Những ngày gần đây, đám người cấp cao của tập đoàn Ân thị đều không hẹn mà cùng giữ kín một bí mật trọng đại.
Đó chính là tổng tài của mình đang bao dưỡng một tiểu dã mô (*người mẫu tự do) mới vào nghề! Lẽ ra cái này không phải chuyện quan trọng gì, nhưng mà tiểu tình nhân này lại là người thứ ba, người điều hành Ân thị hiện nay là Ân Thiệu Hành, từ ba năm trước đã cùng tiểu Thái Tử của bọn họ làm chứng nhận kết hôn ở nước ngoài, lúc ấy vẫn còn oanh động toàn bộ làng giải trí Hoa Quốc. Không nghĩ tới, chà chà, ngắn ngủi ba năm tình cảm của bọn họ liền thay đổi.
Tin tức này ngay từ đầu được truyền tới từ bộ phận PR, có đám chó săn trong lúc vô tình chụp được ảnh Ân Thiệu Hành cùng tiểu dã mô đêm khuya hẹn hò, nhưng tạp chí của bọn họ quy mô quá nhỏ, sợ sau khi để lộ ra sẽ bị ngừng hoạt động liền ý định chỉ cần một khoản phí lập tức bán đứt tin tức. Bộ phận PR bên kia mua lại ảnh chụp sau đó cũng không dám báo cáo lại, lặng lẽ tiêu hủy toàn bộ. Nhưng đáng tiếc, trên đời không có tường nào gió không lọt qua, sẽ luôn luôn có người lắm mồm lại mang theo tâm lý hiếu kỳ để lộ ra bí mật này tại trà dư tiểu hậu. (*thời điểm nghỉ ngơi hoặc nhàn rỗi.)
Đám nhân viên phía dưới cũng không dám thở mạnh, chỉ len lút điên cuồng thảo luận trên các phần mềm mạng, đám người cấp cao sau khi nghe được cũng không dám tin, nhưng mà có một ngày bọn họ trong lúc vô tình thấy được tiểu dã mô khóe mắt chân mày mang theo xuân ý, bước chân lung lay đi ra từ văn phòng của Tổng giám đốc, nghiễm nhiên là bộ dạng vừa mới được hung hăng yêu thương, bọn họ lập tức trầm mặc.
Hôm nay bọn họ tập trung một chỗ thảo luận.
“Ài, ngươi nói, chuyện này có nên nói cho tiểu Thái Tử không?” Một người hỏi.
“Chuyện này… khó mà nói a, đám chú bác chúng ta chen vào giữa bọn nó làm gì?” Một người khác trả lời.
“Nhưng mà chúng ta dù sao cũng là nhìn bọn nó lớn lên, chẳng lẽ cứ như vậy để Ân Thiệu Hành tùy tiện làm bậy?”
“Thôi đi, không phải ông ở bên ngoài cũng có sao, đàn ông nào có thể khư khư với một người mà không thấy ngán a.”
“Đúng vậy.” Lại có thêm một người phụ họa.
“Làm cái gì lại kéo lên người tôi?! Chuyện của tôi không giống, con cọp cái nhà tôi… ài, không nói đến bà ấy nữa. Nhưng mà tiểu Thái Tử có chỗ nào không tốt?”
“Vợ chồng son người ta đóng cửa bảo nhau, đám người ngoài như chúng ta nào có thể biết được rõ ràng như vậy? Coi như hết, vẫn là không nên nhúng tay vào tốt hơn, nói là nói nhìn tiểu Thái Tử lớn lên, nhưng một năm lại không thấy được mấy lần. Hơn nữa chân chính quản lý Ân thị hiện tại vẫn là Ân Thiệu Hành, đừng tự rước họa vào thân nữa, nếu tiểu Thái Tử ở nước ngoài lấy cảm hứng thì cứ để nó an tâm chơi đùa đi.”
“…”
Vì thế mọi ngươi nhất trí ngầm thừa nhận chuyện này mà ngậm miệng không nhắc tới nữa, tiểu Thái Tử trong miệng bọn họ dĩ nhiên cũng không bao giờ được biết đến.
Ban đêm, tiểu dã mẫu Lewis nằm dưới thân Ân Thiệu Hành dùng đôi chân thon dài quấn thật chặt eo của hắn, trong miệng là tiếng rên rỉ ư ư a a.
“Hôm nay như thế nào lại nhiệt tình như vậy, hửm?” Ân Thiệu Hành cười cười véo mặt cậu một cái, chỉ thấy khuôn mặt diễm lệ của Lewis lập tức hằn lên một dấu đỏ.
“Ha… bởi vì ngày mai, ngày mai ngài sẽ không đến chỗ em nữa.”
Nghe vậy, động tác của Ân Thiệu Hành lập tức dừng lại, tiếp theo không nói một lời liền rút ra khỏi cơ thể cậu, thần tình lạnh lùng nhìn cậu.
Lewis mới cảm thấy mình lỡ lời: “Thiệu Hành, em…”
“Cậu gọi tôi là gì?” Nắm cằm của cậu, sắc mặt Ân Thiệu Hành càng lúc càng lạnh.
“Ân, Ân tổng.” Lewis không dám tiếp tục nhiều lời, làm ra một bộ dạng ủy khuất sắp khóc mà nhìn Ân Thiệu Hành, “Em chỉ là… em chỉ là không nỡ xa ngài.”
Ân Thiệu Hành đẩy chân cậu ra đem người quay lưng lại rồi từ phía sau hung hăng tiến vào, một bên khiến người cao giọng rên rỉ một bên không mang theo chút cảm xúc nào mà cảnh cáo: “Nhớ kỹ thân phận của cậu.”
Lewis che dấu tâm tình hỗn loạn trong lòng, giả bộ như không có việc gì mà chuyên tâm chìm đắm vào trận hoan ái.
Lewis cũng đã từng chính trực thuần lương, nhưng mà trong vòng giải trí, cái này cũng không thể xem như cơm ăn, vì vậy tại một lần say rượu ngoài ý muốn liền thuận thế dính vào đại kim chủ Ân Thiệu Hành này.
Ngày đó cậu vốn được sắp xếp đi cùng tổng giám đốc của một công ty bất động sản, nhưng mà tướng mạo cùng cách làm việc của đối phương vô cùng hèn mọn bỉ ổi, cậu thật sự không quá cam lòng với cửa ải này, dọc đường đi liền lấy cớ muốn đi toalet mà trốn vào ghế lô bên cạnh.
Đó chính là ghế lô của Ân Thiệu Hành. Lúc ấy hắn chính là ba phần say bảy phần tỉnh mà chuẩn bị rời đi, nhưng khi nhìn thấy mình thì lập tức chặn lại kéo qua, một bên gọi “Mật Nhiên” một bên cởi ra quần áo của cậu, động tác có chút gấp gáp cũng rất ôn nhu.
Người có thể xuất hiện ở chỗ này dĩ nhiên không phú thì quý, Lewis thầm tính toán, động tác trên tay rồi lại ỡm ờ, vẫn một mực nói “Tiên sinh, ngài nhận lầm người rồi.”
Nhưng đối phương vẫn là tiến vào một ngón tay. Lewis nhịn không được nhíu mày, cho dù trước khi tới gặp tổng giám đốc bất động sản kia cậu đã tự mình mở rộng qua nhưng đây vẫn là lần đầu tiên. Hơn hai mươi năm lăn lộn trong vòng giải trí nhưng cậu vẫn là một xử nam, việc này nói ra đoán chừng sẽ không có ai tin tưởng.
Nhưng mà đây chính là sự thật.
Sau khi đối phương cẩn thận giúp cậu làm xong bước dạo đầu liền chậm rãi chen vào, Lewis cố gắng dằn xuống khó chịu trong lòng cùng thân thể ý định thả lỏng. Người phía trên đoán chừng nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của cậu nên có chút bận tâm, cúi đầu trấn an cậu bằng một nụ hôn, hôn xong còn hỏi cậu “Có thể không”, việc đã đến nước này, cậu còn có quyền gì mà cự tuyệt đây? Kỹ thuật của đối phương rất tốt, hiển nhiên là có kinh nghiệm phong phú, vì vậy cậu dần thả lỏng, lớn mật mà nghênh hợp với đối phương, tuyệt không giống như lần đầu tiên.
Thời điểm mồ hôi của đối phương nhỏ xuống mặt Lewis, cậu nghe thấy người đàn ông một bên thở hổn hển một bên yêu cầu cậu: “Gọi tôi…”
“Gọi ngài, ừm… gọi ngài là gì?” Lewis còn không biết hắn là ai.
Đối phương dùng một loại ánh mắt vô cùng nhu tình chăm chú nhìn cậu, động tác trong cơ thể mình vẫn mãnh liệt như trước, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống cắn cắn vành tai đã sớm biến thành màu đỏ của cậu, nói: “Gọi tôi là Thiệu Hành a…”
Lewis phối hợp một tiếng lại một tiếng đầy nhu tình lưu luyến mà gọi hắn, trong bụng lại đang tìm kiếm cái người gọi là “Thiệu Hành” này rốt cuộc là loại nhân vật nào, thoạt nhìn còn trẻ như vậy, anh tuấn như vậy, còn có quanh người hắn vô ý hữu ý tỏa ra khí thế của cấp trên…
Chờ đến khi cậu rốt cuộc là đoán được đại khái, nhịn không được cả kinh! Phía dưới cũng vô thức co lại, người đàn ông kêu một tiếng buồn bực, oán hận lật cậu qua, lại để cho cậu quỳ sấp trên ghế sopha, càng thêm dùng sức giống như đang trừng phạt.
“A… Thiệu Hành, Thiệu Hành chậm một chút…” Cứ qua lại mấy trăm lần như vậy Lewis nhịn không được lên tiếng cầu xin.
Cuối cùng người đàn ông cũng đến lúc bắn ra.
Sau khi hai người phát tiết đều tỉnh táo không ít, Lewis bất chấp trong người vẫn còn mang theo tinh dịch, vội vàng mặc quần áo vào rồi mạnh mẽ chống đỡ đứng lên: “Ân tổng… ngài nhận lầm người.” Hổn hển nói xong, Lewis đã muốn mau chóng rời đi.
Nếu cậu không đoán sai, người đàn ông này chính là tổng tài của công ty điện ảnh Ân thị, địa vị của Ân thị trong ngành giải trí Hoa Quốc hết sức quan trọng, đúng ra nếu có thể đi theo hắn tuyệt đối không thiếu chỗ tốt, nhưng người đàn ông này thế nhưng đã lập gia đình! Bạn đời của hắn chính là tiểu Thái Tử của Ân thị, cho dù mình có là người mẫu quốc tế cũng không thể nào đắc tội được. Tuy rằng Ân Thiệu Hành quả thật là đối tượng nương tựa rất tốt, nhưng chuyện này của bọn họ một khi đã đưa ra ngoài ánh sáng, cậu cũng đừng mong có thể tiếp tục bước chân vào giới này nữa.
Ngay tại thời điểm Lewis còn đang xoắn xuýt do dự, Ân Thiệu Hoành đưa tay kéo cậu qua, cậu không đứng vững, thoáng cái quỳ xuống giữa hai chân của đối phương, lúc này cậu mới để ý thấy vừa rồi người đàn ông này cũng không cởi quần áo, chỉ có mỗi khóa quần là kéo xuống, hiện tại vật kia vẫn là ở trạng thái nửa cương.
Ở đó còn mang theo chất lỏng ướt át. Nhớ tới chuyện vừa rồi Lewis nhịn không được có chút xấu hổ.
Ân Thiệu Hành dường như không hề để tâm, ngược lại nâng cằm cậu lên tỉ mỉ quan sát, phát hiện Lewis cũng có một đôi mắt hoa đào câu nhân. Tiếp theo đưa tay xoa xoa khóe mắt cậu một cái: “Trang điểm?”
Đây là thói quen của Lewis, khuôn mặt trang điểm có thể khiến cho cậu cảm thấy an toàn, nhưng cậu không hiểu được ý tứ của người đàn ông, chỉ có thể do dự gật đầu. Một giây sau một chiếc khăn tay ném lên mặt cậu: “Lau.”
“Lau, lau không hết, phải gỡ xuống.” Lewis nắm khăn lụa của hắn dè dặt nói.
Cũng không biết người đàn ông này nghĩ như thế nào, vậy mà không tiếp tục yêu cầu nữa, ngược lại hỏi cậu: “Tên gọi là gì?”
“Lewis.” Nói xong lại thấy người đàn ông nhíu mày, bàn tay đang nắm cằm cậu lại tăng thêm lực.
“Tên tiếng Trung.”
“…Quan Hi.” Lewis nghĩ một lúc mới nhớ ra, lại nói một cách không tình nguyện, người đại diện của cậu nói cái tên này bị trùng với một người trong giới rồi, liền đổi cho cậu nghệ danh Lewis này. Dần dà cậu cũng nhanh quên mất tên tiếng Trung của mình là gì.
Người đàn ông buông lỏng cằm cậu ra, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu chằm chằm một lúc: “Người mẫu?”
Lewis bị hắn nhìn khiến cả người không được tự nhiên, giống như bản thân không mặc quần áo đứng trước mặt hắn vậy, có chút lúng túng gật gật đầu.
Kết quả lại nghe đối phương nói với cậu: “Có muốn đi theo tôi không?”
Lewis bỗng nhiên ngẩng đầu: “Thế nhưng tiểu Thái Tử…”
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông lập tức bắn qua, trong bóng tối lờ mờ như thấy được bản chất, thời điểm trái tim Lewis nhảy tưng tưng trong lồng ngực, đối phương bật cười: “Cậu thật thông minh.”
Ngụ ý chính là mình đoán đúng thân phận của hắn, Lewis thầm nghĩ. Lại nhịn không được bởi vì yêu cầu của hắn mà có chút vui mừng, im lặng giãy giụa, rốt cuộc là đập nồi dìm thuyền, hay vẫn là cẩn thận đề phòng mà từ chối hắn đây?
(*Phá phủ trầm châu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
Ân Thiệu Hành nhìn thấy dáng vẻ của cậu liền biết cậu đang nghĩ gì: “Yên tâm, em ấy sẽ không biết.”
Câu trả lời cuối cùng của Lewis chính là cúi đầu ngậm lấy hắn.
Cứ như vậy, Lewis theo hắn một năm, trong lúc đó Ân Thiệu Hành không tiếp tục bao dưỡng những người khác.
Cậu vốn là người mẫu của công ty dưới quyền Ân thị, sau khi cùng Ân Thiệu Hành, cậu liền cắt hợp đồng, mặc khác cùng hắn ký một hợp đồng bao dưỡng. Đại khái là thời gian bao dưỡng không giới hạn, đối phương có thể tùy ý kêu dừng, cậu có thể tùy ý hưởng thụ tài nguyên của Ân thị, nhưng mỗi tháng chỉ có thể nhận hai hợp đồng, với tư cách đền bù tổn thất Ân Thiệu Hành sẽ đúng hạn đưa cho cậu một khoản phí bao dưỡng không hề nhỏ, yêu cầu duy nhất chính là cậu phải nghe lời.
Đối với bản hợp động này Lewis cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, bởi vì ngoài những quy định cứng ngắc khác thì cũng không khỏi quá rộng rãi rồi, đối với việc không thể nhận quá nhiều hợp đồng cậu cũng không có ý kiến gì, thầm nghĩ đây có lẽ là dục vọng chiếm hữu của Ân Thiệu Hành đi?
May mắn, cậu tiến vào giới giải trí cũng chỉ vì muốn kiếm miếng cơm, cũng không có quá nhiều dục vọng, lúc trước chẳng qua là cảm thấy sau khi nổi tiếng có thể kiếm được nhiều tiền mà thôi. Hiện tại Ân Thiệu Hành bỏ ra cho cậu một khoản không nhỏ, so với tiền kiếm được sau mỗi hợp đồng còn muốn nhiều hơn, vì thế Lewis liền an tâm vượt qua cuộc sống giống như chim hoàng yến này.
Trong lúc nhớ lại chuyện cũ Lewis cũng đã hầu hạ Ân Thiệu Hành tắm xong, sau đó hai người nằm xuống giường thân mật ôm nhau ngủ, giống như bọn họ là một cặp đôi yêu nhau thật sự.
Nhưng mà Lewis biết rõ, bắt đầu từ ngày mai cậu lại có một khoảng thời gian không được gặp Ân Thiệu Hoành nữa rồi, bởi vì ——
Tiểu Thái Tử của Ân thị về nước.
Chuyện đầu tiên sau khi Ân Mật Nhiên về nhà chính là tắm rửa sạch sẽ một trận, ở phòng tắm khoảng một giờ mới bước ra.
Ân Thiệu Hành còn chưa tan tầm, một mình Ân Mật Nhiên ở lại trong căn nhà lớn như vậy, ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi hương tươi mát, biết là người giúp việc đến làm vệ sinh, liền yên tâm nằm dài xuống ghế sopha ý định ngủ bù.
Nhưng vừa nằm xuống cậu liền phát hiện chỗ này không tốt, trên gối không có mùi của Ân Thiệu Hành, chăn màn cũng không mềm mại giống như có người thường xuyên ngủ. Ân Mật Nhiên nhíu mày, xuống giường đi đến trước tủ quần áo, lấy ra vài bộ của Ân Thiệu Hành cũng chỉ ngửi thấy mùi hút ẩm, vì vậy cậu liền bỏ qua ý tưởng ôm quần áo của hắn nằm ngủ.
Liền dứt khoát lôi cái thân thể mệt mỏi này xuống sân dưới lầu, chăm sóc cây hoa cậu yêu thích.
Mấy người giúp việc chăm sóc hoa của cậu rất tốt, từng đóa khổng tước mà cậu yêu nhất nở rộ, như là đang nhiệt tình hoan nghênh cậu về nhà.
Tự tay mang vài chậu hoa đặt vào phòng, Ân Mật Nhiên hài lòng nở nụ cười.
Làm xong những thứ này liền rửa tay sạch sẽ, Ân Mật Nhiên lấy ra sổ tay bắt đầu ghi chép, sổ tay của cậu là bằng da đấy, rất dày, phía trên đã ghi chép rất nhiều thứ, chằng chịt những chữ, chỉ có mình cậu mới có thể hiểu những dòng chữ lộn xộn này.
Một tiếng sau, Ân Thiệu Hành về.
Ân Mật Nhiên vui vẻ chạy ra ôm hắn: “Có nhớ em không?”
Ân Thiệu Hành bất đắc dĩ nở nụ cười: “Nhớ.” Sau đó nhéo nhéo mặt cậu, “Thế nào, chuyến này đi có tìm được linh cảm không?”
Nói đến đây, Ân Mật Nhiên có chút ủy khuất: “Còn thiếu một chút, có nhiều chỗ em vẫn chưa nghĩ cẩn thận.”
Ân Thiệu Hành nghe vậy lập tức lộ ra vẻ so với cậu còn muốn ủy khuất hơn: “Vậy em lại có một khoảng thời gian không thể ở chỗ này?”
Ân Mật Nhiên nhìn trộm hắn, chột dạ gật đầu.
Trái tim Ân Thiệu Hành như bị lấp đầy uất ức: “Em nha, anh sớm muộn gì cũng bị em giày vò chết!”
Ân Mật Nhiên nhón chân hôn một cái lên mặt hắn để lấy lòng: “Đừng giận nha.”
Ân Thiệu Hành đưa tay ôm người lên lầu hai, một bên đi vào phòng ném người xuống giường, một bên cởi ra cà vạt một bên không có ý tốt nói: “Đền bù tổn thất cho anh?”
Ân Mật Nhiên lập tức rời giường đỏ mặt đứng lên đẩy người vào phòng tắm: “Anh tắm trước đi.”
Kết quả Ân Thiệu Hành tắm xong đi ra liền không thấy người đâu, thay vào đó là ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc.
“Lâu rồi không ăn cơm em làm.” Ân Thiệu Hành từ sau lưng ôm Ân Mật Nhiên cảm khái nói.
Ân Mật Nhiên cảm thấy có chút áy náy, nhưng còn chưa đợi cậu mở miệng Ân Thiệu Hành liền nói: “Không có việc gì, chờ em hết bận đi.”
“Ừm, có lẽ sẽ nhanh thôi.”
Buổi tối lúc ngủ, Ân Thiệu Hành ôm người yêu mình, bàn tay dần dần không đứng đắn.
“Đừng…” Ân Mật Nhiên đè lại bàn tay đang trêu đùa dưới lớp áo ngủ, “Em mệt quá.”
Ân Thiệu Hành dừng một chút, tiếp theo đưa tay kéo lại áo ngủ cho cậu: “Ngủ đi.”
Ân Mật Nhiên nhưng lại có chút bận tâm, bởi vì tính dục của Ân Thiệu Hành luôn rất mạnh, nếu như không kịp thời đạt được thoải mái cậu sợ đối phương sẽ khó chịu, xoắn xuýt một hồi lại nói: “Nếu không… em dùng miệng?”
Ân Thiệu Hành kéo cậu vào ngực: “Được rồi, không cần.”
“Kỳ thật buổi chiều lúc trở về em tính ngủ bù một lúc, nhưng nằm trên giường không ngửi thấy mùi của anh, em ngủ không được.”
Nghe vậy, Ân Thiệu Hành không khỏi có chút đau lòng, hắn đã lâu không ngủ ở nơi này, nhưng có thể người giúp việc lại thay đổi đồ dùng trên giường, cho nên….
Ân Thiệu Hành hôn cậu một cái: “Hiện tại ngủ được không?”
Ân Mật Nhiên vùi vào ôm ấp của người yêu, đắm chìm trong hơi thở của hắn mà thỏa mãn gật đầu, tiếp theo lại sờ lên phía dưới cương cứng của hắn: “Nhưng mà anh không ngủ được.”
Ân Thiệu Hành hút khí.
Nắm chặt tay cậu đưa vào bên trong của mình: “Gọi anh vài tiếng anh liền bắn.”
Ân Mật Nhiên một bên ngẩng đầu hôn hắn, trong lúc hôn môi thì nhẹ nhàng kêu: “Thiệu Hành… Thiệu Hành…”
Không lâu sau Ân Thiệu Hành liền bắn, dùng khăn ướt giúp cậu lau sạch tay, mình thì đến phòng tắm tùy ý giội hai cái liền trần truồng đi ra, ôm người qua hôn một cái: “Ngủ ngon.”
Ân Mật Nhiên thỏa mãn nhắm mắt lại: “Ngủ ngon.”
Ân Mật Nhiên ở nhà mấy ngày lại muốn đi rồi, lúc gần đi cậu gỡ xuống một bộ quần áo của Ân Thiệu Hành bỏ vào trong vali mình, Ân Thiệu Hành dở khóc dở cười nhìn cậu, lại có chút lưu luyến không thôi.
Người yêu đi rồi, Ân Thiệu Hành một mình tại Ân trạch hai ngày rốt cuộc vẫn không chịu nổi mà đi đến chỗ Lewis.
Vừa vào cửa liền chứng kiến đối phương trong lúc nhìn thấy hắn thì hai mắt phát sáng, Ân Thiệu Hành gấp rút kéo người đi về phía giường.
“Ân tổng, chậm một chút…” Mặc dù Lewis đã quen Ân Thiệu Hành mỗi lần đến điều đầu tiên làm chính là ném cậu lên giường, nhưng lúc này lại có chút chống đỡ không nổi.
Bên giường có một cái valy để mở, hôm trước Lewis mới làm xong một hoạt động trở về, một vài thứ còn chưa dọn dẹp xong, không cẩn thận bị ngáng chân, té thẳng xuống giường.
Ân Thiệu Hành thấy vậy kéo cậu lại, để mình làm thành đệm thịt phía dưới, sau khi kêu đau một cái: “Không sao chứ?”
Lewis lắc đầu, tim đập có chút nhanh, khóe mắt bởi vì va chạm mà tràn ra một chút ẩm ướt, theo bản năng lau lau lại nghe thấy Ân Thiệu Hành nói: “Chì kẻ mắt này còn chống được nước.”
Lewis ngượng ngùng, cậu cho dù bình thường ở nhà không ra cửa cũng sẽ trang điểm cho mình, có đôi khi cho dù biết rõ Ân Thiệu Hành muốn tới cậu cũng sẽ không xóa đi, bởi vì đối phương cũng không có yêu cầu quá cứng ngắc về điểm này, chỉ nói cậu thích là được rồi. Đối với cái này Lewis rất cảm động, nhưng bởi vì thế mà Ân Thiệu Hành chưa bao giờ hôn mặt của mình, trừ phi buổi tối trước khi đi ngủ cậu tẩy trang, trong thời điểm tối đen được hắn ôm vào ngực.
Không đợi cho Lewis suy nghĩ nhiều, Ân Thiệu Hành vội vàng cởi quần áo cậu, thời điểm vứt quần lót của cậu qua một bên đột nhiên để ý thấy một thứ. Ân Thiệu Hành đưa tay lôi ra một góc áo lộ ra dưới lớp chăn, một bộ đồ của đàn ông không thuộc về Lewis.
Ân Thiệu Hành mặt không thay đổi ném lên người Lewis: “Đây là cái gì?”
Mặt Lewis trắng bệch ôm nó vào ngực: “Cái này… Ân tổng, thật xin lỗi…”
Ân Thiệu Hành nhíu mày, đưa tay lấy cái áo sơ mi thuộc về mình ném vào vali dưới giường: “Quan Hi, tôi nói lại một lần nữa, nhớ kỹ thân phận của cậu, về sau tôi không hy vọng nhìn thấy chuyện tương tự như vậy nữa.”
Lewis dè dặt gật đầu, lập tức chủ động thay hắn cởi quần áo, nằm xuống bày ra một tư thế thuận tiện cho hắn tiến vào.
Ân Thiệu hành dùng sức tiến vào, thấp giọng nói: “Cậu cứ như vậy khiến tôi rất khó làm.”
Lewis cắn môi, cố nén xúc động muốn rên rỉ, Ân Thiệu hành nắm cằm của cậu ý bảo cậu nhả ra: “Đừng cắn, kêu đi.”
Lewis nén nước mắt bất lực mà lắc lắc đầu, cậu sợ mình nhịn không được mà mở miệng gọi tên đối phương, đến lúc đó chỉ sợ lại đổi lấy lời răn dạy của hắn.
Ân Thiệu Hành dứt khoát ngừng lại chờ cậu, Lewis biết rõ tính cách nói một là một của hắn, vì vậy liền giãy giụa eo mình nhẹ nhàng chuyển động: “Ân tổng… nhanh động.”
Ân Thiệu Hành cúi xuống gặm cắn cổ cậu, mút ra từng dấu đỏ ái muội, dẫn đến Lewis thất thần than nhẹ, hắn rốt cuộc đã hài lòng, tăng thêm tốc độ di chuyển, cuối cùng bắn toàn bộ hàng tích trữ vào cơ thể của người nằm dưới.
“Hô…” Nhất thời tiếng thở dốc của hai người giao hòa cùng một lúc, Lewis cảm thấy thỏa mãn khó tả, cậu lặng lẽ vòng tay qua cổ Ân Thiệu Hành, đưa mắt nhìn chằm chằm hắn, muốn cầu một nụ hôn.
Cậu nhìn thấy trong mắt Ân Thiệu Hành khẽ lóe qua một tia thâm trầm, nhưng cuối cùng vẫn là lật cậu qua, nương theo chất lỏng trơn ướt mà lần nữa đâm vào.
Đung đưa trước mặt Ân Thiệu Hành chính là thân thể trắng nõn nhẵn nhụi cùng xương hồ điệp (*蝴蝶骨) xinh đẹp của Lewis, hấp dẫn ánh mắt của hắn nhất chính là hình xăm đóa hoa khổng tước trên bả vai người dưới thân.
Ân Thiệu Hành cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên giữa đóa hoa.
Lập tức, ‘nụ hoa’ bao lấy hắn càng chặt hơn.
Sau đó, màn đêm chậm rãi buông xuống, Lewis nâng thân thể bủn rủn đứng lên: “Ân tổng, em về sau sẽ học nấu cơm cho ngài ăn, được không?”
Ân Thiệu Hành hoài nghi nhìn cậu: “Để sau hẵn nói.”
“Em nấu ăn có lẽ khá ngon.” Lewis không quá chắc chắn.
Ân Thiệu Hành không để cho Lewis mặc quần áo, chỉ cho cậu mặc tạp dề, tiếp đó dựa vào cửa phòng bếp nhìn cậu bận rộn bên trong. Cố nén xúc động muốn ấn người lên bàn hung hăng chà đạp một trận dưới đáy lòng, an an phận phận chờ cậu làm cơm tối.
“Tùy tiện làm một chút thôi, đêm nay cứ ăn tạm đi.” Lewis bưng thức ăn ra, thời điểm rửa tay xong đang muốn về phòng thay tạp dề ra lại bị Ân Thiệu Hành kéo đến ngồi lên đùi hắn.
Cảm nhận được bắp đùi rắn chắc của người đàn ông, Lewis có chút đứng ngồi không yên. Ân Thiệu Hành vỗ một cái vào cái mông trần truồng của cậu: “Chớ lộn xộn.”
“Ân tổng…” Lewis chớp chớp đôi mắt đào hoa, đáng thương mà nhìn Ân Thiệu Hành.
Như thế này làm sao mà ăn a? Lewis thầm nghĩ, tiếp theo cậu đột nhiên nhanh trí nhận ra, cầm bát cơm gắp đồ ăn, lấy lòng đưa đến bên miệng Ân Thiệu Hành.
Trong lòng Lewis nhất thời lộp bộp một chút: “Ăn ngon không?”
“Lần sau đổi cách làm.” Nói xong Ân Thiệu Hành giống như nhất thời không còn hào hứng, để cho Lewis rời khỏi đùi mình còn bảo cậu đi thay quần áo.
Hai người theo đuổi tâm tư của riêng mình, sau khi trầm mặc ăn xong bữa cơm, Ân Thiệu Hành quay về phòng ngủ.
Lewis dọn dẹp xong mọi thứ muốn trở về phòng, lại đụng phải Ân Thiệu Nhất đã thay xong quần áo: “Ngài… ngài muốn đi đâu?” Nhìn Ân Thiệu Hành mặc bộ quần áo thoải mái để ra ngoài, Lewis có chút mộng.
Ân Thiệu Hành liếc mắt nhìn cậu, không để ý đến, lướt qua cậu đi thẳng ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!