Lam Yến ngơ ngác nhìn cô:
- Cô giúp tôi??
Cô gật đầu lia lịa. Lam Yến vui mừng nắm chặt tay cô cảm ơn không ngớt:
- Cảm ơn cô, Khiết Băng. Thật tốt quá.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Lam Yến cũng khiến cô vui phần nào. Bỗng từ sau vang lên giọng nói:
- Trễ rồi, ta về thôi.
Không cần quay đầu cô cũng biết giọng nói này là của ai. Cô rạng rỡ đáp:
- Được, anh đợi em một chút.
Anh gật đầu đi ra bãi giữ xe. Cô viết vài dòng vào tờ giấy rồi gấp lại cẩn thận đưa cho Lam Yến:
- Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì cần cứ gọi tôi.
Cô cười rồi quay lưng đi. Đi được vài bước Lam Yến giữ chặt tay cô hỏi:
- Cô...thật sự không có chút tình cảm gì với Nhất Ngũ sao??
Cô cúi đầu phủ nhận. Lam Yến biết được câu trả lời đành buông tay. Lam Yến cười khẽ:
- Cảm ơn cô.
Cô cười đáp lại rồi chạy thẳng ra bãi đậu xe. Lam Yến thở dài nhìn bóng dáng cô dần khuất. Nhất Ngũ từ phía sau tay bỏ túi vào quần bước tới gần Lam Yến:
- Cậu nhìn gì đấy??
Lam Yến cười lắc đầu, quay lại nhìn Nhất Ngũ:
- Có phải cậu thích Khiết Băng??
Nhất Ngũ có chút bất ngờ nhưng rất giỏi che giấu cảm xúc, Nhất Ngũ khẽ cười:
- Bị cậu phát hiện rồi.
Lam Yến nghiêm mặt nói:
- Tớ nói cho cô ấy biết rồi.
Nhất Ngũ liền thay đổi sắc mặt, hỏi:
- Cậu nói cái gì chứ??
Lam Yến đáp:
- Chuyện cậu thích...
Chưa kịp nói hết câu, Nhất Ngũ trách móc:
- Từ khi nào cậu xen vào đời sống riêng tư của tớ như thế??
Lam Yến nhìn thẳng vào mắt Nhất Ngũ mà trả lời:
- Khiết Băng nói cô ấy không thích cậu...
Nhất Ngũ cười khổ:
- Vậy thì đã sao?? Cô ấy không thích tớ đồng nghĩa với việc tớ không có cơ hội?? Cậu thay đổi nhiều quá đấy Lam Yến.
Nói xong, Nhất Ngũ tức giận rời đi. Lam Yến nhìn bóng người giận dữ của Nhất Ngũ mà trong lòng có chút nhói đau:
- Chúng ta đều giống nhau đúng không?? Vì sợ mất nhau mà không dám thổ lộ...
Cô hào hứng quay sang bắt chuyện với anh:
- Lúc nãy anh nói gì với Nhất Ngũ vậy??
Anh tập trung lái xe:
- Vài việc vặt.
Cô bĩu môi ngồi im, mắt mệt mỏi nhìn cửa xe:
- Anh thấy Lam Yến và Nhất Ngũ đẹp đôi không??
Anh trả lời qua loa:
- Anh không biết.
Trước giờ anh đều trả lời rất kiệm lời nên cô cũng chẳng lấy làm lạ. Vả lại anh lại không thích nói chuyện khi đang lái xe cứ im lặng trên suốt đường về nhà.
Chiếc xe vừa đỗ trước cổng, quản gia, người giúp việc liền chạy ào ra:
- Cậu chủ, ông chủ tìm cậu nãy giờ.
Anh gật đầu hiểu ý, đưa chìa khóa xe rồi vào thẳng nhà. Cô tò mò hỏi bà quản gia:
- Có chuyện gì sao ạ??
Bà quản gia lắc đầu cười:
- Ta cũng không biết, con mau vào tắm rửa đi.
Cô gật đầu nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng. Đến trước cửa phòng, định lấy điện thoại xem cuộc gọi nhỡ. Thò tay vào túi lục tìm, cô mới chợt nhớ ra cô cầm nhầm điện thoại của anh. Cô đành phải mang vào phòng anh. Cô rón rén vào phòng, đặt điện thoại của anh xuống bàn. Cô đưa mắt nhìn xấp tài liệu lộn xộn nên tiện tay giúp anh thu dọn gọn gàng. Cô vô tình nhìn thấy bức ảnh được anh đặt ngăn nắp trên bàn. Hình như cô đã gặp người trong hình này ở đâu rồi thì phải....
Anh bước vào nhìn Vũ Băng Lãnh đang đọc sách. Không vòng vo anh hỏi thẳng:
- Ba gọi con có chuyện gì??
Vũ Băng Lãnh bỏ cuốn sách đang đọc dở, chống hay tay trên bàn:
- Con ngồi xuống trước đi đã.
Anh ngồi xuống chiếc ghê đối diện với ông. Vũ Băng Lãnh lấy từ trong ngăn tủ một tờ giấy đưa cho anh:
- Con giải thích cho ta chuyện này.
Anh bĩnh tĩnh nhìn vào tờ giấy. Thì ra là bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Anh ngẩng đầu nhìn ông lãnh khốc nói:
- Ba không thấy vô lý khi toàn bộ tài sản bị chia cho người không quen biết sao??
Vũ Băng Lãnh thở dài:
- Ta nói với con biết bao nhiêu lần rồi rằng Khiết Băng không phải là người ngoài.
Anh thâm sâu nhìn ông:
- Vậy chẳng lẽ tôi xem cô ta như con tình nhân của bố??