Bởi vậy, nàng yêu cầu với mỗi diễn viên múa rất cao nghiêm khắc, bởi vì càng nghiêm khắc thì mới càng xuất sắc.
Lăng Vô Hương đã hoàn thành điệu nhảy xuất sắc, có thể nói là hoàn mỹ.
Tấm lụa mỏng che khuôn mặt đẹp, kỹ thuật nhảy nghiên nước nghiêng thành, trêu chọc quyến rũ lòng người, nàng ấy và vũ nam nóng bỏng cuồng dã, hỗ trợ kích thích hương diễm, cùng múa trên đài, dưới đài bầu không khí sôi trào.
Lăng Vô Hương này, ai cũng đều biết, cả nam tử toàn thành đều mô muội với cô gái kiều diễm, hoàn toàn xứng đáng là vũ khôi, thắng được phần đông sự truy đuổi cuồng nhiệt của nam tử, lại càng khiến cho không ít nữ tử oán hận.
Dĩ nhiên thân thế nàng ấy giờ không giống trước đây nữa, dù sao đã tới ba vạn lượng rồi. Ba vạn lượng, chỉ là bảng giá tiếp rượu nửa canh giờ mà thôi.
***
Lúc mà ca múa biểu diễn, Diệp Vũ chưa từng tới đại đường, lần nào cũng đều ở lầu hai quan sát. Từ cửa hông lầu Tiêu Tương rời đi, xe ngựa dừng trước cửa, lại có một hán tử đi tới, nói với nàng, “Diệp cô nương, chủ nhan cho mời”
Chủ nhân? Vậy hẳn là Sở Minh Phong rồi.
Để hán tử tuỳ ý đi trước, lên một chiếc xe ngựa xa hoa, người trong xe đúng là Sở Hoàng.
Màn che lại, trong xe tối om, ánh đèn bên ngoài hắt vào mới có chút ánh sáng le lói.
Nàng ngồi đối diện, cúi đầu, tạo ra bộ dạng kính cẩn nghe lời.
Sở Minh Phong dựa vào trên gối thêu cao, lười biếng hỏi, “nghe nói lầu Tiêu Tương mỗi đêm đều hết chỗ, đêm bốc lửa, xem ra ngươi làm lão bản đằng sau rất có tác dụng”
“Bệ hạ chê cười rồi, là do bà con cô bác cổ động thôi. Thêm nữa, đây cũng là nhờ hồng phúc của bệ hạ”
“Hả? Nói thế là sao?”
“Nếu không có bệ hạ anh minh, cần cho triều chính, Đại Sở ta cũng sẽ không mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, nếu không như thế, thành Kim Lăng sao có cảnh tượng phố phường phồn vinh chứ? Sao có cảnh tượng trăm nghiệp hưng vượng chứ? Lầu Tiêu Tương cũng sẽ không có được khí thế rầm rộ như thế, bởi vậy đây là do bệ hạ có cách trị quốc đó”
Lời nói này tuy chỉ là lời khen đầu môi trót lưỡi, nhưng cũng là sự thật.
Nhưng hắn lại chẳng thấy thích thú, “Một lời a dua nịnh hót như thế, nghĩ một đằng lại nói một nẻo rồi”
Diệp Vũ lại không nghĩ nhiều, hỏi ngay, “Ban đêm bệ hạ ra cung có chuyện gì quan trọng cần sai bảo sao?”
Sở Minh Phòng hừ lạnh, “Đây mới đúng là thật tình của ngươi” Hắn ngoắc tay ý bảo nàng ngồi lại gần chút, nàng đành phải lê ra giữa thấy tay phải của hắn cầm một viên ngọc xanh biếc, vuốt ve, nhàn tản. Hắn không chút để ý hỏi, “Ngươi và Tấn vương ở sông Tấn Hoài xảy ra chuyện gì, bẩm báo cho cặn kẽ”
Nàng sớm đã đoán được hắn ra cung là vì chuyện này.
Vì thế, nàng nói tóm tắt, dĩ nhiên là lược bớt đi chút ít tình tiết.
“Như ngươi chứng kiến, Tấn vương mang trên người võ công tuyệt đỉnh sao?” Trong bóng tối, mắt hắn hiểm ác như con sói hoang cô độc.
“Tấn vương một người giết chết bốn kẻ áo đen, thân thủ giỏi lắm, sát thủ giang hồ bình thường không giết được ngài ấy đâu”
“Võ nghệ của hắn có chỗ nào hơn người chứ?”
“Nhanh, ác, độc. NHưng nếu không quan trọng, Tấn vương cũng sẽ không sử dụng chiêu thức âm độc quá mức” Nàng nói chi tiết, bỗng cảm thấy chuyện hắn hỏi võ nghệ TẤn vương có chút bất thường.
Sở MInh Phong khẽ gật đầu, “HẮn có biết thích khách là kẻ nào không?”
Diệp Vũ lắc đầu. Con ngươi đen của hắn ngưng tụ lại sẵng giọng, “Trẫm đã sớm đoán được Tấn Vương có võ, hắn có ý lừa trẫm, trên đời này giả vờ nhu nhược yếu đuối không chịu nổi, thật ra lại âm thầm luyện võ, lại còn luyện được một thân võ nghệ giỏi nữa”
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng, chẳng lẽ hắn phái đám áo đen ám sát Tấn Vương ư? Chẳng lẽ ngày ấy bất ngờ đều do hắn bố trí hết sao? Hắn làm vậy, chỉ vì điều tra TẤn Vương có mang võ nghệ tuyệt đỉnh trên người không ư? Nếu thật là hắn, như vậy Sở Hoàng này thật đáng sự.
“Còn chuyện gì xảy ra nữa không?” Hắn hỏi lạnh lẽo.
“Hết rồi” Nàng thản nhiên đáp.
“Ngươi cũng biết lừa gạt trẫm có hậu quả gì chứ?”
Nàng còn chưa kịp trả lời đã bị hắn túm lấy giam trong ngực.
Tay trái của Sở Minh Phong tóm chặt lấy cằm nàng, khiến nàng phải ngẩng đầu lên, “Tấn vương phong lưu thành tính, đều chẳng phải là chính nhân quân tử, hắn ở cùng một chỗ với ngươi lâu vậy, sao lại không làm gì chứ?”
Diệp Vũ di dự có cần nói ra không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!