Chuyện càng dễ rơi vào trăn trở đến nhường nào tự dưng sau một lúc lại trở nên quang đãng đến lạ thường.
Chỉ sau một chút ít thời gian ở cạnh Trình Dục Uy, Tiết Thuỵ Du như cảm nhận được bản thân mình lại có chút gì đó như được khai sáng ra, những thứ trăn trở rối tinh rối mù kia khiến cho cô sợ sệt không dám nghĩ đến bây giờ lại như có thứ gì đó tác động, chữa lành.
Không biết Trình Dục Uy đã mang đến cho Tiết Thuỵ Du biết bao nhiêu thứ tốt đẹp nữa, từ đầu cho đến bây giờ, Tiết Thuỵ Du khi ngồi nghĩ lại dường như nhận ra hình như người đàn ông ấy đã thay đổi cô rất nhiều rồi thì phải.
Đầu tiên có lẽ chính là cái tính có chút cẩu thả của cô, trong thời gian sống cùng Trình Dục Uy, tuy có chút ngắn ngủi, chỉ trong mấy ngày cuối tuần, nhưng khi chứng kiến người đàn ông đấy làm tất cả, nấu nướng cho cô ăn rồi kiên nhẫn dạy cô làm nhiều thứ, Tiết Thuỵ Du hiện tại cảm thấy bản thân mình thật tốt hơn biết bao nhiêu.
Rồi không chỉ dừng lại ở đó, Trình Dục Uy còn cho cô biết cách quý trọng lấy bản thân mình.
Ngày đó hắn và cô còn chưa xác định tình cảm với nhau nhưng thực sự mỗi lần nhớ lại đến những cử chỉ có phần hơi sốt sắng kia của Trình Dục Uy, Tiết Thuỵ Du lại không nhịn được có chút hơi buồn cười nhưng sâu thẳm bên trong lòng mình lại cảm nhận được rất nhiều sự ấm áp.
Đến bây giờ, người đàn ông đó lại cho cô biết rằng trên đời này, không điều gì quý giá hơn sự tồn tại và mục đích sống của bản thân, cho cô biết được rằng có những chuyện phải để cho bản thân mình đối diện với nó mới được.
Sắp chạm ngưỡng tuổi hai mươi lăm, Tiết Thuỵ Du nghĩ mình đã lớn nhưng trong thời gian yêu đương với Trình Dục Uy, cô mới nhận ra được rằng người đàn ông lớn hơn cô bảy tuổi kia lại khiến cho cô cảm thấy mình thực sự mình vẫn còn rất nhỏ bé.
Rời khỏi phòng chủ tịch của Trình Dục Uy, Tiết Thuỵ Du vẫn có cảm giác hơi bồi hồi một chút, vốn nghĩ sẽ cùng hắn vào đây dây dưa một chút nhưng tự lúc nào lại trở thành những giây phút lắng đọng khiến cho Tiết Thuỵ Du như nghiệm ra rất nhiều chuyện.
Không ngờ được vừa rời khỏi phòng của Trình Dục Uy, Tiết Thuỵ Du lại gặp Cố Vấn Hàn, và không như những lần chạm mặt nhau trước đó nữa, Cố Vấn Hàn nhìn Tiết Thuỵ Du mỉm cười, ánh mắt nhìn cô có chút ý cười giống như cảm thấy chuyện cô rời khỏi phòng của Trình Dục Uy là một lẽ thường tình ấy.
“Có thể cùng nhau nói chuyện một chút được không?”
Không ngờ rằng chính Cố Vấn Hàn lại là người chủ động lên tiếng trước, Tiết Thuỵ Du dẫu cho có chút bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ nhận lời anh ta.
Kể ra thì cô cũng có chút gì đó hơi hồi hộp, dẫu sao cũng là bạn thân của Trình Dục Uy, gặp nhau nói chuyện như thế này khiến cho Tiết Thuỵ Du có chút cảm giác giống như đang gặp nhà trai vậy…
Cố Vấn Hàn ở Trình thị rất được ưu tiên, bằng cách anh không có dùng chung văn phòng với cấp dưới mà có hẳn một văn phòng riêng.
Tuy không lớn như văn phòng của Trình Dục Uy nhưng xem ra cũng rất được chăm chút đầu tư, đúng là Trình Dục Uy không bạc đãi ai bao giờ, quân át chủ bài của Trình thị thực sự được biệt đãi hậu hĩnh đến độ Tiết Thuỵ Du cũng cảm thấy có chút bất ngờ xen lẫn với choáng ngợp.
Một bình trà nóng được đặt xuống bàn, Cố Vấn Hàn cũng tỏ ra hết sức khách sáo, rót xuống cho Tiết Thuỵ Du một tách trà nóng rồi mời cô.
Lần này là lần đầu tiên Tiết Thuỵ Du tiếp xúc trực tiếp với người đàn ông này, tuy rằng khí chất của Cố Vấn Hàn vẫn có chút gì đó không thể sánh với Trình Dục Uy nhưng nếu đem người đàn ông này đặt tuỳ tiện ngoài kia chắc chắn cũng sẽ là một vầng hào quang không có chút gì là đại trà được.
Tất nhiên rằng so với người đàn ông của cô, Cố Vấn Hàn có vẻ kém cạnh hơn ở một khía cạnh nào đó nhưng cô vẫn phải công nhận rằng người đàn ông này rất có sức hút.
“Ngày trước tôi vốn có chút không hiểu lắm vì tại sao tự dưng Trình Dục Uy lại có hứng thú hợp tác với Tiết thị trong khi có biết bao nhiêu công ty khác vẫn đang được cầu mong hợp tác với Trình thị, nhưng bây giờ thì tôi biết nguyên nhân rồi.”
“Có phải anh cảm thấy anh ấy đang lạm dụng chuyện công cho chuyện tư đúng không?”
“Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy thôi, cơ ngơi này là của cậu ấy, cậu ấy muốn như thế nào chẳng được.”
“Tôi còn tưởng anh sẽ có chút không cam tâm lắm vì dẫu sao dự án này cũng là do anh phụ trách.”
“Không hẳn, thực ra thì lần hợp tác này với Tiết thị khiến cho tôi có thêm rất nhiều kinh nghiệm hơn, hơn nữa thì cô giám đốc kia từ Tiết thị cử sang đúng là quá giỏi rồi đấy.”
Nghe Cố Vấn Hàn khen Tần Nhã Lam ra mặt, người làm bạn thân như Tiết Thuỵ Du cũng có chút nở mày nở mặt.
Thật sự đề Tần Nhã Lam đứng ra làm dự án lần này là một quyết định cực kì sáng suốt của Tiết Thuỵ Du.
Cô phải cho người khác biết rằng Tiết thị cũng có một quân át chủ bài có năng lực thực sự chứ không phải mấy loại loe ngoe như Tiết Vân Nhi thôi đâu.
“Anh gọi tôi đến đây là để khen Nhã Lam sao? Tôi nghĩ mấy lời động viên như thế này anh nên tự nói với cô ấy.
Nhã Lam là người rất biết cố gắng, cô ấy rất chú trọng những lời góp ý tích cực và lời khen thường sẽ khiến cho cô ấy rất vui đó.”
“Xem ra hai người khá thân thiết nhỉ?”
“Cũng giống như anh với Trình Dục Uy thôi, Nhã Lam như chị em ruột thịt của tôi vậy.”
Cố Vấn Hàn là đang muốn thăm dò một chút về tình cảm thân thiết của Tiết Thuỵ Du đối với Tần Nhã Lam.
Thật sự không có gì quá bất ngờ khi Tiết Thuỵ Du đối với Tần Nhã Lam thực sự cũng là cảm giác rất chân thành.
Lỗi của anh là quá tọc mạch chuyện của người khác nhưng mối quan hệ thân thiết đến mức khiến Tần Nhã Lam phải tức giận đến mất khống chế khi nhìn thấy Tiết Thuỵ Du bị Lương Hạo Hiên phản bội sau lưng thì thực sự khiến cho Cố Vấn Hàn cảm thấy rất thú vị.
“Cô với Trình Dục Uy quen nhau bao lâu rồi?”
“Cũng hơn nửa năm.”
“Hoá ra cậu ấy giấu diếm tôi lâu như thế.”
“Chúng tôi hiện vẫn đang che giấu vì một số chuyện cá nhân của tôi nhưng nào ngờ anh vẫn nhìn ra được.
Nhưng anh yên tâm đi, tôi với Trình Dục Uy không phải kiểu chơi đùa đâu, mặc dù tôi có hôn ước nhưng người mà tôi muốn kết hôn lại là Trình Dục Uy cơ.”
“Tất nhiên là tôi tin chứ, chỉ là có chút ngưỡng mộ hai người.”
“Sẽ đáng để ngưỡng mộ hơn nếu chuyện của chúng tôi viên mãn hơn nhiều đó.
Tôi cũng rất mong chờ điều đó, chỉ là sẽ có nhiều chuyện không hay sẽ xảy ra nhưng tôi vẫn mong muốn chuyện yêu đương của chúng tôi sẽ không còn phải giấu diếm nữa.”
“Ít nhất thì tôi cũng đã nghe được lời chắc chắn từ cô.
Người bạn này của tôi tuy có chút hơi quái dị nhưng tôi có thể biết được cậu ta đối với cô là hoàn toàn thật lòng.
Hy vọng tương lai của hai người thực sự được viên mãn.”
“Cảm ơn anh.”
Lần đầu nói chuyện cùng với Tiết Thuỵ Du, Cố Vấn Hàn thực sự có chút bất ngờ về phong thái cũng như lời nói này của cô.
Thật sự người khiến cho Trình Dục Uy phải thay đổi, bất chấp lao vào tình yêu là một người khác biệt hẳn so với cánh phụ nữ trong cả cái thành phố này.
Cố Vấn Hàn tin rồi, bây giờ anh cũng tin rằng Trình Dục Uy đã chọn đúng.
Nhưng chuyện mà anh đang che giấu đây thực sự có chút gì đó không tốt lắm cho cô gái này đâu, giờ anh cũng hiểu được lý do vì sao Trình Dục Uy lại lo sợ, án binh bất động như vậy.
Người có danh tiếng như Tiết Thuỵ Du sẽ bị ảnh hưởng đến mức nào nếu như chuyện lùm xùm đời tư bị vạch ra trước tất cả bàn dân thiên hạ? Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cố Vấn Hàn dần xa xăm hơn…
Buổi tối hôm ấy, sau khi hạ hết quyết tâm, Tiết Thuỵ Du quyết định sẽ hẹn Tần Nhã Lam cũng đi uống rượu.
Cô cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, giấu ai cũng được chứ không được giấu Tần Nhã Lam, với cả Tần Nhã Lam đang bận bịu cho dự án lần này, Tiết Thuỵ Du cũng phải đợi đến cuối tuần mới có thể hẹn cô ra ngoài được.
Tuy có chút hơi thương cảm nhưng Tiết Thuỵ Du nghĩ rằng Tần Nhã Lam sẽ vì cô mà đến, quá lâu rồi hai người không cùng nhau uống rượu rồi.
Tiết Thuỵ Du đến trước, cô hẹn ở hộp đêm cũ nơi hai người thường hay lui tới rồi đợi Tần Nhã Lam.
Nghĩ ra thì cũng hơi kì cục vì để nói chuyện hệ trọng mà lại hẹn nhau ở hộp đêm nhưng bởi vì cũng chính từ nơi này, cũng là cùng đi với Tần Nhã Lam, cô mới gặp được Trình Dục Uy không phải sao? Tiết Thuỵ Du cũng đã tính đến rất nhiều trường hợp Tần Nhã Lam sẽ bất ngờ đến mức khó mà dung nạp nổi, giận dỗi cô rồi.
Haiz, cô cũng không muốn giấu diếm quá lâu đâu mà, chỉ là mới ở thời gian gần đây cô mới có cảm giác yêu đương với Trình Dục Uy mà thôi, cũng đâu có nói cho Tần Nhã Lam quá trễ đâu nhỉ.
“Đến sớm thế?”
Trong lúc Tiết Thuỵ Du vẫn đang miên man chìm vào dòng suy nghĩ, Tần Nhã Lam lại đến từ lúc nào.
Cô ngồi xuống vị trí đối diện Tiết Thuỵ Du, nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi.
“Ôi từ ngày sang Trình thị làm dự án ít được gặp cậu, nhớ cậu muốn chết vậy cái con nhỏ Tiết Thuỵ Du này.”
“Biết là cậu nhớ tôi nên tôi mới hay mua đồ ăn mang sang cho cậu đó.”
Tần Nhã Lam trước khi đến đây cũng tự dặn lòng mình phải giữ kín bí mật của Lương Hạo Hiên.
Theo như lời Cố Vấn Hàn dặn, cô tuyệt đối không thể nói cho Tiết Thuỵ Du ngay lúc này, vì thế nên Tần Nhã Lam tuy có chút lấn cấn nhưng vẫn cố tình đến đây, chắc có lẽ một phần là vì quá lâu rồi không được ăn chơi cùng với Tiết Thuỵ Du nên cô có chút háo hức không kìm lòng được.
Cả hai say sưa uống rượu, lắc lư theo điệu nhạc xập xình cứ văng vẳng bên tai.
Thực sự đã quá lâu rồi hai người mới được thoải mái đi chơi cùng nhau, Tiết Thuỵ Du cảm thấy chuyện này quá là hoài niệm đi thôi.
“Dạo gần đây cứ đến cuối tuần là phải làm báo cáo, mệt chết đi được, cũng may có cậu hẹn tôi đi ra đây cho thông thoáng đầu óc chứ nếu không tôi ở nhà đến sắp phát điên rồi.”
“Biết cậu cực khổ như vậy tôi đã kiến nghị bên Trình thị làm dự án dễ thở hơn một chút.”
“Có làm sao đâu, dự án như thế này mới đáng để đầu tư chứ.
Nhưng đến đây rồi đừng có nói chuyện công việc nữa, tôi nghe sắp nhàm lỗ tai, váng hết cả đầu rồi đây này.”
“Lâu lắm rồi mới được cùng cậu uống rượu như thế này đó, hôm nay có dám không say không về không?”
“Cậu đang thách thức ai đó hả Tiết Thuỵ Du? Cậu xem xem hôm nay tôi có dám không say không về với cậu không?”
“Thế mà tôi tưởng ai đó còn báo cáo chưa làm.”
“Đã nói là không được nhắc đến công việc rồi kia mà.
Báo cáo hôm khác làm, trễ một chút Cố Vấn Hàn cũng không có gϊếŧ tôi được đâu mà cậu lo.
Hôm nay chúng ta lâu lắm mới được tụ tập, nhất định phải không say không về.”
Hiếm khi Tần Nhã Lam phấn khích như thế này thực sự khiến cho Tiết Thuỵ Du có cảm giác phấn khích theo.
Ôi cô cũng nhớ cô bạn này lắm rồi, tối nay phải thất hẹn với Trình Dục Uy một hôm thôi.
Cả hai uống rượu đến mức no say, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Tần Nhã Lam như trút được một đống gánh nặng trong đầu, hôm nay thoải mái phóng túng mà chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Tiết Thuỵ Du tuy vẫn hết mình nhưng cô vẫn còn chuyện muốn nói.
Thật sự không biết nên mở lời ra như thế nào nữa, cô sợ những chuyện cô sắp sửa nói ra sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng đang phấn khích của Tần Nhã Lam mất.
“Nhã Lam… tôi có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì? Giữa tôi với cậu thì còn chuyện gì để giấu diếm nữa nào?”
“Cậu phải giữ bình tĩnh đó, vì những chuyện tôi sắp sửa nói ra có thể khiến cho cậu hơi hơi bất ngờ.”
“Sao thế?”
“Nhã Lam… tôi chỉ dám bộc bạch mấy lời như thế này với cậu mà thôi vì tôi nghĩ trên thế giới này khi bất kì ai nghe đến chuyện này cũng đều sẽ không xem tôi ra gì cả, chỉ có một mình cậu là vẫn luôn chấp nhận tôi cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.”
“Hôm nay cậu sao thế? Có chuyện gì quan trọng lắm sao?”
Tần Nhã Lam dường như cũng ý thức được chuyện này hết sức nghiêm trọng.
Cô đặt cốc rượu trên tay xuống, chuyên chú nhìn vào Tiết Thuỵ Du, đợi cô ấy nói tiếp.
“Tôi đã có hôn ước, ai cũng biết điều này có phải không? Nhưng thực sự hôn ước đó của tôi chưa bao giờ xuất hiện một chút tình cảm nào.
Nếu là lúc trước, tôi sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân đấy mà chẳng có chút đòi hỏi nào về tình cảm.
Nhưng Nhã Lam à… cuộc đời vẫn có nhiều chuyện vô thường xảy ra lắm, tôi đã yêu…! Không phải Lương Hạo Hiên đâu, tôi thực sự đã yêu… người đấy là Trình Dục Uy.”
Cảm giác bất ngờ đến mức không nói được nên lời chắc có lẽ bây giờ Tần Nhã Lam cũng tự trải nghiệm được.
Chuyện này có khi còn chấn kinh hơn chuyện cô thấy Lương Hạo Hiên nɠɵạı ŧìиɦ với Tiết Vân Nhi nữa.
Nhưng cô không biết nói điều gì cả, chuyện quá sức bất ngờ này khiến cho Tần Nhã Lam nhất thời không dung nạp được, cô cầm ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, để cho cồn lỏng ngấm vào trong lý trí nhưng vẫn không tài nào thanh tỉnh ra được.
“Thuỵ Du… cậu nói gì dễ hiểu hơn được không?”
“Tôi muốn nói rằng tôi đang yêu, thực sự đây là một chuyện rất hạnh phúc.
Nhã Lam, tôi muốn nói cho một mình cậu, hy vọng cậu sẽ chúc phúc.”
“Tại sao lại không chúc phúc cho được? Thuỵ Du, cuối cùng cậu cũng sống vì cảm xúc của mình rồi.
Tuy người đó là Trình Dục Uy thì có hơi bất ngờ thật nhưng cậu nói cậu hạnh phúc, tôi cũng thực sự cảm thấy hạnh phúc.”
Làm sao mà Tần Nhã Lam không hạnh phúc được bây giờ, cô còn đang lo sợ rằng chuyện của Lương Hạo Hiên sẽ làm cho Tiết Thuỵ Du bị ảnh hưởng nhưng bây giờ thì cô yên tâm hơn nhiều rồi.
Tiết Thuỵ Du đã yêu, cuối cùng cô ấy cũng đã sống vì cảm xúc chứ không phải chôn vùi bản thân cùng cuộc hôn nhân đầy lợi ích kia nữa.
Tần Nhã Lam vui còn chẳng kịp chứ huống gì.
“Thực sự vui vì cậu cũng cảm thấy vui… Nhã Lam, tôi chỉ dám nói cho một mình cậu mà thôi.
Cũng hy vọng khi tôi nói điều này cho tất cả mọi người, ai cũng sẽ chúc phúc cho tôi như cậu.”
“Hai người yêu nhau bao lâu rồi? Còn dự án với Trình thị có phải là…?”
“Ừm, anh ấy vì tôi mà làm dự án.”
“Quá đáng! Hai người yêu nhau hại tôi với Cố Vấn Hàn cực khổ đó hả? Quá đáng thật sự, Tiết Thuỵ Du, chầu rượu hôm nay cậu phải trả, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
“Được rồi tôi trả, bao nhiêu cũng trả.”
“Cậu phải kể hết ra cho tôi, hôm nay rốt cuộc như thế nào cũng phải kể hết ra.
Trời đất, tự dưng cậu với Trình Dục Uy yêu đương làm cho tôi cảm thấy shock quá đi mất.”
“Kể thì kể, tôi chỉ sợ cậu bị bội thực cơm chó thôi.”
Có lẽ cảm giác thành tựu nhất trên cuộc đời này của Tiết Thuỵ Du chính là có được một người bạn như Tần Nhã Lam.
Tần Nhã Lam không những là bạn bè cùng nhau phát triển mà còn là người bạn tâm giao đáng tin nhất mà Tiết Thuỵ Du có được.
Cả hai tiếp tục uống rượu, tán gẫu về câu chuyện yêu đương của Tiết Thuỵ Du mãi cho đến khi say mới thôi.
Nhưng Tiết Thuỵ Du ngược lại chẳng có giấu diếm bất cứ điều gì cả, và rồi cô nhận ra rằng hoá ra được nói ra điều mà bản thân luôn cố dày công giấu diếm lại thoải mái đến như vậy.
Thật may vì cuối cùng Tiết Thuỵ Du cũng yêu, Tần Nhã Lam thực sự vui mừng, điều cô lo lắng mấy hôm nay tự dưng bị giảm thiểu bớt đi biết bao nhiêu.
Người như Lương Hạo Hiên không xứng đáng với Tiết Thuỵ Du, cô xứng đáng hơn nhiều với người trân trọng cô mà qua lời kể của Tiết Thuỵ Du thì Trình Dục Uy là người xứng đáng nhất rồi..