Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sân sau quán cơm, Bì Chiêu Tài ngồi trên cây kêu meo ngoao vọng xuống dưới, Bì Tu đứng bên dưới nhìn cái cây lắc lư chực đổ, đen mặt kêu thằng con: “Trong vòng hai phút, xuống đây cho ta, ta hứa sẽ không đánh con.”

Bì Chiêu Tài không dao động, thậm chí còn xoay người phóng thích khí gas với bố mình, mùi xộc cho Bì Tu phải lùi ra sau hai bước, cảm tưởng như toàn thế giới đều thay mùi đổi vị.

Hầu Nhị cầm cái chổi đi từ sảnh trước ra sân sau, bị mùi thum thủm bay tới theo gió xộc cho lảo đà lảo đảo, cậu lùi tít về sau kêu to: “Ối cha chả mẹ ơi, anh Bì, cống thoát nước nhà mình vỡ à?”

Bì Tu sầm mặt nhìn chòng chọc cái đít của con mèo béo trên cây, tức giận nói: “Không, Chiêu Tài đánh rắm đấy, mày lại đây giúp anh bắt nó xuống, hôm nay phải dẫn nó đi tiêm mũi thứ hai.”

Hầu Nhị ném chổi gọi các anh em tới, một con Tỳ Hưu và năm con khỉ tay cầm tay nối thành vòng tròn quanh thân cây, ngước nhìn lên con mèo trắng mập đjt ở trên cây.

Bì Tu: “Con mau xuống đây, nếu không ta sẽ mách với bố con là đêm qua con lén ăn vụng.”

Bì Chiêu Tài kêu một tiếng meo, không hề bị đả động.

Hầu Nhị kêu to: “Mày mà không xuống dưới, chú sẽ mách với anh trai mày rằng mày chính là thủ phạm dẫm nát ba cái chổi ở sân sau, còn mách ba mày là hai con gà bị mất cũng là do mày tha đi nhờ anh Cừu hầm.”

Bì Chiêu Tài: ………

Bì Tu:..……

Bì Tu: “Có phải mày quên mất anh cũng là bố nó không? Giờ anh đã biết, mày có thể ngậm miệng được rồi đấy.”

Bì Chiêu Tài đứng trên cây phẫn nộ ngửa cổ kêu meo ngoaooo, vắt chân toan bỏ chạy. Bì Tu nhíu mày thét lớn một tiếng, bản thân cũng biến về nguyên hình, dùng bốn chân leo lên cây cắn ngay vào gáy Bì Chiêu Tài, cắp con giai đem xuống dưới.

Tuy nhiên Bì Tu đã đánh giá cao sinh mệnh của cái cây, vì không chịu nổi sức nặng nên cây trực tiếp bị hai cha con đè sụp, phát ra một tiếng ầm vang đội.

Văn Hi chạy ra sân sau, thấy Bì Tu ở dạng nguyên hình tha con giai lắc lắc, y thở phào nhẹ nhõm, nói: “Em đi lấy vòng cổ, anh giữ nó nhé.”

Bì Tu đè thằng cu con ra tròng cái vòng cổ hai lớp vào, cài thêm cả dây rồi mới buông ra, hắn đi lên lầu biến về hình người, mặc quần áo xong xuôi lại đi xuống dưới, chợt nghe Văn Hi hỏi: “Bì Chiêu Tài phải tiêm vắc xin phòng bệnh, anh không phải người, có phải cũng nên tiêm một mũi không?”

Bì Tu nhíu mày, hiểu ra không phải Văn Hi đang chửi mình, bấy giờ mới nói: “Tôi tiêm làm gì, cả bó tuổi rồi, tiêm thì được ích gì?”

“Cũng có vắc xin chuyên dụng cho yêu quái trưởng thành mà.” Văn Hi đưa di động cho Bì Tu xem: “Anh đi cùng đi, tiện thể tiêm một mũi luôn.”

Bì Tu cười: “Tôi bách độc bất xâm, cần gì tiêm chích, nếu tôi tiêm thì mấy đứa khác trong quán cũng phải tiêm, đám Nhậm Kiêu Cừu Phục không đứa nào thoát được hết.……”

Hắn nói đến đây thì đột nhiên im lặng một thoáng, sau đó ông chủ Bì đập tay nói: “Quả thật nên đi tiêm vắc xin, hôm nay cho quán đóng cửa nửa ngày, dẫn bọn nó đi tiêm vắc xin xong rồi về làm tiếp.”

Văn Hi ngạc nhiên: “Sao đang dưng anh lại quyết như thế?”

“Cái bọn kiểm tra vệ sinh lại sắp tới rồi, năm ngoái đã bị phạt tiền một lần, năm nay tôi sẽ không để bọn chúng moi được một xu một cắc nào từ tay tôi nữa!”

Bì Tu phát ngôn một câu hùng hồn, thông báo rằng tất cả nhân viên đều phải đi tiêm phòng, bất cứ công nhân viên nào cũng không ngoại lệ, ngay cả Quán Quán và Chu Tước cũng bị bắt phải tiêm vắc xin gia cầm, Tào Thảo đang cười trên nỗi đau của người khác, nhưng chẳng ngờ chính mình cũng trốn không thoát.

Cả quán cơm, người duy nhất tránh được vụ này lại chính là Bì Thiệu Đệ, đã tiêm ở trường rồi, và Tô An, vốn là bàn tính thành tinh.

Trước cái nhìn ai oán của đồng nghiệp, Tô An đẩy kính nói: “Đừng nhìn tôi như thế, dù sao tôi không phải thú cũng chẳng phải người, chỉ là một món đồ vật thôi mà.”

Cừu Phục giơ tay: “Em có điều muốn hỏi, tiền vắc xin là ông chủ trả đúng không ạ?”

Bì Tu đột nhiên cứng đờ người, thấy vẻ mặt hắn sai sai, Nhậm Kiêu lập tức nói: “Lúc này đừng có trừ nọ trừ kia nha, chỉ khi các nhân viên được bảo đảm an toàn và khỏe mạnh thì mọi người mới có thể phát huy tốt hơn trên cương vị công tác chứ!”

“Anh đã nói là không trả đâu, đừng có vội vàng chụp mũ bủn xỉn cho anh mày.” Bì Tu cau có vung tay lên: “Trả thì trả, giờ mau lên xe đến bệnh viện thôi, tí còn về mà buôn bán nữa.”

Để tất cả có thể cùng xuất phát, Bì Tu cưỡi mây bay chứ không lái xe, khi mọi người bình an hạ cánh xuống bệnh viện, Hầu Nhị dùng sức xoa xoa cái mặt bị gió thổi tái tê, xuýt xoa sao gió càng dữ dội tim mình càng tự do.

Bì Tu cắp Bì Chiêu Tài còn đang giãy giụa đi đằng trước nhất, các y tá được báo trước là Bì lão tổ sẽ đến cho nên đã dàn trận sẵn sàng đón địch, vừa nhìn thấy Bì Tu xuất hiện trong phạm vi thị giác, tất cả cùng bước lên phía trước.

Văn Hi nhanh chóng rút giấy xác nhận tiêm phòng của Bì Chiêu Tài ra, nói: “Lúc trước đã tiêm một trong ba mũi rồi, hôm nay tới để tiêm tiếp mũi thứ hai.”

Hộ sĩ xem kỹ ảnh chụp trên giấy xác nhận, đối chiếu con mèo nhỏ trong ảnh với con mèo mặt mâm hiện tại, nhịn không được hỏi: “Đây đúng thật là cùng một con mèo chứ?”

Bì Chiêu Tài bất mãn kêu meo ngoao, nhưng sau đó đã bị Bì Tu đè đầu lại.

Bì Tu: “Đúng là cùng một con đấy, mới gửi nó đến nhà bà một tháng nên béo lên ấy mà.”

Y tá cạn lời, định hỏi lệnh đường nhà kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là vị nào, song vì tinh thần chuyên nghiệp nên cô nàng đành nhịn xuống.

Cô cẩn thận đối chiếu gương mặt Bì Chiêu Tài một lần nữa, sau khi xác nhận đúng là con mèo nhỏ kia, liền gật đầu bảo: “Trước hết cứ giao nó cho chúng tôi, chúng tôi sẽ mang nó đi tiêm.”

Văn Hi không yên tâm cho lắm: “Bọn tôi có thể đi cùng không?”

“Được ạ.” Hộ sĩ nhìn các yêu quái đằng sau Bì Tu: “Toàn bộ những người này đều muốn tiêm vắc xin sao?”

Bì Tu gật đầu: “Tiêm và làm cả kiểm tra sức khoẻ nữa, chỗ này có đóng dấu xác nhận khỏe mạnh đúng không?”

Cừu Phục nghe thế thì tá hỏa: “Sao lại còn kiểm tra sức khoẻ nữa?”

Nếu kiểm tra sức khoẻ thì khi cởi giày, chẳng phải miếng độn chiều cao 3cm của cậu sẽ lộ tẩy ư? Đó chính là vũ khí bí mật giúp cậu không lùn hơn hai ông anh mà.

“Làm sao đấy?” Nhậm Kiêu nhìn cậu: “Anh đây là cá dưới biển sâu mà còn cóc sợ kiểm tra ký sinh trùng, mày là hồ lý trên đất liền thì sợ cái gì?”

Hầu Nhị lắp bắp bảo với anh cả: “Anh ơi, em không có chấy rận, cũng không mắc bệnh ngoài da, em có thể miễn kiểm tra sức khoẻ được không?”

Hầu Đại: “Không được.”

Văn Hi nhìn Bì Tu: “Mọi người đều kiểm tra sức khoẻ, có phải anh cũng nên kiểm tra luôn không, cứ đưa Bì Chiêu Tài cho y tá trông giùm một lúc.”

Hộ sĩ thử bế mèo béo ra khỏi tay Bì Tu nhưng thất bại, cô xoa xoa cái bụng mèo núc ních, nhíu mày hỏi: “Sao bụng căng phồng lên thế nhỉ, có phải nó ăn thứ gì không tiêu hóa được không?”

Bì Tu ngạc nhiên: “Chắc không đâu, nó ăn cái gì tôi cũng giám sát mà.”

Mấy y tá đẩy giường đến, y tá bảo Bì Tu đặt Bì Chiêu Tài lên giường, cô vạch chân sau nó ra, thấy hai viên bi mèo xù xù lông, lại xoa xoa bụng nó, nói với Bì Tu: “Trong bụng cứng, tốt hơn là nên cho làm siêu âm.”

“Làm đi làm đi.” Bì Tu nhớ tới dáng vẻ Bì Chiêu Tài nằm kềnh dưới đất ợ hơi lúc sáng nay mình xuống lầu, hắn nhíu mày bảo: “Ghi hết vào hóa đơn cho tôi nhé, bây giờ nộp tiền luôn đúng không?”

Y tá: “Chúng tôi sẽ đẩy nó đi kiểm tra trước, ngài cứ đi kiểm tra sức khoẻ, chờ khám xong xuôi hết rồi nhận hóa đơn nộp tiền là được.”

Ông bố và ông con chia nhau hành động, được y tá dẫn đi kiểm tra, Hầu Nhị giơ cái dụng cụ che mắt phát ngôn táo bạo: “Mọi người có tin em có thể nhìn xuyên qua cái thìa này thấy được phương hướng không?”

Hầu Đại đét cho thằng em một phát: “Ngoan ngoãn kiểm tra đi, đừng có ba xàm nữa.”

Bì Tu đen mặt đứng cách xa 5m, lạnh lùng mở miệng nói “E”, hắn cảm thấy kiểm tra thị lực của mình hoàn toàn là việc thừa thãi, nhưng Văn Hi chỉ chịu nhượng bộ đến mức chỉ kiểm tra sức khỏe chứ không tiêm vắc xin, tuân theo nguyên tắc gia đình hòa thuận mọi sự suôn sẻ, Bì Tu đành chấp nhận yêu cầu sức khoẻ.

Nhưng đến lúc đo chiều cao cân nặng, Bì Tu cứ chần chừ mãi không thò chân ra, bởi vì hai cái cân đo chiều cao và cân nặng này, có một dành cho nguyên hình và một dành cho hình người. Bì Tu ở dạng hình người cao hơn một mét chín, cân nặng cũng ở mức bìn thường, cơ mà hắn lại không thích biến ra hình thú lắm.

Bì Tu: “Cái này thì có gì mà đo, tôi không đo.”

Đại yêu quái đều hơi khó ở, các y tá đều thấy bình thường, chỉ có Văn Hi liếc cái là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng lão yêu quái, y ghé lại gần, thấp giọng hỏi thầm: “Có phải anh sợ mình dẫm hư cái cân nên không dám bước lên không?”

Bì Tu nhìn y không nói gì.

Văn Hi bật cười: “Anh nghĩ gì em lại chả rõ quá cơ, sau này đừng chê Bì Chiêu Tài béo nữa nha, không phải người một nhà không vào chung một cửa, cân nặng hai bố con ngang ngửa nhau, chỉ có mỗi Bì Thiệu Đệ là gầy thôi, giống em.”

“Lại còn giống em cơ đấy, xem em tự thếp vàng lên mặt mình kìa.” Bì Tu nhăn nhó mặt mày, kéo Văn Hi đi kiểm tra hạng mục kế tiếp, sau gần nửa tiếng, rốt cuộc cũng tới phân đoạn sau cùng là lấy máu.

Lúc đến lấy máu thì trùng hợp Nhậm Kiêu cũng đang ở đó, hắn vừa xắn tay áo vừa thề thốt: “Mặc dù tôi là giao nhân dưới biển, nhưng mà tôi xin lấy cái đuôi của tôi để thề rằng trên người tôi không có ký sinh trùng, cái vụ lấy máu này hoàn toàn không cần thiết, nếu mấy cái con ký sinh trùng đó có thể tiến vào cơ thể tôi được thì đúng là……”

Hộ sĩ ngắt lời hắn: “Soái ca, lấy một tí không đau đâu mà, anh đừng sợ.”

Nhậm Kiêu: “Tôi không sợ, ai nói tôi sợ.”

“Không sợ thì sao mày lảm nhảm lắm thế? Mày có phải Quán Quán đâu.” Bì Tu vạch trần hắn, chủ động xắn tay áo ngồi xuống trước: “Ông đây không sợ, tới đi.”

Y tá lập tức đi tìm kim rút máu, không ngờ chọc cong cả kim mà vẫn không khiến lão yêu quái da dày trớt được miếng da nào. Thế là y tá quyết đoán áp dụng đối sách đặc biệt, lấy ra một cái ống tiêm đặc biệt, kim tiên to như cái đinh, lóe lên dưới ánh sáng, khiến sắc mặt Bì Tu chùng hẳn xuống.

Bì Tu: ……

Y tá: “Yên tâm, không đau đâu.”

Bì Tu: “Thật không đấy? Cô dám nhìn vào mắt tôi mà nói không?”

Y tế không dùng dằng nhiều, đè tay Bì Tu lại nói một câu “Đắc tội”, sau đó trực tiếp chọc kim vào rút máu. Văn Hi nhịn không được phải quay đầu đi, Nhậm Kiêu lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì da mình không dày như da Bì Tu.

Xong việc, Văn Hi ngồi trên ghế lấy tăm bông đè lỗ kim tiêm lại cho Bì Tu, nhìn lão yêu quái gục đầu ủ ê, y vừa đau lòng vừa buồn cười, bèn ghé lại thơm lên mặt hắn: “Được rồi, lấy có tí máu thôi mà, không đau đâu mà.”

“Kim kiểu này nhất định không đau, nhưng cái này mà là kim hả? Cưng à, đây là cái đinh.” Bì Tu thở dài.

Văn Hi nở nụ cười, lại thơm hắn cái nữa: “Được rồi được rồi, để em an ủi anh.”

Bì Tu hừ một tiếng, duỗi tay ôm Văn Hi, ghé lại chôn mặt vào cổ y hôn một cái, ngửi mùi thơm trên người nhóc con mới bình tĩnh lại được.

Sai quá rồi, hắn ở bệnh viện bị đinh chọc vào người, thật sự sai quá là sai.

Bì Tu còn chưa kịp hưởng thêm tí ngon ngọt gì từ Văn Hi thì liền nghe tiếng bánh xe lăn rồ rồ, hắn quay đầu nhìn lại, trông thấy thằng con bảo bối Bì Chiêu Tài đang ngồi trên giường, bụng bị cạo lông lộ ra ba cái ngấn như lốp xe Michelin.



(Con logo lốp xe Michelin đây.)

Y tá vừa đẩy giường tới vừa nói: “Siêu âm xong rồi, không có vấn đề gì hết, có vẻ không phải nó ăn đồ hỏng cũng không phải nó béo giả, thật sự rất khỏe mạnh.”

Bì Tu:..……

Văn Hi:..……

Bì Chiêu Tài bị cạo lông trên bụng nên cực kỳ u sầu rầu rĩ, trên đường trở về từ bệnh viện, nó luôn rúc trong lòng Bì Tu không chịu đi xuống, dù Hầu Nhị dụ dỗ “Cháu trai ngoan cho chú xem bụng cái nào” thì nó vẫn buồn như con chuồn chuồn, quyết không chịu cựa quậy.

Thậm chí buổi tối cũng chỉ ăn có hai miếng thịt rồi thừ người ra bất động. Văn Hi ôm nó cả đêm vừa dỗ dành vừa vuốt ve, lúc tắm rửa cho nó Bì Tu còn dùng cả Bá Vương, đảm bảo ngày mai sẽ mọc lông ngay tắp lự mới dỗ thằng con ngốc vui vẻ được.



(Cái dầu gội Bá Vương nì được quảng cáo là giúp mọc tóc. Ai đọc Nam Đình Cốc Vi chắc để ý em này:v)

Nhưng hôm sau khi mặt trời lên cao, cái bụng của Bì Chiêu Tài vẫn y xì như cũ, không một bóng cây ngọn cỏ.

Mãi đến khi Văn Hi lục trong tủ ra được một cái yếm màu đỏ mặc cho thằng con, bấy giờ nó mới dám bước chân ra khỏi phòng, mặc trên mình cái yếm đỏ, tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của muôn người.

Các thực khách nhìn cái hình uyên ương nghịch nước to đùng trên bụng con mèo, cầm lòng không đặng lấy di động chụp ảnh đăng topic ——

“Bảo bối khuê phòng bí mật của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đấy bị lộ ra ngoài ánh sáng, nóng bỏng ướt át!”
Nhấn Mở Bình Luận