Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quân Hôn Chớp Nhoáng - tác giả Ngư Ca




1975

Dương Giai Giai nhìn thấy khuôn mặt câu có và dáng vẻ hét vào mặt mình của chồng tương lai, lòng cô cảm thấy không thoải mái chút nào: “Em có làm sai gì đâu mà anh hét vào mặt em, anh thích cô ấy cũng không cần biểu hiện rõ như thế chứ?!”

cảnh Thượng càng giận hơn: “Em nói vớ vẩn gì thế!”. “Em thấy anh lúc nào cũng cẩn thận, trầm ổn, tính cách rất dễ chịu, chỉ khi nào đụng đến chuyện của cô ấy thì anh lại biến thành người khác ngay, vừa hấp tấp vừa táo bạo, anh đang diễn cho ai xem thế: Cô ấy không đáp lại tình cảm của anh, người kết hôn với anh cũng là em chứ không phải cô ấy, anh phải hiểu rõ thân phận của mình và hành xử theo2đúng lập trường chứ!” Nếu không phải Dương Giai Giai kìm nén không nổi nữa, chắc chắn cô sẽ không nói toạc ra vấn đề này trước ngày lễ thành hôn của họ. Ai cũng biết cảnh Thượng có tình cảm với Kiều Tâm Duy, ai cũng cẩn thận không đâm rách tờ giấy mỏng manh đó.

Đây là trường hợp mà Kiều Tâm Duy không mong muốn nhất, cô cảm thấy rất có lỗi, nhưng cũng đành chịu.

Hạng Linh mờ mịt biết bao, bà đi đến ban công, bắt lấy cánh tay của Kiều Tâm Duy và hỏi: “Con nói đi, tự con nói đi, cuối cùng con và Giang Hạo đã xảy ra chuyện gì?”

Trước những câu hỏi dồn dập của mẹ, Kiều Tâm Duy xúc động nói ra: “Con và Giang Hạo đã ly hôn rồi.” Mọi người đều ngỡ ngàng,5Hạng Linh tối sầm mặt suýt chút nữa ngất xỉu: “Mẹ, mẹ...” Kiều Tâm Duy vội vàng đỡ lấy bà. Cô khóc nói: “Con có lỗi với mẹ, con cũng không muốn giấu mẹ, con sợ mẹ không chấp nhận được việc này, mẹ di...”


Hạng Linh nắm lấy cánh tay của con gái. Bà không dám tin nhìn cô và hỏi: “Mới đó mà ly hôn rồi sao? Đã ly hôn thật à?” Kiều Tâm Duy nặng nề gật đầu, bây giờ muốn giấu giếm cũng không thể nói dối được nữa. Hạng Linh yếu ớt đẫm vào người cô: “Tâm Duy ơi là Tâm Duy, chuyện lớn như vậy sao con không nói cho mọi người biết hả??? Con trưởng thành rồi, cánh cứng cáp rồi, kết hôn thì không thương lượng với chúng ta, bây giờ ly hôn cũng không thèm6thương lượng với chúng ta nữa à? Ở trong mắt con, con chỉ biết mỗi mình mình thôi đúng không, con không nghĩ đến ba mẹ hả con?”

Hạng Linh vừa giận cũng vừa thương, sự phản bội của Giang Hạo cũng khiến lòng bà đau đớn. Nhưng điều khiển bà đau lòng nhất chính là việc tự ý quyết định của Kiều Tâm Duy: “Lúc nào con cũng đợi xong xuôi hết mọi chuyện mới nói với mẹ, mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ con không nói trước một tiếng cho mẹ được hay sao? Tâm Duy, con muốn mẹ tức chết thật phải không?”

Tất cả những việc này không nằm trong dự đoán của Kiều Tâm Duy, cô không ngờ mình đã nói cho người nhà biết về việc ly hôn với Giang Hạo trong một tình huống xấu như thế5này.

Hôn nhân không phải là chuyện của hai người mà là vấn đề của cả hai bên gia đình, rốt cuộc cô cũng đã hiểu sâu sắc câu nói này rồi. Kết hôn hay ly hôn, về mặt hình thức thì cô có thể tự động làm theo ý mình, muốn kết thì kết, muốn ly thì ly. Nhưng về mặt tình cảm, việc cô đã làm là bết bát nhất, là hành động gây tổn thương nhất cho người nhà của mình.

“Mẹ, xin lỗi, con sai rồi...” Cảnh Thượng hổn hển nói: “Sai không phải là em, là Giang Hạo sai. Không được, không thể để thằng đó dễ dàng như vậy, anh phải đi tìm hắn ta!”

Dương Giai Giai kéo anh lại, nhưng cô chỉ là một người phụ nữ, làm sao đủ sức ngăn một người đàn ông. Cô bị3Cảnh Thượng hất tay ra, thấy mình không thể ngăn được Cảnh Thượng, cô nói ngay: “Cảnh Thượng, nếu hôm nay anh ra khỏi cánh cửa này, hôn lễ ngày mai sẽ bị hủy bỏ!”.

Cảnh Thượng khựng lại, sau đó nói: “Hủy thì hủy.” Anh không hề quay đầu lại. Lòng Dương Giai Giai nhói lên, cô đuổi theo hai bước và đập vào mắt là cảnh anh tông cửa xông ra ngoài không chút do dự. Cô choáng váng, quả nhiên tình cảm là chuyện không thể thăm dò, chỉ cần cố gắng khám phá một chút thôi, chờ đợi cô sẽ là một giấc mơ bị phá tan thành những mảnh vỡ bé nhỏ.


Hạng Linh: “Tâm Duy, con đừng lo cho mẹ, con mau kéo anh trai con về đây” Giang Hạo là ai chứ, sao Cảnh Thượng có thể là đối thủ của anh được? Nếu có chuyện gì, người chịu thua thiệt chắc chắn là Cảnh Thượng.

Kiều Tâm Duy gật gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài, cô rất hoang mang lo sợ. Chuyện đang phát triển theo chiều hướng cô không thể khống chế được. Cô chỉ hi vọng hôn lễ của anh trai sẽ không bị ảnh hưởng, nếu không thì cô sẽ chịu đựng một tội lỗi lớn hơn nữa.

Cảnh Thượng ngồi trên xe, vừa khởi động máy, Kiều Tâm Duy đã ngăn ở trước đầu xe, cố dang hai tay không cho anh đi.

“Em tránh ra!”

“Anh, anh đừng đi, em cầu xin anh! Anh không tìm được anh ấy đâu, chuyện này anh đừng để ý đến có được không?” “Mặc kệ hậu quả thế nào, nhưng em bị bọn họ ức hiếp, em tránh ra!”. “Em không tránh. Anh lên lầu xin lỗi chị dâu đi, ngày mai hai người phải kết hôn rồi, anh không thể bất chấp hậu quả được.” Cảnh Thượng không nghe, anh đạp chân ga. Xe nổ máy chạy thẳng đi, nhưng Kiều Tâm Duy vẫn không tránh ra, cô vẫn đứng trước mũi xe. Cô hét lên rồi ngã ra phía sau, mũi xe dường như chạm vào đầu gối cô. Nếu Cảnh Thượng đạp phanh chậm hơn một giây, cô đã bị xe đâm phải rối.

Cảnh Thượng giật thót, nhanh chóng xuống xe: “Tâm Duy, có đâm phải em không?” Anh sốt ruột đỡ cô dậy, nhìn từ trên xuống, khuôn mặt cô đã trắng bệch vì sợ. Kiều Tâm Duy lắc đầu nói: “Không đâm phải em, em chỉ giật mình thôi. Anh, đây là chuyện giữa em và Giang Hạo, anh đừng để ý được không? Nếu anh nhúng tay vào chỉ càng thêm loạn mà thôi, bọn em đã làm xong thủ tục ly hôn rồi, anh náo loạn lên làm gì?”

“Thằng đó thật để tiện, một con chó hình người để tiện! Hắn ta tìm phụ nữ khác, đó là sai lầm của hắn, dựa vào cái gì mà hắn bắt em phải đi?” “Là tự em muốn về nhà.” “Vậy tại sao em lại ly hôn?” “Cứ ly hôn thế thôi.” “Em đừng có giả ngu với anh, nhà cửa, xe, tiền, hắn cho em nhiều hay ít?” “Đó là tài sản của anh ta, em không muốn.”


Cảnh Thượng lại đánh đòn cảnh cáo: “Em bị ngốc hả, em tay trắng ly hôn, tại sao chứ? Em gái ngốc, chúng ta không tham tiền tài của người ta, nhưng cũng đừng tỏ vẻ thanh cao như thế, sau này em còn phải sống nữa. Thế là em trắng tay sau cuộc hôn nhân này rồi?”

Kiều Tâm Duy khóc rấm rứt nói: “Anh, anh để lại cho em một chút lòng tự trọng có được không?” “Tự trọng có thể thay cơm được không?!” Cảnh Thượng nặng nề thở dài. Nhìn cô, lòng anh đau lắm: “Hắn ta bất nhân bất nghĩa, thể ba mẹ hắn thì sao? Anh thấy họ đều là trưởng bối sống có đạo lí, họ cũng không quan tâm ư?”

“Quan tâm cũng được gì đâu chứ.” Cảnh Thượng than thở, anh tức giận đi tới đi lui mấy lần: “Anh đã thấy Giang Hạo không đáng tin cậy từ lâu rồi, người ta là gia đình danh gia vọng tộc, chúng ta làm sao có thể trèo cao được. Hắn ta muốn kết hôn, đưa đẩy một chút là em đồng ý ngay, hắn ta muốn ly hôn, đưa đẩy một chút là em ly hôn ngay, còn tay trắng ly hôn, hắn xem em là cái gì vậy? Làm sao anh có thể khen em được đây Tâm Duy, em đần lắm, đần lắm!” Kiều Tâm Duy cắn răng, cô không nhịn được rơi nước mắt. Con đường này là cô tự chọn, dù có phải bò thì cô cũng muốn bò đi tiếp. Đang nói, Dương Giai Giai đi xuống. Thấy hai anh em đang trò chuyện trước xe, cô giận đến nỗi không biết xả ở đâu. Cô nhìn Kiều Tâm Duy với cặp mắt oán giận, không nói lời nào mà đi thẳng.

“Chị dâu, chị đi đâu vậy? Anh, anh mau đuổi theo chị dâu, xin lỗi chị ấy mau đi.”

“Không đi, cô ấy muốn đi thì cứ đi.”

Dương Giai Giai không đi quá nhanh, phụ nữ muốn bỏ đi nhưng thật ra là muốn được giữ lại. Nhưng khi nghe thấy câu nói đó của Cảnh Thượng, lòng cô đau như cắt, sau đó chạy đi. Kiều Tâm Duy khóc càng to hơn, cô hiểu tâm trạng của Dương Giai Giai. Cô hận những kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, cô không muốn trở thành loại người mà mình ghét cay ghét đắng nhất. Cô vừa đẩy Cảnh Thượng vừa cầu xin anh: “Anh mau dẫn chị dâu về đây đi, nếu hai người không tổ chức đám cưới, em sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, em van xin anh, em quỳ xuống cầu xin anh có được không?” “Em, em...” Cảnh Thượng thấy cô sắp quỳ xuống đất thì vội ngăn cô lại: “Em, cô ấy chỉ là thích giận dỗi thối, một lát nữa là ổn ấy mà, đừng để ý đến cô ấy.”

“Cái này không phải giận dỗi, sao anh có thể đối xử với chị dâu như vậy? Anh có biết khi một người con gái quyết định gả cho anh đồng nghĩa với việc đã coi anh là toàn bộ thế giới của cô ấy không? Sao anh lại không quan tâm đến cảm giác của chị ấy chứ?” Kiều Tâm Duy ngoái đầu nhìn Dương Giai Giai: “Nếu anh mặc kệ để chị ấy đi về, người nhà chị ấy biết chuyện rồi mọi chuyện sẽ càng rối ren hơn. Anh muốn em tự trách mà chết đúng không?” Cảnh Thượng hít sâu một hơi, tỉnh táo lại và nói: “Tâm Duy, anh không biết phải làm sao với em nữa. Anh biết mình không có tư cách xen vào quyết định của em, anh... Được rồi được rồi, anh đi tìm Dương Giai Giai.”

Có rất nhiều chuyện đang nghẹn ở cổ mà anh chưa bao giờ nói ra, cũng không phù hợp để nói ra cho cô nghe. Cảnh Thượng nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Kiều Tâm Duy, lòng anh mềm nhũn. Ngày mai anh sẽ kết hôn, nhưng anh vẫn dành hết tâm trí của mình cho Kiều Tâm Duy.


Dương Giai Giai chạy đi không xa, đang ở cửa khu chung cư, Cảnh Thượng thấy cô ngay. “Lên xe đi.”

Dương Giai Giai liếc anh, cô không lên xe mà tiếp tục đi. Cảnh Thương lái xe theo cô, nói: “Tấm Duy xảy ra chuyện lớn như thế, anh là anh trai của con bé nên mới tức giận, em bớt dỗi anh việc anh hét vào mặt em, được không đại tiểu thư?”

“Giai Giai, anh giải thích với em rồi, nhưng em có thể thông cảm cho anh được không? Tâm Duy và mẹ đều đã khổ đến thế rồi, em muốn giận dỗi với anh bây giờ, anh thật sự không có thời gian để dỗ em.” “Được, nếu em thật sự không muốn kết hôn thì anh cũng không ép em, dưa hái xanh không ngọt, chúng ta dừng lại ở đây.” Nói xong, Cảnh Thượng phanh lại, không đuổi theo nữa.

Dương Giai Giai kiêu ngạo đi vài bước, thấy anh không đuổi theo, lòng cô càng sốt ruột. Lòng cô đau đớn, nhưng nghĩ một cách tỉnh táo thì lại hối hận. Cô quay đầu, cầm túi xách đập cửa xe của Cảnh Thượng, cô bật khóc nói: “Lòng của anh chỉ có cô ấy thôi, đến khi nào anh mới nhớ đến em chứ?”

Cảnh Thượng xuống xe, đi đến trước mặt cô, anh bình tĩnh ôn hòa nói: “Giai Giai, em đã biết rất nhiều chuyện rồi, anh đã nói trước với em rằng trái tim anh chưa quên được cô ấy. Nếu em để ý chuyện này thì hai chúng ta chia tay, nếu em không ngại thì kết hôn, bây giờ anh vẫn tôn trọng quyết định của em.”

“Vì sao chứ, em mới là người mà anh cần quan tâm, em mới là vợ của anh.” Cảnh Thượng đành chịu, anh thành thật nói: “Có thể là do thói quen đi, mười năm, anh chưa quên được cô ấy.”

“Tình cảm của anh đối với cô ấy chính là tình cảm anh em, đó là tình thân.”

“Em nói thế nào cũng được, tình thân cũng được, tình yêu cũng được, nhưng anh không thể quên cô ấy được. Em muốn kết hôn hay không thì tùy em, quên hay không quên được cô ấy, cũng là tùy anh.”


Nhấn Mở Bình Luận