn Đình Trạm nghe xong liền rơi vào trầm tư, Dạ Dao Quang cũng không nói gì. Kỳ thực ngày hôm qua cô đã nghe chuyện về Bình gia, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy người được lợi là Bình nhị gia, chỉ sợ trải qua một năm tìm hiểu của đại phòng Bình gia, rất nhiều người đã ngày càng nghi ngờ Bình nhị gia, có điều không có chứng cứ, mà địa vị của nhị gia tại Bình gia cũng đã vững chắc, lại có giao hảo với Trọng Nghiêu Phàm nên không ai dám nói ra. Giờ thì hay rồi, Bình nhị gia đột nhiên chết, Bình gia này thật đúng là tà môn. 

Khi Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang theo Trọng Nghiêu Phàm đến Bình gia, Bình gia đã có không ít quan sai, sư gia của nha phủ mang theo người khám nghiệm tử thi cũng đã bắt đầu kiểm tra thi thể. Ở đây Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm còn gặp một người, người này tuổi gần năm mươi, khuôn mặt cương nghị, mặc áo quan, đầu đội lụa đen, dáng người cao ngất, ánh mắt trầm ổn.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa xuất hiện bổ phục cho quan lại thời Minh Thanh nhưng vẫn noi theo tư tưởng của Chu nữ hoàng, trên áo quan của quan viên có những phục sức phân đẳng cấp rõ rệt. Quan văn: Nhất phẩm thêu tiên hạc, nhị phẩm thêu cẩm kê, tam phẩm thêu khổng tước, tứ phẩm thêu vân nhạn, ngũ phẩm thêu bạch nhàn, lục phẩm thêu cò trắng, thất phẩm thêu uyên ương, bát phẩm thêu chim hoàng oanh, cửu phẩm thêu hoa văn phượng hoàng đỏ.

Quan phục của người này có hoa văn khổng tước hết sức rõ ràng, là tam phẩm. 

Phủ Ứng Thiên chỉ có một văn thần là chính tam phẩm, Phủ doãn Liễu Cư Yến.

Chỉ có hành chính trưởng ở Đế đô mới xưng là Phủ doãn, triều Đại Nguyên có hai Phủ doãn, một là Ứng Thiên - nơi Nguyên Thái Tổ lập Đế đô đầu tiên, một là do Thánh Tổ hoàng đế lập sau khi dời đô, nay là Phủ doãn phủ Thuận Thiên. Những phủ khác chỉ có Tri phủ, không có Phủ doãn.

Hai vị hoàng đế triều Nguyên lại rất giống hai cha con triều Minh, đều định đô ở Ứng Thiên trước, sau lại dời đô đến Thuận Thiên. 

Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng không ngờ sẽ gặp Liễu Cư Yến trong tình huống như vậy.

"Hầu gia." Liễu Cư Yến tiến lên phía trước hành lễ.

Trọng Nghiêu Phàm đối đãi với Liễu Cư Yến vô cùng khách khí: "Liễu đại nhân, đã biết nguyên nhân cái chết của Bình nhị gia chưa?" 

“Hồi bẩm Hầu gia, khám nghiệm tử thi còn đang xác định.” Liễu Cư Yến trả lời.

“Bổn hầu có thể đi xem hay không?” Ý của Trọng Nghiêu Phàm là muốn đi xem nơi Bình nhị gia chết, nếu bị giết thì đó chính là hiện trường án mạng.

“Mời Hầu gia.” Liễu Cư Yến tự mình đưa Trọng Nghiêu Phàm vào thư phòng của Bình nhị gia. 

Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng theo vào thư phòng, bên trong thư phòng được sắp xếp chỉnh tề, ngoại trừ vết tích di chuyển của một chiếc ghế bành ở án thư sau lưng ra thì về cơ bản cũng không có bất kỳ dấu vết khác thường nào.
Nhấn Mở Bình Luận