Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quân Hôn Chớp Nhoáng - tác giả Ngư Ca




Lý Thiền Vi vốn dĩ định giải thích, nhưng anh nói đi thôi, còn nói tự nhiên đến vậy, nên chị không mở miệng nữa.

Chị theo anh đi thẳng về phía trước, chợ đêm đằng trước có một phố ăn khuya, vào mùa hè là náo nhiệt suốt đêm. Bây giờ trời lạnh, người đi ăn khuya ít, nhưng cũng không ít cửa hàng mở cửa buôn bán.

“Em ăn canh thịt dê không?” Chu Tử Duệ đột nhiên quay đầu hỏi chị. Chị lắc đầu, “Buổi tối tôi không ăn khuya... Nhưng mà, hôm nay có thể thử xem.”

“Ha ha, vậy là tối nên kiểm điểm, không nên nóng vội hẹn em đi ăn khuya như thế.” Nói xong, anh xích lại gần mặt chị nhìn kỹ một chút. “Đêm2hôm khuya khoắt em còn trang điểm? Là lớp trang điểm lúc ban ngày chưa tẩy, hay là buổi tối trang điểm lại”

Lý Thiền Vi cảm thấy trái tim ngừng đập, nào có ai hỏi thế, “Buổi tối trang điểm.” “Ồ, thì ra thời gian của em đều dành cho khuôn mặt hết.”

“...” Lý Thiền Vi hơi xấu hổ, nhưng vẫn rất thẳng thắn nói: “Tôi quen đi ra ngoài là trang điểm, nếu không thì anh sẽ thấy nếp nhăn của tôi.” Chu Tử Duệ cười rõ là vui vẻ, “Nếp nhăn? Ý em là nếp nhăn trên trán ư?” Anh nhướng lông mày lên, cố gắng hẳn vết nhăn trên trán. Lý Thiền Vi bật cười, nói: “Đừng đùa nữa được không, mau tìm một chỗ ngồi đi,8tôi chết rét rồi.” Bọn họ tùy tiện chọn một quán ăn khuya, bên trên biển hiệu sáng đèn viết mấy chữ nổi bật... Phòng ấm, canh thịt dê nóng.

Hai người ngồi đối diện nhau, trong giây lát có vẻ hơi xấu hổ, đã quen hình thức ở chung trong công ty, bỗng nhiên ở riêng một chỗ đúng là không quen lắm. “Trưởng phòng Chu, Tết này anh về nhà à?”

“Đúng vậy.” Chu Tử Duệ sửa lại. “Ở bên ngoài công ty, em đừng gọi tôi như vậy, có thể gọi thẳng tên tôi.”


“Chu... Tử Duệ.” Ngượng quá, trái tim nhỏ bé đập loạn nhịp thình thịch thình thịch rồi. Lúc hai người đang vô cùng xấu hổ, canh thịt dê được đưa lên. Canh nóng hôi hổi, tỏa2mùi thơm lừng, ngửi thấy khiến người ta thèm nhỏ dãi. Canh thịt dê bê lên, giữa hai người không còn lúng túng như trước.

“Wow, bát lớn như vậy, ăn no căng rồi về sẽ không ngủ được, hơn nữa chắc chắn sẽ tăng hơn một cân.”

“Ăn không hết có thể chừa lại, nói thật tôi cũng không ăn hết, không quen ăn gì đó vào buổi tối.” Lý Thiền Vi hiểu ra, hỏi thẳng một câu. “Ừm, anh đúng là sốt ruột quá rồi, hẹn sang ngày mai cũng không chờ nổi sao?” Chu Tử Duệ cũng xấu hổ cười cười. “Đúng vậy, em không trả lời WeChat nên tôi cho rằng em giận.”

Tôi đi tắm anh trai à, tắm xong ra mới thấy tin nhắn anh gửi cho2tôi, câu cuối cùng là anh hẹn tối ăn khuya.” Chu Tử Duệ cũng bừng tỉnh và gật đầu. “Vậy em cũng cho không kịp đấy chứ, tôi hẹn em là em sảng khoái đồng ý ngay, đã tắm rửa xong rồi mà.” Mặt Lý Thiến Vi đỏ bừng, cũng không biết có phải do thẹn thùng không, hay là do canh thịt dê làm ấm người. Lúc này, ông chủ đầy hồ hởi đề cử với bọn họ, “Hey chàng trai trẻ, có muốn thêm một chút ngọc dương” vào trong canh không?”

(*) Ngọc dương: tinh hoàn của con dê “Phụt.” Hai người đang ăn canh, nghe lời này thì phun thẳng ra ngoài. Chu Tử Duệ lắc đầu, “Không cần, cảm ơn.” Ông chủ tiếp tục đề cử,6tích cực đề cử, “Ngọc dương này là đồ tốt nhất, phụ nữ ăn vào để duy trì sắc đẹp, đàn ông ăn vào tráng dương, rất phù hợp với hai người đấy.” Chu Tử Duệ chắp hai tay đầu hàng, “Ông chủ, cảm ơn cảm ơn, thật sự không cần. Bọn tôi ăn không nhiều, chỉ nếm hương vị thôi, cảm ơn.” Ông chủ mất hứng bỏ đi. “Ôi chao đồ tốt vậy mà không cần, đúng là không biết xem hàng. Thôi, tôi giữ lại cho mình dùng, thứ tốt biết mấy mà.”

Ngồi một lát, bọn họ đi ra. Uống ít canh thịt dê làm cả người đều ấm áp. Tất nhiên Chu Tử Duệ muốn đưa Lý Thiền Vi về nhà, vừa đi anh vừa hỏi: “Em về trễ, ba mẹ em không nói gì chứ?”

“Tôi sống một mình.”

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Chu Tử Duệ, Lý Thiền Vi cười giải thích, “Lần trước tôi không nói thật, lần này là nói thật, tôi sống một mình. Ôi, lớn tuổi rồi, ba mẹ lải nhải bên tai cả ngày, chịu không nổi.” “Là thúc giục em kết hôn ư?” “Đúng vậy, chẳng lẽ anh không bị làm phiền về chuyện này à?”


Chu Tử Duệ nở nụ cười, tiếp tục bước về phía trước, vừa đi vừa nói, “Cha mẹ tôi ly hôn, mẹ tôi tái giá và có gia đình riêng, trước giờ bà ấy đều mặc kệ tôi.”

Câu này nghe thể nào cũng thấy hơi thê lương, “Xin lỗi, tôi đã nhắc đến chuyện đau lòng của anh.”

“Không đâu, đây không phải là chuyện đau lòng, thật đấy. Tình cảm giữa tôi và mẹ rất lạnh nhạt, phải nói là, tình cảm giữa tôi và người nhà của tôi rất lạnh nhạt. Mười mấy tuổi tôi đã đến Đô Thành, rất ít khi về. Tôi nghĩ sau này cũng sẽ không trở về nữa, cho nên không ai lải nhải với tôi cả.” “Ừm.” Sau khi Lý Thiền Vinghe xong thì im lặng. Đèn đường soi xuống bọn họ thành mấy cái bóng, cái dài cái ngắn.

“Lý Thiền Vi.” Anh bỗng gọi tên chị, trong hẻm nhỏ yên tĩnh, giọng nói hết sức dịu dàng.

“Da?”

“Em...” Chu Tử Duệ nghiêng đầu nhìn chị. “Tại sao em vẫn chưa có bạn trai vậy?” Lý Thiền Vi lại xấu hổ lần nữa. Người đàn ông này rốt cuộc có biết nói chuyện phiếm hay không? Chị cười trả lời: “Anh cũng vẫn chưa quen ai đấy thôi. Trong công ty, dáng vẻ nghiêm túc của tôi đã biến thành Tề Thiên Đại Thánh trong mắt mọi người, không có đàn ông dám đến gần tôi. Nhưng dáng vẻ nghiêm túc của anh lại trở thành nam thần trong mắt phụ nữ, ai cũng muốn đến gần anh, anh không có bạn gái, còn kỳ lạ hơn tôi không có bạn trai, không phải sao?”

“Tôi nói em một câu, em đẩy lại tôi mười câu.”

“Tôi... Chẳng lẽ tôi nói sai ư?”


Chu Tử Duệ chầm chậm nói: “Tôi... trong lòng tôi đã sớm có một người.” Lý Thiền Vi mừng rỡ, suýt nữa đã bật thốt ra câu hỏi, là tối ư? Nhưng mà bị gió lạnh thổi, đầu óc chó thoảng còn lại một chút lý trí. Chị cười, cười ngốc nghếch, “Ô? Là đồng nghiệp trong công ty ư? Tôi biết không?”

“Vậy còn em?” Chu Tử Duệ không trả lời mà hỏi lại.

“Hả?”

“Tôi hỏi em tại sao mãi vẫn chưa quen bạn trai, là ánh mắt em quá cao, hay là cha mẹ trong nhà yêu cầu quá cao?” Lý Thiền Vi gãi gãi đầu, lúng túng nói: “Ha ha, luôn bận rộn công việc nên cũng không nghĩ đến việc quen ai. Tuổi tác càng lớn càng không dễ rung động. Hơn nữa, muốn quen nhưng cũng không có người phù hợp.” Chu Tử Duệ truy hỏi: “Vậy bây giờ muốn quen không?”

“...” Hỏi trực tiếp như vậy có ổn không đó?! Quan trọng là, chẳng hề hỏi đúng trọng điểm, anh không thể hỏi thẳng thừng rằng anh có thể làm bạn trai em được hay không à?! “Lý Thiền Vi, tôi đang hỏi em rất nghiêm túc. Nếu như bây giờ có một người phù hợp, em có đồng ý quen thử không? Lấy kết hôn làm tiền đề?” Lý Thiền Vi gật đầu, đương nhiên muốn, bị các đồng nghiệp gọi là Tề Thiên Đại Thánh ở sau lưng, chị cũng cảm thấy tổn thương nặng nề lắm.

“Vậy em thấy tôi phù hợp không?”

“Hả?” Cuối cùng cũng nói, không dễ dàng nhỉ? Chu Tử Duệ nói xong cũng xấu hổ, cố ý quay đầu nhìn hướng khác. “Hợp hay không hợp nói một lời thôi.” Có thể do đêm nay bóng đêm quá đẹp, có thể do hương vị đọng lại của canh thịt dê quá ngon, Lý Thiến Vi đột nhiên kéo tay Chu Tử Duệ chạy nhanh hơn.

“Ấy, đi đâu?”

“Nhà em.”

Phụ nữ ba mươi như sói, huống chi còn là phụ nữ cô đơn nhiều năm. Lý Thiến Vi chỉ đợi câu nói này của anh, đợi suốt bảy năm ròng rã. Trong phòng khách tối như mực, không có ánh đèn, chỉ có những âm thanh nhỏ vụn tinh tế, tiếng bước chân lộn xộn, âm thanh vải vóc bị xé rách, tiếng thở thô ráp của người đàn ông, và tiếng thở gấp của người phụ nữ.


Làm xong hết thảy màn dạo đầu, đến giai đoạn quan trọng nhất, Chu Tử Duệ dừng lại. Anh vội vàng thở dốc và nói: “Anh không chuẩn bị áo mưa.” Lý Thiền Vi nắm lấy bờ vai anh không buông ra, càng không muốn dừng lại. Chị hỏi anh, “Anh có nghiêm túc không?” “Đương nhiên.” “Vậy ngay ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn!” “Ngày mai? Anh chưa mua nhẫn, không có hoa, chưa cầu hôn.”

“Tất cả đều không cần, em không phải là cô gái trẻ nữa.” Chu Tử Duệ hôn chị thật sâu, tiến vào ngay, “Được, ngày mai đi đăng ký. Em lập tức sinh cho anh một đứa con, anh muốn làm ba, rất muốn.” Lý Thiền Vi nhắm mắt lại, mặc cho anh đùa nghịch. Chị nghĩ, chắc chắn là mình điên rồi nên mới có thể làm một chuyện điên cuồng như vậy. Nhưng mà, nếu không điên cuồng thì chúng ta sẽ già mất.

Hôm nay, Chu Tử Duệ và Lý Thiền Vi của phòng Kế hoạch đều đến trễ. Đây là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ. Mười giờ hơn, Lý Thiến Vi đến. Chị mặc một chiếc áo len trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác nỉ màu đỏ rực, đi ngang qua đại sảnh của phòng làm việc, rất lóa mắt.

Phải biết rằng, trong một đám quần áo công sở màu xanh đậm đến mức gần như màu đen, chiếc áo khoác màu đỏ rực của chị nổi bật đến cỡ nào!

“Hôm nay sao vậy? Các cô có nhìn thấy không? Lúc Lý tổ trưởng bước vào, khóe miệng còn nở nụ cười cơ.”

“Có lẽ là cùng ra ngoài làm việc với trưởng phòng Chu đấy. Tôi vừa đi toilet về, thấy bọn họ cùng ra khỏi thang máy.” Kiều Tâm Duy cũng rất tò mò. Thay vì ở đây nghe mọi người đoán mò, không bằng đi hỏi thẳng Lý Thiền Vi. Cô đang định đi vào, điện thoại bàn đã vang lên. “A lô, xin chào.” “Kiều Tâm Duy, cô đến phòng làm việc của tôi.” “Vâng.” Thật trùng hợp mà.

Trong văn phòng, Kiều Tâm Duy vừa đi vào và vẫn chưa hỏi gì, Lý Thiến Vi đã giơ cuốn sổ đỏ thẫm cho cô xem, Kiều Tâm Duy thấy nó thì hơi sững người sửng sốt. “Chị? Thật đấy à?” “Tất nhiên là thật.” “Không phải chứ?” Cô nhanh chóng cầm cuốn sổ màu đỏ xem cẩn thận, quả nhiên là giấy kết hôn, mới vừa ra lò. “Trời ạ, hôm qua chị còn nói tốc độ của hai người nhanh, vậy cái này gọi là cái gì? Mẹ tôi ơi, tốc độ của chị thế này là nhanh quá đi ấy!” Lý Thiền Vilai duỗi tay ra, lắc lư chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay. “Một cara, lớn hơn của cô đấy.”

“Wow, tốc độ của hai người thật sự là... grào! Tôi phục hai người sát đất.”

“Ha ha, trước hết đừng kích động, tối nay mời người của cả phòng ăn cơm rồi lại chúc mừng cũng không muộn.”

“Được, được.”


Nhấn Mở Bình Luận