“Hóa ra Trình Dục Uy cũng dễ nắm trong lòng bàn tay như vậy.”
“Nếu như lúc trước thì anh không có tin đâu, nhưng sau chuyện hôm nay em nói thì anh có vẻ tin rồi.
Người làm ăn hóa ra cũng đều như vậy, cảm thấy có chút chuyện không ổn làm ảnh hưởng đến quyền lợi của mình thì đều sẽ như vậy.
Ha, tưởng đâu cũng là bậc chính nhân quân tử gì đó, bây giờ nghe tin dữ như thế thì cũng lo đôn lo đáo thôi.”
“Haha mới đầu thì anh ta còn nghi ngờ em đấy, bởi vì em thấy anh ta cứ hỏi dò hỏi ngược như vậy làm em sợ hãi muốn chết.
Nhưng về sau khi nghe em nói thì anh ta có vẻ xuôi xuôi theo rồi.
Đến cuối cùng, anh ta còn chủ động xin em cách thức để liên lạc cơ đấy.”
“Xem ra cái danh xưng đệ nhất thiên kim danh viện cũng không cứu nổi Tiết Thụy Du lần này rồi.
Nếu mà Trình Dục Uy quay lưng thật sự thì cô ấy cũng sẽ phải quay về bám vào anh mà thôi.”
“Vậy thì em phải làm sao?”
Câu hỏi này của Tiết Vân Nhi thực sự làm cho Lương Hạo Hiên cảm thấy xuống tinh thần, anh ta vốn đang hả hê thì bây giờ lại bị chuyện này làm cho phải suy nghĩ.
Đúng thật là anh ta thích Tiết Thụy Du hơn, mà thực sự thì có là ai cũng sẽ chọn Tiết Thụy Du mà thôi.
Anh ta với Tiết Vân Nhi là ngoài dự tính, bởi vì một lần trót dại nên phải đâm lao theo lao, lợi dụng cô ta giúp mình.
Bây giờ nếu thực sự mọi chuyện đúng như dự tính của Lương Hạo Hiên thì hắn vẫn còn một mối trăn trở là Tiết Vân Nhi, vậy nên anh ta chẳng thể nào mừng vội được.
“Đừng lo, anh không có bỏ em được đâu.
So với Tiết Thụy Du thì em hiểu anh hơn cô ấy, cô ấy có quay về bám anh thì anh cũng sẽ không có bỏ được em đâu, vậy nên em yên tâm đi.
Đợi kế hoạch này thành công thì em cũng sẽ nhận được một khoản lợi không nhỏ đâu.”
“Chỉ cần anh không quên em là được.”
Ôm Tiết Vân Nhi trong lòng mà Lương Hạo Hiên trăn trở biết bao nhiêu.
Anh ta lợi dụng cô ta không biết bao nhiêu lần nhưng lại không nghĩ được nếu chuyện vỡ lở ra thì sẽ cho Tiết Vân Nhi câu trả lời như thế nào.
Bây giờ có thể lập lờ nước đôi để trấn an tinh thần của Tiết Vân Nhi được nhưng càng về sau thì Lương Hạo Hiên thực sự không biết phải làm thế nào nữa.
Đối với Tiết Thụy Du, thực sự Lương Hạo Hiên vẫn chưa từng từ bỏ.
Đúng là anh ta có ý đồ muốn chiếm đoạt tất cả của cô nhưng chung quy nguồn cơn cũng bắt đầu từ cái việc Tiết Thụy Du thực sự lạnh nhạt với anh ta.
Mang tiếng là hôn phu của cô nhưng một tuần lại chẳng gặp cô nổi một lần, đối với sự lạnh nhạt như vậy, Lương Hạo Hiên thực sự không có cách nào chấp nhận nổi.
Vốn anh muốn nhân chuyện này trả thù Tiết Thụy Du một chút nhưng bây giờ còn vướng đến cả Tiết Vân Nhi khiến cho Lương Hạo Hiên bối rối thật sự.
“Tiểu Du, cuối tuần này bên Lương gia qua Tiết gia ăn cơm, em có rảnh không cùng anh về…”
“Sao tự dưng đang yên đang lành lại sang?”
“Thì thỉnh thoảng cũng sang thăm hỏi cho gắn kết tình thông gia.”
“Em sẽ sắp xếp.”
“Với cả nhà anh muốn đẩy nhanh hôn sự này của chúng ta.”
Nếu là ngày trước nghe đến điều này, Tiết Thuỵ Du sẽ thực sự không thích đâu.
Nhưng bây giờ khi nghe Lương Hạo Hiên nói đến điều này, cô chỉ không mặn không nhạt mà gật đầu.
Hoá ra là vẫn đang lợi dụng cuộc hôn nhân này thật, chứ nếu không thì sống chết bám riết lấy cô làm cái gì?
Bây giờ Tiết Thuỵ Du đối với Lương Hạo Hiên chính là đang bằng mặt không bằng lòng, bề ngoài vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra nhưng bên trong lại đang ngấm ngầm khinh thường cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia của anh ta.
Tiết Thuỵ Du thực sự đã cảm thấy bản thân mình có lỗi với Lương Hạo Hiên vì cô đã giấu diếm anh, đằng sau cuộc hôn nhân này yêu người đàn ông khác, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi, Tiết Thuỵ Du bây giờ vui là đằng khác.
Cô không tự giải thoát mình khỏi người đàn ông này thì ai sẽ giải thoát cho cô đây?
“Sớm như vậy sao? Không phải anh cũng thống nhất là đợi em xong chuyện rồi mới tính tới à?”
“Bây giờ tính dần đi là vừa kịp rồi, em không cần quá lo lắng đâu, anh lo được mà.”
“Cũng đúng, xong dự án lần này rồi em sẽ rảnh rang hơn, hoặc cũng có khi sẽ bận rộn hơn với cái hôn sự này.”
“Thuỵ Du, chỉ cần em tin tưởng thì cứ để anh lo hết cho, em không cần lo lắng gì cả.”
“Tuỳ anh vậy…”
Một bên qua lại với Tiết Vân Nhi một bên ngồi đây nói ra mấy câu thâm tình như thế với cô thực sự làm cho Tiết Thuỵ Du cảm thấy buồn nôn quá đi mất.
Người đàn ông này đóng kịch cũng giỏi thật, nếu Trình Dục Uy không nói ra hết mọi chuyện với cô thì Tiết Thuỵ Du thực sự không biết mình sẽ bị lừa đến lúc nào nữa?
Tiết Thuỵ Du quay về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô nhìn Trình Dục Uy đang ngồi trên sofa nhàn nhã đợi cô về, trong bếp bốc lên mùi thức ăn thơm phức.
Cuộc sống cô mong ước đây rồi, mặc dù hơi bận rộn nhưng thực sự khiến cho Tiết Thuỵ Du cảm thấy yên bình biết bao nhiêu.
Cô quăng túi xuống sofa rồi chạy đến sà vào lòng Trình Dục Uy, mỏi mệt tựa đầu lên lồng ngực rắn chắc của hắn.
Trình Dục Uy cũng dịu dàng ôm lấy Tiết Thuỵ Du, vuốt vuốt tóc cô đầy cưng chiều.
“Sao hôm nay về trễ như thế? Công ty nhiều việc lắm sao?”
“Ừm, em mệt chết mất.”
“Có chuyện gì anh làm được cho em không? Để anh làm cho.”
“Làm người yêu em.”
“Anh vẫn đang làm đấy thôi, anh còn muốn hơn nữa cơ.”
Nhắc đến chuyện này tự dưng Tiết Thuỵ Du lại nhớ đến ban ngày gặp Lương Hạo Hiên cũng vừa nhắc đến chuyện này, tâm tình có chút không được thoải mái.
Cái ngày để cô đối diện với tất cả mọi chuyện cũng sắp sửa đến rồi, vẫn là có chút hơi lo lắng nhưng so với lúc trước thì Tiết Thuỵ Du hình như đã không còn chần chừ hay sợ Lương Hạo Hiên bị tổn thương nữa rồi.
“Lúc chiều em vừa gặp Lương Hạo Hiên.”
“Sao thế? Hắn ta lại đến làm phiền em à?”
“Anh ấy nói cuối tuần bên Lương gia sẽ qua Tiết gia dùng cơm, nói em cuối tuần này về nhà.
Hơn nữa cũng không phải bữa cơm đơn thuần mà là hai gia đình sẽ cùng nhau bàn bạc chuyện hôn sự.”
Nghe đến bàn bạc chuyện hôn sự, Trình Dục Uy cũng có chút không vui.
Dẫu biết chuyện này sẽ không bao giờ có thể xảy ra đâu, nhưng cứ mãi như thế này hắn cũng không dễ chịu mấy.
Mà mấy ai chấp nhận được chuyện bạn gái của mình cứ phải bàn tới bàn lui chuyện hôn sự mãi đâu.
“Sao lại gấp thế?”
“Em không thấy bất ngờ lắm bởi vì Lương Hạo Hiên đã tính kế đến Tiết thị thì sớm muộn gì cũng phải đẩy nhanh chuyện này.”
Vòng tay ôm lấy Tiết Thuỵ Du càng lúc càng siết chặt hơn, đến nỗi cô có thể cảm nhận được rằng Trình Dục Uy đang cực kì không vui.
Tiết Thuỵ Du cũng không biết nên làm gì nữa, cô chỉ dịu dàng tựa đầu trên lồng ngực hắn, tận hưởng cảm giác yên bình hiếm hoi này.
“Lúc sáng Tiết Vân Nhi đến tìm anh.”
Nghe đến câu nói này, Tiết Thuỵ Du như bị ai đó bật công tắc, nhổm người phắt dậy khỏi người Trình Dục Uy, đầy nghi ngờ mà nhìn hắn.
Tiết Vân Nhi tìm hắn làm cái quái gì? Mà không cần quan tâm cô ta tìm Trình Dục Uy làm cái gì, chỉ cần nhắc đến Tiết Vân Nhi, máu chiến trong lòng Tiết Thuỵ Du lại nổi lên rồi.
“Cô ta đến tìm anh để châm ngòi ly gián chúng ta.
Cô ta nói rằng anh nên chấm dứt hợp tác với em nếu không sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận cũng như là dự án này.”
“Ha…! Trơ trẽn!”
“Giờ thì anh hiểu lý do vì sao em lại ghét cô ta đến mức đó rồi.
Một người phụ nữ không có một chút trí tuệ nào đến tìm anh để nói mấy lời đó, thực sự khiến cho anh nghi ngờ quá.”
“Rồi anh nói sao?”
“Anh vẫn lập lờ nước đôi khiến cho cô ta tin anh.
Mục đích của anh là để xem cô ta có ý đồ gì thôi.”
“Người đàn bà đó cũng như mẹ của cô ta vậy, chỉ biết ve vãn đàn ông bằng một cái đầu không não.”
“Em biết cô ta ve vãn anh à?”
“Cô ta dám ve vãn anh?”
Phản ứng ghen tuông này của Tiết Thuỵ Du cũng quá là đặc sắc rồi.
Trình Dục Uy cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút, hắn ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn chuồn chuồn nước.
“Em nghĩ cô ta có gì để ve vãn anh? Không có nhan sắc, càng không có trí tuệ, anh không ăn mặn đến mức đó.
Nhà họ Tiết này anh chỉ thích mỗi Tiết Thuỵ Du mà thôi.”
“Hừ, nghĩ đến là thấy bực bội, sao con đàn bà đấy lại cứ phải dính đến người đàn ông của em được nhỉ? Thành phố này thiếu quái gì đàn ông? Sao cứ phải dùng đồ của em thì mới chịu?”
“Cô ta vẫn chưa chạm được vào người anh đâu.”
“Mặc kệ, bực bội quá!”
Hoá ra Tiết Thuỵ Du lại ghen tuông như thế này đây, có chút kì lạ nhưng cũng có chút đáng yêu.
Trình Dục Uy cảm thấy cô gái này của hắn thực sự quá là đặc sắc rồi, trạng thái nào cũng có được, lại còn có thể khiến cho hắn thoải mái nữa, đúng thật là trời sinh một cặp, muốn cô phải thuộc về hắn mới được.
“Mau ăn tối thôi nào! Tối nay có món em thích.”
“Trình Dục Uy! Anh mà dám làm gì sau lưng em là anh chết với em.”
“Vậy anh không được làm từ phía sau em nữa á?”
“Tất nhiên là không!”
“Anh tưởng em thích như thế chứ! Lần nào làm em cũng bảo em thích đến mức phát điên lên kia mà…”
Nghĩ ngợi ra điều gì đó, Tiết Thuỵ Du vội đỏ mặt đánh vào lồng ngực của Trình Dục Uy một cái.
Cái tên hỗn đản này có thể đàng hoàng hơn một chút được hay không? Cô đang bực bội muốn chết đi được đây mà hắn cứ như thế mãi.
“Anh…! Vô sỉ!”
“Vậy anh không làm nữa, anh ngoan ngoãn nghe lời em yêu.
Ăn cơm thôi nào.”
Tiết Thuỵ Du nhận ra mình bị bẫy rồi, bây giờ cô nói không cần hắn ngoan ngoãn nữa thì cũng là cô chịu thiệt mà không nói thì cũng là cô chịu thiệt.
Cái tên đàn ông này cũng thật là… khiến cho cô tức chết!
Mà Trình Dục Uy cũng thật biết nghe lời, đêm hôm đấy hắn đã hứa với cô sẽ không làm bất cứ chuyện gì sau lưng cô nên hắn chuyển sang làm trước mặt cô hết rồi, chẳng dám cãi lấy nửa lời..