Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quân Hôn Chớp Nhoáng - tác giả Ngư Ca




Kỷ Tiểu Hải, đã nhiều năm không gặp lại anh ta. Hy vọng anh ta vẫn mạnh khỏe. Bấm mở thư của Trương Viễn, bên trong một tệp đính kèm. Cô bấm mở ra xem trước. Liếc sơ qua, đó là một bản kê khai rất phức tạp. Không đúng, có đến mấy bản, vẫn chưa hiển thị ra hết.

Rốt cuộc có bao nhiêu chứ? Trong lòng cô nghi hoặc.

Cô tải tệp xuống, sau đó mở ra, tài liệu dài dằng dặc kia hiện ra trước mặt cô từng trang một.

Đối với một người coi 30 triệu như tiền tiêu vặt mà nói, tài sản của anh có bao nhiêu, nghĩ đến là biết số lượng đó nhiều đến mức làm cô líu lưỡi. Cả đời này cô chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, cho dù đây chỉ là một con2số. Cô cảm thấy mình rất ngây thơ, ngây thơ đến mức cô nhìn chằm chằm màn hình máy tính, giơ ngón trỏ, đếm từng chữ số một, không khác gì một kẻ giàu xôi. Cô cảm thấy không chân thực.

Chẳng biết từ lúc nào, Giang Hạo đã đứng ở cửa. Anh dựa vào khung cửa, một chân vắt tréo lên chân còn lại, vô cùng nhàn nhã. “Đếm cả buổi rồi, đếm rõ ràng chưa?” Kiều Tâm Duy vội vàng rút tay lại, xấu hổ vì bị phát hiện, cũng thất vọng vì bị cắt ngang. “Anh đến khi nào vậy? Không phải đang tập thể dục sao?” “Lúc em đang hết sức chăm chú đếm tiền.” “...” Kiều Tâm Duy lấp liếm. “Nào có.” Giang Hạo từ từ đi qua, anh hỏi: “Bây giờ em biết khả năng tài chính7của chồng em rồi nhỉ?” “Không biết, chưa đêm rõ ràng.” Phải nói là không thể đếm hết được. “Chậc, môn Toán của em do giáo viên Ngữ văn dạy à?” “Sai, môn Toán của em, là do bác bảo vệ dạy.”

Lúc này, vừa hay điện thoại cố đặt trên bàn nhận được tin nhắn. Giang Hạo đến gần, liếc mắt là đọc được ngay, là tin nhắn từ thẻ tín dụng, nhắc nhở trả phí. Kiều Tâm Duy cũng nhìn thấy, cô cười gượng và giải thích: “Ha ha, có lẽ là thẻ lương của em không còn tiền, là liên kết với thẻ lương trước kia, bây giờ thẻ lương cũng đổi rồi, ngày mai sẽ đến ngân hàng đổi liên kết lại.”

Giang Hạo dửng dưng nói: “Hủy bỏ cho rồi, dùng thẻ của anh đi.”


“Em không thông đồng làm1bậy với anh đâu. Sau này lỡ đầu xảy ra chuyện, em muốn được tự do để chăm sóc Hi Bảo.” “...” Giang Hạo cạn lời, vươn tay nhéo mặt cô. Anh xoay đầu cô đến trước màn hình máy vi tính, “Em xem cho cẩn thận, nguồn gốc của số tiền này đều rất đường hoàng, chắc chắn không có những khoản mờ ám. Em nhìn đi, tất cả đều liệt kê kĩ càng tỉ mỉ như vậy, em không nhận ra chữ số thì cũng nhận ra chữ viết chứ?”

Kiều Tâm Duy cố tình ngửa đầu lên nhìn anh, không chịu nhìn máy tính. Cô cười ngây ngô, “Ông xã, ngay cả chữ viết em cũng không nhận ra.”

Giang Hạo bị cô chọc cười, một tay xách cô lên, bản thân ngồi xuống trước, sau đó đặt cô trên đùi7của mình, cứ như vậy ôm cô một cách thân mật và khăng khít. “Anh thấy em là sau một đêm chợt giàu, nên đắc chí phải không?”

“Nói thật, cảm giác không làm mà hưởng thế này...” Kiều Tâm Duy cố tình liếm môi của mình. “Cũng không tệ lắm.”

“Muốn cười cứ cười, đừng kìm nén.” Kiều Tâm Duy không thể không thừa nhận, cảm giác phấn khích lớn hơn tất cả những cảm giác khác. “Anh có nhiều quỹ đầu tư như vậy, mà em hoàn toàn không hiểu. Anh cho em, em cũng không biết quản lý đâu.”

“Lấy danh nghĩa là em, anh quản lý, cả đời này anh đều làm công cho em.” “Ha ha, được...” Nghĩ một lát, cô vỗ nhẹ mặt mình, nói một cách khó có thể tin, “Vậy em cũng không dám ra khỏi cửa,0lỡ đâu bị bắt cóc thì biết làm sao?” Giang Hạo khinh bỉ nhìn cô. “Yên tâm, trên mặt em không có khắc chữ tiền, hơn nữa an ninh của Đô Thành rất tốt, không có nhiều chuyện bắt cóc tống tiền như vậy đâu.” “Xi, vậy lần trước là ai bị bắt đi đấy?”

Kiều Tâm Duy chỉ nhắc thể thổi, thật tình không biết vụ đó mãi mãi là một cái gai ở sâu trong lòng Giang Hạo. Bỗng nhiên anh dâng lên nỗi áy náy, cánh tay ôm chặt hơn một chút. Anh nói: “Sau này sẽ không để em gặp những chuyện nguy hiểm đó nữa, anh xin lỗi.”

“Ha ha, đều đã qua rồi, không sao đâu.” Kiều Tâm Duy xoay sang đối diện anh, nghiêm túc hỏi, “Sau này thật sự không làm nữa sao? Đừng để đến lúc đó lừa bọn em lén đi làm nhiệm vụ đấy.”


“Không đâu, đất nước sẽ không lấy mạng người ra làm trò đùa. Anh đã giải ngũ, về sau sẽ có người càng trẻ tuổi xuất sắc hơn gánh vác. Đúng rồi, anh vừa nhận điện thoại của Tiểu Phương, nói là bọn họ muốn tổ chức một buổi lễ chia tay vui vẻ cho anh.”

“Khi nào?”

“Ngày mai.”

“Ngày mai em đi làm rồi.”

Giang Hạo ôm cô cười, “Phú bà, em còn cần phải đi làm à?” “Vẫn phải đi làm chứ, em không muốn ở nhà làm sâu gạo.” Giang Hạo lại xoay đầu cô về phía trước máy vi tính, “Em không đọc kĩ nội dung.” Anh di chuyển con chuột, bôi đen đoạn văn bản quan trọng, còn đổi thành chữ màu đỏ. “Em đọc cho kĩ.” Kiều Tâm Duy xích lại gần xem, đọc nhỏ. “Chia hoa hồng theo cổ phần của Tập đoàn Đầu tư Thịnh Thế, 1,2,3,4..” Cô lại bắt đầu đếm, “Thịnh Thế?” Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh. “Thịnh Thế còn có cổ phần của anh?”

Cũng đến lúc nên cho cô biết, tránh cho cô suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện ngồi tù, anh nói: “Người sáng lập Thịnh Thế là bà nội của anh, bà đã qua đời. Bà để lại tất cả cho cháu trai duy nhất của mình, chính là anh. Anh có quyền sở hữu Thịnh Thế, bao gồm toàn bộ cổ phần và quyền quản lý kinh doanh. Tổng giám đốc hiện giờ của Thịnh Thế là Vương Uyên, ông ấy chỉ là người anh ủy thác, nói đúng hơn, toàn bộ đội ngũ quản lý của Thịnh Thể đều là người anh ủy thác. Vốn dĩ anh cũng muốn chuyển Thịnh Thế sang danh nghĩa của em, nhưng quá trình này rất phức tạp, dính đến rất nhiều khía cạnh, nên mới không chuyển, cũng sợ em có áp lực. Có điều chia hoa hồng theo cổ phần hàng năm đều là của em.”

Nhìn nét mặt kinh ngạc của Kiều Tâm Duy, Giang Hạo bổ sung thêm: “Tập đoàn lớn như thế, anh không thể nói tiếp quản là tiếp quản được, lỡ đâu bị anh chơi sập thì làm sao bây giờ? Vốn là anh định thử nghiệm chút thôi, một ngày nào đó anh sẽ về quản lý. Nhưng mà... cấp quản lý của công ty hiện giờ xuất hiện một số vấn đề, nên tạm thời anh không có ý định trở về. Trước hết anh sẽ đến viện kiểm sát. Tốt xấu gì cũng có chuyện để làm.”

sửng sốt hết cả buổi, nhìn anh nói nghiêm túc như vậy, Kiều Tâm Duy rốt cuộc nhận ra anh không hề nói đùa. Cô cũng không nắm bắt được trọng điểm, chỉ hỏi một câu. “Cấp quản lý của công ty xảy ra vấn đề gì thế?”


“Tranh đấu ngoài sáng trong tối ở nội bộ công ty không hề nhẹ nhàng hơn trên chiến trường chút nào. Nhưng những điều này, có nói em cũng không hiểu.”

“Xi.”

“Trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi. Anh muốn làm ngư ông đấy.” “Em không hiểu rõ lời anh nói có ý gì, nhưng mà em biết trưởng phòng Chu và Phó tổng giám đốc là kẻ thù. Tổ trưởng Lý là người rất đỗi trung thành với trưởng phòng Chu. Trong tổ của chúng em có gián điệp của Phó tổng giám đốc. Ôi, chỉ một phòng Kế hoạch thôi mà đã phức tạp như vậy, em nghĩ có lẽ em có thể hiểu cuộc tranh đấu giữa các cấp lãnh đạo.”

“Đúng vậy, đôi khi cạnh tranh là chuyện tốt, thăm dò lẫn nhau không có gì không tốt cả. Sợ là sợ bọn họ đấu đá nhau mà không biết ranh giới cuối cùng. Bây giờ, tình hình tổng thể còn ổn, chờ đến lúc gây hại đến lợi ích công ty, anh sẽ phải ra mặt.”

“Cần khoảng bao lâu?”

Giang Hạo cười vuốt tóc cô, anh rất thích ôm và vuốt tóc cô như lúc này. “Đây không phải là chuyện một sớm một chiều, xem tình hình tranh đấu của bọn họ đã. Anh đến viện kiểm sát một thời gian, để trải đường cho sau này, có thêm nhiều mối quan hệ cũng tốt. Anh nói cả buổi rồi, em đã hiểu chưa?” “Hiểu cái gì?” “Em không cần đi làm, bây giờ em là phú bà.” Kiều Tâm Duy cười và đùn đẩy, “Em cảm thấy thế này, đi làm hay không và có tiền hay không không liên quan gì với nhau. Không phải em chưa từng ở nhà không, làm mẹ toàn thời gian không có cảm giác an toàn, huống gì bây giờ Hi Bảo cũng lớn. Em...”

“Được được được.” Giang Hạo cắt ngang lời cô, “Chỉ cần em vui vẻ, sao cũng được. Đi làm đi, anh ủng hộ em.” “Ha ha, cảm ơn ông xã. Lễ chia tay của đơn vị anh bắt đầu lúc mấy giờ?” “Mười giờ, anh dẫn Hi Bảo theo.” “Vậy chín giờ em đến công ty điểm danh, nói một tiếng với tổ trưởng Lý, rồi đến đơn vị tìm anh.”

Giang Hạo nghĩ và đáp, “Vậy buổi sáng chúng ta cùng đi, đầu tiên đưa em đến công ty, hai cha con sẽ ở dưới lầu chờ em, em xong việc rồi xuống dưới đi chung. Như vậy em có thể lái xe, cũng không cần gọi xe.”

“Vậy được, ha ha.” Có tài sản riêng quả thật khác biệt, chuyện nói một tiếng rồi chạy lấy người kiểu này mà cô cũng có thể làm đúng lý hợp tình. Không ngờ, bây giờ cô cũng là người có tài sản riêng rồi, tài sản riêng đó.


***

Năm mới hoàn cảnh mới. Ngày đầu tiên đi làm, Tổng giám đốc Vương Uyên đến công ty từ sáng sớm, tự mình đứng ở cổng công ty phát bao lì xì. Người đứng ở phía sau ông phụ trách đưa bao lì xì chính là Chu Tử Duệ.

Kiều Tâm Duy bước từ xe Giang Hạo xuống, mà xe Giang Hạo vẫn đậu ở đó không lái đi, hai đôi mắt của Vương Uyên và Chu Tử Duệ đều thấy được.

“Chào Tổng giám đốc Vương, chào trưởng phòng Chu.” Vương Uyên cười đưa cho cô một bao lì xì, ân cần hỏi thăm: “Chào cô, chào cô, vết thương của Giang Hạo thế nào?” “Cảm ơn sự quan tâm của Tổng giám đốc. Anh ấy bình phục rất tốt.” “Vẫn luôn muốn đến thăm, nhưng cậu ấy không cho.” Vương Uyên nói rất mập mờ. Dù sao chuyện này không nhiều người biết lắm, một Tổng giám đốc đi thăm hỏi chồng của một nhân viên bình thường, không thể nào nói nổi. Chu Tử Duệ cũng bước lên chào hỏi cô. “Chào chị dâu, có phải anh Hạo còn chuyện gì không?” Kiều Tâm Duy quay lại nhìn xe Giang Hạo. Anh hạ cửa sổ xe phía mình xuống và đang nhìn bên này, cả Hi Bảo nữa. Một cửa sổ xe, hai cái đầu của đôi cha con, hai cặp mắt mong ngóng chờ đợi. Kiều Tâm Duy ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, chúng tôi còn phải đến đơn vị quân đội, anh ấy đang chờ tối. Tôi... ha ha, hôm nay muốn xin nghỉ phép, nửa ngày là được rồi.”

“Đi đi.” Chu Tử Duệ dứt khoát nói.

“Tôi đi lên nói một tiếng với tổ trưởng Lý đã.” “Không cần, tôi biết là được rồi. Tổng giám đốc Vương cũng không có ý kiến, cô đi đi.” Nói xong, Chu Tử Duệ lại kín đáo đưa cho cô hai bao lì xì. “Lì xì lấy may, cho anh Hạo và Hi Bảo.”

“Cái này...” Kiều Tâm Duy đỏ mặt, phía sau còn có những đồng nghiệp khác đang chờ, làm sao cô không biết xấu hổ mà lấy được.

Chu Tử Duệ dường như biết nỗi khó xử của cô, cố tình lên giọng: “Kiều Tâm Duy, cô đi làm chuyện này đi, giúp tôi tiếp đón hai vị khách đàng hoàng, đây là lì xì năm mới, lấy vận may cho năm mới. Cô mau đi đi, ngày mai lại đến công ty.”

Kiểu Tâm Duy bái phục anh từ tận đáy lòng. “Được, tôi đi đây, ngày mai gặp.” Xin cho phép cô cười to ba tiếng trong lòng. Ha ha ha.


Nhấn Mở Bình Luận