Ở cổ đại không có nhiều thiết bị ánh sáng như hiện đại, cũng không làm ra được ánh sáng nhiều màu sắc, màu huyền bí phục vụ cho màn múa chỉ có thế.
Không rõ vì sao, trong không khí toả ra một mùi hương hoa đào thơm ngát.
Mọi người hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm mùi hương hoa đào bay ra từ đâu, lúc này, các loại nhạc khí đã vang lên, giai điệu thong thả tràn ngập cả đại đường, tiếp đó một cô gái từ bên trái bước lên vũ đài.
Nàng đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ, mặc quần áo lụa đỏ mỏng, tay cầm một nhánh hoa đào, lấy hoa đào làm đạo cụ, nhảy điệu múa hoa đào. Dáng người mềm mại, nhẹ nhàng như chim yến, uốn lượn, xoay tròn, như mấy bay nước chảy, hình ảnh lưu loát sinh động mà tuyệt đẹp. Người này đúng là Lăng Vô Hương.
Tiếp đó là Phán Phán đi lên từ bên phải vũ đài.
Nàng đeo một chiếc mặt nạ cắm lông chim, quần áo lụa màu xanh, tay phải cũng cầm một cành hoa đào, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp.
Hai người múa này cũng không hoàn chỉnh, như là các nàng đang tranh cướp gì đó, tranh tới tranh về, lại tăng thêm chút tình ý thú vị.
Tiếp đó, tiếng nhạc bỗng ngừng, các nàng đứng một bên, giơ cao cành hoa đào lên, tạo ra tư thế một gốc cây đào.
Tiếng cầm cổ vang lên, một nam tử mặc áo đen che mặt nhảy lên đài múa, tay cầm kiếm sáng loáng, bắt đầu múa.
Đây là màn múa kiếm ngắn, vừa nhu vừa cương, thiếu phần thực chiến, mà có tính kiên cường.
CẢ đại đường lặng ngắt như tờ, ai cũng nhìn chăm chú, cũng khong có tiếng kêu kích động, sợ hãi.
Nếu màn múa này có tên là “Hồng Nhan” thì đúng là thế, chẳng có gì ngạc nhiên.
Tiếng trống ngưng, là giai điệu “Hồng Nhan” vang lên. Hai cây đào tỉnh lại, thấy nam tử múa kiếm, đặt cành hoa đào ngang miệng, cắn, tiếp đó hướng về phía nam tử…
Lâm Trí Viễn cất giọng ca, “Kiếm nấu rượu vô vị, uống một ly vì ai…”
Hai cô gái đứng cạnh nam tử, một trái một phải, nhảy đẹp nhất, múa mê người nhất, đem hết mọi chiêu thức nhằm chiếm được ưu ái của hắn. Đây cũng là ba người phối hợp.
Dưới đài vẫn im ắng, khách nhìn không chớp mắt màn múa, nhất thời quên cả uống rượu, uống trà.
Sau đó, nam tử phân biệt phối hợp múa với các nàng, đầu tiên là Lăng Vô Hương. Chỉ thấy họ mặt đối mặt đứng, bước theo từng tiết ấu mà múa.
Đôi nam nữ không xương mềm mại như thế khiến người ta mơ màng ngàn dặm.
Lúc thì mặt kề sát nhau, lúc thì tay giơ cao lên, lòng bàn tay úp vào nhau, rồi chậm rãi hạ xuống, lúc thì nhảy nhẹ nhàng từng bước, lúc thì xoay quanh ái muội…. Tay nàng đặt trên vai hắn, chậm rãi lướt xuống, có ý hàm xúc nồng đượm.
Không ngoài dự đoán, dưới đài bùng lên hưởng ứng nhiệt liệt, có tiếng kêu lên sợ hãi, tiếng kêu gào dâng lên như thuỷ triều.
Toàn bộ ánh mắt khán giả nhìn không chớp, mãi bưng ly rượu lên đưa vào miệng, bởi lúc này kỹ thuật nhảy múa của đôi người ngọc này đã khiến họ miệng đắng lưỡi khô rồi.
Toàn bộ khán giả đồng loạt đứng lên nhìn, nhưng kẻ khác nhìn không tới, biến thành một biển người đứng lên, cùng cất tiếng kêu la.
Nam tử phối hợp múa cùng Phán Phán cũng thế, động tác tự nhiên không đồng nhất, cũng ái muội như vậy.
Tiếp đó là ba người cùng múa, phối hợp với nhau nhuần nhuyễn, được từng trận vỗ tay hưởng ứng.
Sau màn múa xong, cả ba đã lùi ra sau vũ đài, còn những khán giả thì vẫn chưa muốn giải tán, cả đại đường tràn ngập đủ loại la ó, hỗn loạn ngập trời.
Màn ca múa này đã làm cho mọi đàn ông trong thành Kim Lăng thích thú truy tìm, địa vị lầu Tiêu Tương càng ngày càng được củng cố vững chắc.
Đây cũng có nghĩa là từ nay trở đi cũng sẽ bắt tay vào tập luyện màn múa mới.
Diệp Vũ đứng trên lầu hai thấy Lâm Trí Viễn nhìn về phía mình cười cười, giơ ngón tay cái lên, nàng đáp lại bằng cách giơ hai ngón cái, rồi sau đó trở về phòng, hoàn thiện cấu tứ màn múa thứ tư. Nhưng vừa vào phòng đã bị người ta bịt mũi miệng. Nàng giật mấy cái rồi lâm vào hôn mê.
***
Khi tỉnh lại, Diệp Vũ khiếp sợ phát hiện ra là vị nam tử che mặt kia trói nàng lại. Cùng ở trong tẩm phòng lại không rõ là ở Quần Phương các hay không.
Nàng ngồi xuống, bỗng thấy một bóng đen ập xuống, nàng ngẩng đầu lên, thấy một nam tử đeo mặt nạ màu vàng xuất hiện trước mặt như từ trên trời xuống, doạ nàng nhảy dựng lên. Hắn vì sao trói nàng chứ?
Lần này nàng thấy rõ mũi hắn, mặt nạ vàng chỉ tới chóp mũi, lộ ra miệng và cằm. Miệng hắn dầy, góc cạnh rõ ràng, cằm cứng như đá, vuông thành góc cạnh nhìn rất rõ, biểu hiện ngang ngạnh.
Nàng đoán không nhầm thì nam tử che mặt này không phải là Sở Hoàng Sở Minh Phong.
HẮn lùi ra sau ngồi xuống, nàng không lên tiếng quyết lấy tịnh chế động.
“Mấy ngày không gặp, Diệp Vũ cô nương đẹp hơn rồi” Nhìn nàng một lát, rốt cuộc hắn cũng mở miệng.
“Cám ơn đã ca ngợi” Nàng nói lạnh lùng.
“Ta biết, nàng không muốn thấy ta”
Nàng không nói nghĩ thầm: Coi như ngươi thông minh.
Ánh mắt hắn tập trung trên mặt nàng, tay vẫn đang bưng ly trà, uống một ly, “Ngươi có thể gọi ta là Kim công tử”
Diệp Vũ cười lạnh, “Đeo mặt nạ vàng, dĩ nhiên là Kim công tử rồi, nhưng ta chẳng có hứng muốn biết”
Hắn chậm rãi mím môi mỉm cười tà khí, “Nhưng ngươi sẽ thấy hứng muốn biết ta ép ngươi tới đây có mục đích gì thôi”
Nàng chẳng thèm để ý nói, “Ngươi muốn nói, ta sẽ nghe kỹ đây”
“Lầu Tiêu Tương lần đầu tiên biểu diễn mà ca múa đêm đó, có ba khách quý tìm ngươi. Bọn họ là Sở Hoàng, Tấn vương và Hữu tướng, ta nói đúng chứ”
“Đúng thì sao?” Nàng hơi chút kinh ngạc.
“Họ ngồi ở ghế lô xem múa, Sở Hoàng và ngươi ngồi một mình với ngươi” Kim công tử phỏng đoán nói, “Sở Hoàng hẳn là chưa sủng hạnh ngươi đi”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!