Đối diện đường cái, quán cà phê cũng không vì sự cố ngày hôm qua mà ngừng kinh doanh, Y La vẫn đi làm như thường lệ.
“cô chủ, sao chị lại đến làm gì?” A Thành vừa thấy Y La thì vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ đến sự cố lớn như thế xảy ra ngày hôm qua, thế mà hôm nay Y La vẫn còn đến quán.
“Chị không sao, phải đi làm chứ.” Y La cười nói.
“Chị Y La, hôm qua em sợ muốn chết.” Quả Quả nhìn thấy Y La thì lập tức hốc mắt ửng đỏ “Hôm qua em nghe người ta nói chị người ta bắt cóc thành bom sống, em … em …”
Y La thấy bộ dáng sắp khóc của Quả Quả thì chạy nhanh trấn an “Được rồi, được rồi, không phải là chị không có việc gì sao. Sao mà em giống như mới là người bị bắt cóc thế kia.”
“cô chủ, chuyện lớn như vậy, chị phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày chứ. Ở quán đã có tụi em rồi, chị cứ yên tâm.” A Thành nói.
“Chị vừa đến Long Thành không lâu, ở đây cũng chẳng có bạn bè gì, ở nhà chỉ sợ còn suy nghĩ lung tung nhiều hơn, không bằng chị đến quán, trò chuyện với mấy đứa cho vui.” Y La cười nói.
“Cũng đúng ha, vậy chị ra sau đọc sách đi, chị ở đây nghỉ ngơi cũng được, chị đừng làm gì hết nha, có việc gì thì cứ kêu chúng em.” A Thành chỉ về phòng sách phía sau nói.
“Đúng, đúng, để em pha cho chị một ly trà bưởi xua đi xui xẻo.” Quả Quả vội vàng chạy đến quầy bar.
“không phải là lá bưởi mới xua đuổi xui xẻo sao?” A Thành ngạc nhiên hỏi.
“Đúng ha, không thì khi nào đến tối, chị Y La mang mấy lá bưởi về nấu nước tắm, bây giờ thì uống ly nước bưởi mật ong cho sảng khoái tinh thần.” Quả Quả nhìn Y La nói.
“Ừ, chị nghe mấy đứa.” Tuy là Y La không mê tín nhưng rất quý trọng tình cảm của mọi người. Đây chắc do nguyên nhân cô từ nhỏ sống ở cô nhi viện thiếu thốn tình thương nên mới càng thêm coi trọng tình cảm của những người xung quanh.
Y La ngồi trong thư viện của quán cà phê, lẳng lặng đọc sách. Tối hôm qua, cô và hệ thống tháo gỡ bom đã có một cuộc thảo luận dài, ai cũng không chịu nhường ai, cuối cùng cũng chỉ tạm thời lập ra một hiệp nghị có ba điều.
một là, khi có người khác ở bên cạnh, hệ thống tháo gỡ bom không thể đột nhiên nói chuyện với cô, không thể can thiệp vào cuộc sống sinh hoạt bình thường của cô.
Hai là, trong phạm vi năng lực của mình, Y La cần phải tận dụng mọi khả năng giúp đỡ hệ thống tháo gỡ bom cho đến khi nó tìm được kí chủ mới.
Ba là, cả hai bên đều không thể miễn cưỡng bên kia làm điều gì đó mà đối phương không muốn làm.
Hiệp nghị ba điều này rất tùy tiện, nhưng Y La đã sớm nghĩ kĩ rồi, một người trong cuộc đời của mình có thể mấy lần gặp được bom chứ? Chính cô xui xẻo gặp một lần, phỏng chừng đã tiêu hao vận xui xẻo của cả đời này đều dùng hết đi, vì thế khả năng sau này cô gặp được bom nữa là vô cùng thấp.
Tưởng tượng như vậy, Y La cảm thấy chỉ cần cô sống thật tốt, chờ đến khi hệ thống tháo gỡ bom được hành tinh của cậu ta đem đi, hoặc chờ câu ta có đủ năng lượng tìm một kí chủ khác, không phải là cô hoàn toàn được tự do sao. Cho dù giữa chừng xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, còn có điều thứ ba của hiệp nghị kia, hai bên không thể miễn cưỡng đối phương làm điều mà họ không muốn làm, (**), hì hì …
Y La ở quán cà phê cả buổi sáng vô cùng thoải mái, cô khép quyển sách đọc được một nửa lại, cầm di động nhìn, phát hiện đã là hai giờ chiều rồi. Vì luôn cúi đầu đọc sách nên cổ cô hơi nhức mỏi, Y La đưa tay ấn ấn cổ, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ, hoạt động xương cổ của mình một chút.
Ngoài cửa sổ là đường cái rộng lớn, trừ vài chiếc xe ngẫu nhiên đi ngang qua, cũng chỉ có mấy thùng rác đang lẳng lặng ở đó.
Chợt, một bóng đen từ thùng rác vụt chạy ra ngoài, chạy nhanh về một thùng rác khác cách đó không xa. Sau đó dường như bị thứ gì đó làm cho hoảng sợ, bóng đen vọt qua, rồi chạy ngang qua đường cái qua bên kia đường. Khi bóng đen vừa chạy đi thì vừa vặn có một chiếc xe hơi lao đến, làm Y La sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh.
Y La nhận ra bóng đen kia, đó là chú mèo hoa mấy tháng tuổi. Khi Y La mới nhận quán cà phê này đã gặp nó ở khu vực gần quán. Chú mèo hoa nhỏ này hình như bị vứt bỏ, dựa vào việc kiếm thức ăn thừa ở thùng rác và thỉnh thoảng có người tốt bụng cho ăn mà sống. Cùng với thời tiết càng ngày càng nóng, chú méo nhỏ vẫn luôn trốn trong mấy thùng rác tìm thức ăn, khi có người đi qua ném rác làm thùng rác loảng xoảng kêu thì chú lại hoảng sợ chạy vụt ra.
Y La nghĩ nghĩ, đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
“cô chủ, chị muốn đi mua gì sao, để em đi mua cho chị?” A Thành thấy Y La đi ra ngoài thì nghĩ cô muốn đi mua đồ.
“không phải, chị ngồi một chỗ lâu quá, chị đi vòng vòng một chút.” Y La nói xong, đi ra khỏi quán cà phê, băng qua đường cái đến chỗ mấy thùng rác tìm chú mèo nhỏ.
“Meo meo? Meo meo? Em đâu rồi?” Y La tìm hết thùng rác này đến thùng rác khác, cuối cùng ở thùng rác thứ ba, Y La mới tìm được chú mèo hoa nhỏ.
Chú mèo nhỏ thấy có người tới, vèo một cái từ thùng rác chạy ra, lao vút về phía trước, chớp mắt chui vào hàng rào cây xanh cách đó không xa.
Y La vội vàng chạy theo.
“Mèo ơi, em đừng chạy, chị không làm đau em đâu mà, chị mang em về nhà được không, sau này em không cần lang thang nữa nha.” Y La vừa nói vừa ở mấy lùm cây tìm mèo nhỏ.
“Meo …”
Tiếng mèo kêu rất nhỏ truyền đến, Y La vui vẻ, theo âm thanh vạch bụi cây ra, quả nhiên thấy chú mèo nhỏ đang trốn trong đó, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn cô. Có lẽ vì có mấy lần Y La cho nó chút đồ ăn nên chú mèo nhỏ nhìn thấy Y La cũng không chạy đi.
“Meo …”
“thì ra em ở đây, lại đây, theo chị về nào.” Y La nói rồi duỗi tay về phía chú mèo nhỏ, chú mèo cũng không né tránh. Cuối cùng Y La ôm được chú mèo vào lòng, trong lòng Y La thầm thở dài thỏa mãn, khóe miệng cong lên nụ cười ngọt ngào, đứng lên định đi về quán …
“A …” Y La mới quay đầu lại thì bị bóng người cao lớn không biết đứng sau lưng cô từ lúc nào dọa nhảy dựng, chờ đến khi nhìn rõ người đó là ai, vẻ mặt hoảng sợ trở nên lạnh nhạt “Phiền anh nhường đường một chút, cám ơn.”
Mạc Tôn cũng cảm thấy hơi buồn cười, anh bị người phụ nữ này làm hại phải đi ba tháng ‘phụ đạo’ tâm lý, bây giờ cô ta lại tự đưa người tới trước mặt anh. Đúng rồi, hình như cô ta là chủ của quán cà phê đối diện kia.
“Phiền anh nhường đường một chút, tôi muốn đi qua.” Y La thấy đối phương bất động, nhịn không được lại nói một lần nữa.
“Y tiểu thư đi đường lúc nào cũng bá đạo vậy sao?” Mạc Tôn nhướng mày nói.
“Tôi … liên quan gì đến anh chứ.” Mạc Tôn cao gần một mét chín, lúc này đứng rất gần cô làm cô có cảm giác bị áp bức, hơn nữa trên mặt anh ta còn đang nở nụ cười không có ý tốt, thực sự là có chút dọa người, làm Y La không tự chủ mà nhụt chí.
Mạc Tôn cười lạnh một tiếng, hất cằm ra hiệu cho cô nhìn.
Y La ngạc nhiên cúi đầu, thấy chân mình đang đạp trên một tấm bảng nhỏ, trên đó viết (Cỏ xanh mỏng mảnh, xin hãy tiếc thương)
Σ( ° △°)︴
Y La vội vàng rụt bước chân đang đứng trên cỏ.
cô vẫn luôn thương tiếc cỏ cây mà, thật đó!
Tác giả có lời muốn nói:Lão Mạc: Người phụ nữ này sao cứ luẩn quẩn trước mặt mình vậy kìa …Y La: Người đàn ông này sao âm hồn mãi không tan …Mèo hoa nhỏ: Meo …Con cua: Mọi người đoán xem nam chính của chúng ta trước đây làm gì