Buổi tối trở về phòng trọ, Ly Tâm đặt con tem lên bàn rồi chụp ảnh gửi cho Bảo Ngọc. Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, Bảo Ngọc gửi tới yêu cầu gọi điện, Ly Tâm liền bắt máy.
"Chị dâu!"
Âm thanh bên chỗ Bảo Ngọc có vẻ rất ồn ào, Ly Tâm hỏi: "Còn đang chơi ở bên ngoài sao?"
"Vâng! Hôm nay quán bar có mời một ban nhạc đến đây! Chơi rất vui!" Giọng Bảo Ngọc nghe có vẻ rất hưng phấn: "chị dâu đi chơi thế nào rồi?"
"Khá tốt, hôm nay đi dạo một vòng quanh thị trấn."
Ly Tâm cười cười: "Bên này còn có một ngôi chùa, chuẩn bị ngày mai chị sẽ đi xem."
Ly Tâm còn nói thêm: "Đúng rồi, chị không xác định được khi nào sẽ trở về, nếu không ngày mai chị đem tem gửi cho em trước nha?"
"Không sao không sao, em không vội." Bảo Ngọc vội vàng nói: "Nếu khi nào chị dâu định trở về thì báo trước với em một tiếng, em đi đón chị."
"Được." Cúp điện thoại, Ly Tâm để tem lên trên bàn rồi đi nghỉ ngơi.
Đến sáng hôm sau, Ly Tâm đã sớm tỉnh lại, gửi một tin nhắn cho Diệp Chi để chuẩn bị đi xem chùa. Trước khi xuất phát, Ly Tâm đã chuẩn bị tốt đồ ăn vặt cùng nước uống liền xách ba lô ra cửa.
Hai người hẹn nhau tập trung ở bến tàu, khi Ly Tâm đến thì Diệp Chi đã chờ sẵn ở đó. Diệp Chi cũng xách theo một cái túi, vừa nhìn thấy Ly Tâm liền vội vàng vẫy tay kêu cô quá đó.
Ly Tâm đi qua, hai người cùng nhau đi về phía chân núi.
"Chị, ở đây có một con đường tắt, có thể trực tiếp đi tới chân núi." Diệp Chi dẫn Ly Tâm đi một con đường tắt, băng qua các con hẻm khác nhau.
Không bao lâu sau, hai người đến chân núi. Bởi vì thị trấn gần đây có ít khách du lịch hơn, nên người đến leo núi vào buổi sáng lại càng ít.
Diệp Chi đi ở phía trước, dặn dò: "Chị cẩn thận một chút, đoạn này đường hơi dốc."
Đã hơn chín giờ sáng, trời nắng rất to. Ly Tâm bị nắng chiếu đến nóng toát mồ hôi, liền dừng lại một chút cởi áo khoác cho vào ba lô rồi tiếp tục đi lên.
Nhưng khi vừa đi qua một góc cua, Ly Tâm vô tình giẫm lên không trung, bất ngờ bị ngã sang một bên.
"Chị à!" Diệp Chi bên cạnh vội vàng đưa tay ra muốn bắt lấy cánh tay Ly Tâm kéo lại, nhưng đã không kịp, hai người cùng nhau ngã xuống.
Cũng may chỗ hai người ngã là bãi cỏ, Diệp Chi nhanh chóng đỡ Ly Tâm đứng dậy, lo lắng hỏi: "Chị à, không sao chứ?"
Ly Tâm đứng dậy, vỗ vỗ lá cây dính trên người rồi trả lời: "Không sao."
Diệp Chi cũng giúp đỡ phủi quần áo cho Ly Tâm, khi lơ đãng giơ tay lên thì phát hiện đồng hồ của mình vì ngã nên bị hư. Diệp Chi sửng sốt thu tay lại, tháo đồng hồ đeo tay ra xem xét kỹ càng.
Ly Tâm cũng thấy được động tác của Diệp Chi liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Ly Tâm nghiêng người, phát hiện là mặt đồng hồ đã bị hỏng.
Diệp Chi mân mê đồng hồ một lúc, phát hiện kim đồng hồ vẫn luôn đứng im nên đáp: "Chắc là bị ngã hỏng mất rồi."
Diệp Chi tùy ý đem đồng hồ bỏ vào trong túi, chuẩn bị tiếp tục đi lên. Ly Tâm liền dứt khoát tháo đồng hồ trên tay mình xuống, nói với Diệp Chi: "cô cứ dùng cái đồng hồ này của tôi đi."
Diệp Chi vừa thấy, vội vàng xua tay: "Chị à, cái này khá quý giá... "
Diệp Chi không hiểu nhiều về đồng hồ, nhưng xem thấy ông chủ nhỏ ăn mặc rất đẹp, nước da trắng trẻo, vừa nhìn chính là người thành phố, hơn nữa nhìn chiếc đồng hồ thủ công này cũng rất tinh xảo, phỏng chừng rất đắt.
"Không sao cả." Ly Tâm nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: "Không đáng giá lắm đâu."
Cái đồng hồ này là quà sinh nhật Hạ Dương tặng cho cô, nhưng sau này cô mới biết được Vân Thy cũng có một cái giống y hệt. Dù sao cũng không phải đồ vật gì đáng giá. Cũng chỉ là một cái thay thế của Vân Thy mà thôi.
Ly Tâm: "cô cứ mang tạm nó đi, dù sao tôi cũng không nhìn đồng hồ nhiều lắm."
"Vậy cảm ơn chị nhiều nha!" Diệp Chi cũng không từ chối nữa, cầm đồng hồ đeo vào tay.
Hai người tiếp tục đi lên núi, nhưng nắng càng lúc càng nóng khiến đành phải dùng tay chắn ánh mặt trời.
Diệp Chi nhìn thấy, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền lục trong ba lô, từ trong góc lấy ra một chiếc mũ đen, vội vàng cho Ly Tâm: "Chị Tâm, chị mang cái mũ này đi!"
Ly Tâm hỏi: "cô không mang sao?"
"Không sao!" Diệp Chi nheo mắt cười: "Dù sao tôi cũng quen phơi nắng rồi."
Ly Tâm cảm ơn rồi mang mũ lên, vành mũ ngăn trở ánh mặt trời nên lúc này mới cảm giác tốt hơn một chút.
Không lâu sau, hai người đã đi tới ngôi chùa.
Ngôi chùa hơi vắng vẻ, trong sân có một cây ước nguyện. Trên cây ước nguyện treo rất nhiều thẻ bài cầu phúc, Ly Tâm nhìn mộc bài đó, dừng chân lại xem xét.
Thấy Ly Tâm có vẻ hứng thú với cây ước nguyện, Diệp Chi liền chỉ vào một chỗ bên cạnh nói: "Chị Tâm có thể viết lời chúc phúc ở đằng kia."
Ly Tâm đi tới và mua một tấm mộc bài từ nhân viên. Ngoài mộc bài, bên cạnh còn có một chiếc bàn nhỏ, phía trên có để bút và mực cho du khách tự viết lời chúc, hoặc có thể để nhân viên viết thay.
Ly Tâm muốn tự mình viết nên ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm bút viết. Ngòi bút treo lơ lửng trên mộc bài, Ly Tâm suy nghĩ rất lâu nhưng cuối cùng chỉ viết được bảy chữ...
[ Cầu chúc Hạ Dương mãi mãi bình an ]
Viết ước nguyện xong, Ly Tâm nhìn mộc bài trên tay đem treo mộc bài ở chỗ cao nhất trên cây ước nguyện.
Cô định đi nhưng thấy ở gần đó có một ông lão bán bùa hộ mệnh. Cô đi lại phía ông lão hỏi: ''Ông ơi, đây là bùa hộ mệnh ạ.''
''Đúng rồi, cháu gái mua đi, cháu muốn cầu nguyện cho ai, cho gia đình người thân hay cho chính mình.''
Ly Tâm ngập ngừng một lúc rồi quyết định, cười cười bảo: ''Cho người cháu thương ạ.''
Ông lão chỉ cười cười, cầu chúc vài lời vào tấm bùa đang cầm trên tay mình rồi đưa cô. ''Chúc hai cô cậu mãi mãi hạnh phúc.''
Hai người ở trong chùa một lúc rồi xuống núi.
Xuống núi là từ một con đường khác, Ly Tâm đang đi xuống thì nhìn thấy bên ngoài có một con đường.
Nhìn đến bên ngoài có con đường. Theo con đường này nhìn qua, một bên là thị trấn, một bên là thông với nông thôn.
"Bên kia là nông thôn." Diệp Chi chỉ nơi xa: "Nông thôn đều là người già, những người trẻ đều đi lên thành phố hoặc thị trấn làm việc rồi."
Kinh doanh du lịch ở trấn cổ này rất tốt, nhưng nông thôn thì còn tương đối lạc hậu, cũng không còn mấy người chịu ở quê nữa.
Mà vừa lúc hai người chuẩn bị trở lại thị trấn thì Diệp Chi đột nhiên chú ý tới cách đó không xa bên đường có một bóng người, vội vàng nói: "Chị Tâm, chị chờ tôi một chút, tôi muốn nói mấy câu với bà nội."
Ly Tâm gật đầu, liền nhìn thấy Diệp Chi vội vàng chạy tới bên kia. Ven đường, một bà lão đang kéo một cái bao tải, nhặt từng chai nhựa dưới đất rồi cho vào bao.
"Bà ơi! Sao bà đột nhiên ra ngoài vậy!" Ngữ khí Diệp Chi hơi nôn nóng đan xen lo lắng: "Bà ơi, bà về trước đi."
Bà lão tựa hồ không để ý lời Diệp Chi nói, chỉ khom người tiếp tục nhặt chai nhựa.
"Bà ơi, trở về nhà đi!" Diệp Chi nắm lấy cánh tay của bà lão, định đưa bà trở lại.
Bà lão vốn không để ý đến Diệp Chi, cho đến khi ngẩng đầu lên sau khi nhặt ve chai, khi chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một người cô gái trẻ tuổi đằng sau.
Cô gái cao cao gầy gầy, đội một chiếc mũ đen quen thuộc. Bà lão vội vàng khoác tay thoát khỏi người bên cạnh, lảo đảo tiến về phía người thanh niên kia.
''Tiểu Chi... " Bà lão đi tới bên cạnh Ly Tâm, nắm lấy tay cô, có chút kích động nói: "Tiểu Chi đã về rồi... "
Ly Tâm sửng sốt, theo bản năng nhìn phía Diệp Chi. Diệp Chi vội vàng chạy lại, nhìn Ly Tâm nói: "Thực xin lỗi chị Tâm, bà của tôi bị bệnh Alzheimer, rất dễ nhận nhầm người... "
Diệp Chi đỡ bà lão, thấp giọng giải thích: "Bà ơi, con là Tiểu Chi nè!"
Nhưng bà lão giống như là không nghe được Diệp Chi nói, bàn tay tiếp tục bám lấy Ly Tâm: "Tiểu Chi... "
Diệp Chi có chút sốt ruột, sợ Ly Tâm sẽ nổi giận, vì thế thoáng tăng giọng: "Bà ơi, mau trở về!"
Bà lão cứ nhìn chằm chằm Ly Tâm, rồi lấy trong túi áo khoác ra một chiếc túi vải nhỏ, chậm rãi mở túi vải ra, lấy ra một phần kẹo gừng: "Bà nội mua cho con..."
"Kẹo... " Bà lão thật cẩn thận đem kẹo gừng đưa cho Ly Tâm: "Tiểu Chi, ăn kẹo đi con... "