Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quân Hôn Chớp Nhoáng - tác giả Ngư Ca




“Đúng rồi, để cử với anh một người, Tịch Tuyết là chuyên gia lập kế hoạch đã nhảy việc từ Bằng Trình qua. Cô ấy thật sự ghê gớm, Thiến Vi cũng khen cô ấy không dứt miệng.” Giang Hạo gật đầu: “Tịch Tuyết, được, anh đã biết.” Lúc này thư ký ở bên ngoài gõ cửa đi vào, “Cứ như vậy đi, anh phải làm việc.”

“Vâng.” Thư ký vào báo cáo vụ án của tập đoàn Nam Phương, một chồng tài liệu thật dày, tất cả đều là chứng cứ phạm tội của Đổng Tất Thắng và Đô Lương Nhân, mà châm chọc là những chứng cứ phạm tội này được lục soát từ trong tay tình nhân của bọn họ. “Chủ nhiệm, trước mắt tất cả chứng cứ đã tìm thấy đều ở đây, nếu như không có vấn đề là có thể trình lên tòa án.” Giang2Hạo tiện tay mở ra và nói: “Được, tôi xem trước đã.” “Chủ nhiệm...”

Thấy thư ký muốn nói lại thôi, Giang Hạo nói: “Thư ký Lý có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Bây giờ chúng tôi đang nghi ngờ vụ án Mỹ Liên mấy năm trước cũng có liên quan đến Đổng Tất Thắng. Nếu như tôi nhớ không nhầm, Thủ trưởng của trung đoàn xảy ra chuyện kia là anh, phó Thủ trưởng Phương Trạch còn là cấp phó của anh, lúc ấy ông ta thừa nhận tất cả mọi thứ. Các tư liệu liên quan ở dưới cùng.”

Giang Hạo nhíu chặt lông mày, lập tức lật đến trang cuối cùng, đây là một phần tư liệu khác, chỉ ít ỏi vài tờ, “Không đầy đủ ư?” “Đúng vậy, trong két sắt của Dương Đan có rất nhiều tài liệu không đầy đủ, Đổng Tất Thắng đã tự sát, chúng8ta không tìm được chứng cứ mới. Nếu như Đổng Tất Thắng có liên quan đến vụ án Mỹ Liên, vậy thì Phương Trạch... chắc chắn đã che giấu thông tin quan trọng. Chủ nhiệm, có cần xin điều tra vụ án của Mỹ Liên thêm một lần nữa không?”

Trong vụ án tham ô năm năm trước, Phương Trạch đã vào tù. Nếu điều tra một lần nữa, có thể nào liên lụy càng nhiều hơn không? Giang Hạo không phát biểu kiến, chỉ nói: “Chứng cứ để xin điều tra lại một lần nữa không đủ, tiếp tục tra thêm, tốt nhất có thể tìm ra một ít chứng cứ nữa. Chuyện nào ra chuyện đó, xử lý vụ án Nam Phương trước.”


“Vâng.”

Thư ký đi ra ngoài, Giang Hạo nhìn tài liệu, bất giác cau mày. Đổng Tất Thắng thật sự phạm tội chồng chất, ông ta đúng là2một con rắn độc núp trong quân đội. Anh nhớ rõ bốn năm năm trước, trong một lần diễn tập thực chiến ở rừng Tây Nam, anh và Đổng Tất Thắng kết hợp thành quân liên minh cùng nhau chống lại quân địch.

Khi đó Đổng Tất Thắng mới nhậm chức, đó là lần diễn tập thực chiến đầu tiên khi ông ta giữ chức Thủ trưởng. Đổng Tất Thắng là một người rất thiết thực, mặt chữ điền, bả vai rộng, làm cho người khác có cảm giác rất đáng tin. Mà trong lúc diễn tập, Đổng Tất Thắng cũng thật sự khiến cho Giang Hạo rất tin tưởng.

Hai năm sau, Đổng Tất Thắng tiếp tục thăng một cấp dựa vào thực lực và sự chăm chỉ. Cũng đúng vào năm đó, tâm lý của ông ta đã thay đổi, bắt đầu bành trướng, một khi đã bành trường thì2sẽ đi sai đường. Một bước sai, nhiều bước sai. Về sau ông ta đã chìm sâu trong đó không cách nào tự kiềm chế được.

Trong thời gian ba năm ngắn ngủi, Đổng Tất Thắng đã đánh mất tất cả địa vị và quyền thể mình phải chăm chỉ suốt nửa đời người mới đạt được, đều chỉ bởi một chữ tham.

Đỗ Lương Nhân cũng lên chức trong lúc đó, từ một nhân viên tài vụ quản lý sổ sách nhảy lên vị trí Chủ tịch tập đoàn Nam Phương. Bọn họ là quan thương cầu kết, thu được lợi nhuận trên trời một cách phi pháp trong các dự án phá bỏ và di dời. Từ khi Đỗ Lương Nhân bị tố cáo, Đổng Tất Thắng biết những ngày an nhân của mình đã chấm dứt. Ông ta biết mình trốn không thoát nên nổ súng tự sát. Còn6Đỗ Lương Nhân cũng bị pháp luật trừng trị và xã hội phê phán. Giang Hạo xem từng tờ một, trong lòng vô cùng rối rắm. Mỗi khi đọc một chữ, anh đều cảm thấy như bị giày vò. Một khi đã có ý muốn đi, anh rốt cuộc không bình tĩnh nổi để đọc những thứ này, càng xem càng thấy nặng nề.

Thứ bảy, cả nhà đi du lịch. Hiện giờ khí hậu mùa này rất dễ chịu, là thời gian tốt để đi du lịch. Giang Hạo lái xe chở cả nhà đến một nông trại ở vùng ngoại thành chơi. Còn chưa đến địa điểm, Lâm Thái Ấm đã cảm thán nói: “Nhờ phúc của cháu trai, chúng ta còn có thể được con trai dẫn ra ngoài chơi một chút.”


Giang Hạo đang lái xe đằng trước, quả thật trong lòng anh rất xấu hổ, “Sau này khi tiết trời đẹp, con sẽ đưa mọi người ra ngoài nhiều hơn, không cần đi xa quá, cả nhà chúng ta cùng nhau đi thăm thú. Ba, có được không?” Giang Chí Trung vẫn không thay đổi tác phong nghiêm túc và nói có nề có nếp: “Công việc quan trọng.”

Lâm Thái Ấm đánh ông một cái: “Ông nó, đi chơi còn xụ mặt, có thể vui vẻ một chút hay không?” Lúc này Hi Bảo bỗng hét lên, bé nhìn ra ngoài cửa sổ kêu to: “Woah, trên trời có điều kìa, mẹ ơi con cũng muốn thả diều!”

Kiều Tâm Duy xoa đầu con trai nói: “Được, đợi lát nữa chúng ta đi thả diều.”

Xuống xe, khẽ hít vào bầu không khí đó đã cảm thấy rất sảng khoái. Thời tiết của Đô Thành thật sự quá tệ, không khí vùng ngoại thành tốt hơn nhiều, trời cũng xanh hơn biết bao nhiêu.

Giang Hạo làm việc đều có mục đích. Kiều Tâm Duy và Lâm Thái Ấm chơi diều cùng với Hi Bảo, còn anh cùng Giang Chí Trung câu cá.

Giang Chí Trung không có sở thích gì đặc biệt, bình thường chỉ thích câu cá. “Ba, ngồi ở đây ạ.” Giang Chí Trung thong dong đi lên trước, Giang Hạo dìu ông ngồi xuống, rồi chuẩn bị cần câu và chuẩn bị mồi câu rất chu đáo. Ngồi ổn, mắt Giang Chí Trung nhìn chằm chằm mặt nước bồng bềnh, ngoài miệng lại nói: “A Hạo, con có việc cứ nói thẳng đi.” Giang Hạo hơi sửng sốt, “Con không có chuyện gì đâu ba, con cùng ba câu cá.” Giang Chí Trung không thay đổi sắc mặt mà chỉ hờ hững nói: “Được rồi, con là con trai ba, ba có thể không hiểu con? Bình thường con đều không muốn về nhà, bây giờ đột nhiên dẫn cả nhà đi du lịch, chắc chắn có vấn đề.” Giang Hạo cười giơ ngón tay cái với ông, “Vẫn không thoát khỏi được ánh mắt của ba.”


“Nói nghe xem.” Giang Hạo bỗng nhiên hơi căng thẳng, còn căng thẳng hơn so với báo cáo công việc, anh đi thẳng vào vấn đề nói: “Ba, con muốn tiếp quản Thịnh Thế.” Giang Chí Trung dừng lại, khuôn mặt bình tĩnh xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, ánh mắt cũng từ mặt nước bồng bềnh chuyển đến trên mặt con trai. “Muốn từ chức?”

“Vâng.”

“Nói lý do một chút đi.” “Con mệt rồi, cái cảnh tra án kết án, tra án kết án không có điểm dừng, cứ lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn, điều tra mãi không hết bản án cũng bắt không hết tội phạm. Con cảm thấy lặp lại những điều này không có ý nghĩa lớn. Hơn nữa mấy năm gần đây còn quan tâm quá ít đến gia đình, Tâm Duy, Hi Bảo và cả ba và mẹ nữa, con chưa làm tròn bổn phận hiếu thảo với ba mẹ, cũng không cho vợ con cuộc sống yên ổn. Ba, con nhận ra có những thứ đã mất đi sẽ không bù đắp được.”

Sắc mặt Giang Chí Trung trở nên xanh mét, nện thẳng cần câu lên đầu Giang Hạo, “Thằng khốn, ai dạy mày bỏ dở nửa chừng, ai dạy mày có đầu mà không có đuôi?!”

Tay cầm của cần câu có trọng lượng không nhẹ. Tay cầm kim loại đập “bốp” một cái vào trán Giang Hạo làm trán anh xuất hiện một vết thương. Vết thương nằm trên xương lông mày, máu tươi chảy xuống rất nhiều.

Giang Hạo sờ soạng thì cả tay đầy máu, “Ba, ba bình tĩnh một chút.” Có thể đã trưởng thành, khi anh trao đổi với ba của mình, không còn làm ngược lại mọi chuyện mà càng thêm quan tâm cảm xúc và ý kiến của ba. Giang Chí Trung tức giận đến cả người phát run, răn đe: “Nếu mày muốn vứt bỏ chính trị sang thương nghiệp thì đừng có nhận người ba này, hoặc chờ tao tắt thở thì tùy mày.”

“Ba...”


“Viện kiểm sát chỉ là nơi quá độ, để mày làm mấy vụ án quan trọng đạt được chiến tích. Mày ở quân đội có không ít công lao, ra ngoài rèn luyện hai ba năm, tòa thị chính sẽ có một vị trí dành cho mày, mày không hiểu sao? Tuổi mày còn nhỏ, rèn luyện thêm mấy năm là việc hoàn toàn có thể. Sao hả? Chế Viện kiểm sát là cái miếu nhỏ nên muốn từ bỏ chứ gì?”

“...” Giang Hạo không đáp được lời nào, anh biết quan niệm của ba rất cố chấp. Anh lựa chọn xuất ngũ, tuy ngoài miệng ba đồng ý nhưng trong lòng chắc chắn là bất mãn.

Bên kia Kiều Tâm Duy và Lâm Thái Âm nghe được tiếng tranh cãi thì chạy đến. Lâm Thái Âm giật mình, vội vàng bịt trân Giang Hạo lại, “Ông à, ông làm gì thế? Điên rồi sao?” Kiều Tâm Duy ôm Hi Bảo, lòng nóng như lửa đốt, muốn nhúng tay nhưng không nhúng được. Hi Bảo cũng sửng sốt, ngơ ngác nhìn ông nội và ba, trong ánh mắt chứa đựng nỗi sợ hãi sâu sắc, “Mẹ, tại sao ông nội lại đánh ba?” Kiều Tâm Duy che miệng Hi Bảo, lắc đầu ra hiệu cho con đừng nói chuyện. Cô rất lo lắng cho Giang Hạo, nhưng lúc này cô phải rời khỏi, “Hi Bảo, mẹ dẫn con đi tìm toilet, mẹ muốn đi nhà vệ sinh, được không?” Hi Bảo thật sự rất sợ. Từ trước đến nay bé chưa từng thấy ông nội đáng sợ như vậy, ông nội luôn hiền lành dễ gần. Bé ôm chặt cổ của mẹ, mếu máo nói: “Mẹ, con sợ..” Kiều Tâm Duy vỗ về lưng của con trai, nhanh chóng rời đi.

Lâm Thái Ấm: “Ông xem kìa, ông dọa cháu rồi... A Hạo con không sao chứ? Ôi chao ơi chảy nhiều máu thế!”

Giang Hạo kéo tay mẹ mình xuống: “Mẹ, con không sao.”

Giang Chí Trung không quan tâm nói một câu: “Tóm lại tạo không đồng ý, mày muốn từ chức đi tiếp quản Thịnh Thế, mày đừng bao giờ gọi tao là ba.” Nói xong Giang Chí Trung chắp tay sau lưng bỏ đi thẳng. “Này, ông ơi, ông nó... ông đi đâu thế?” Lâm Thái Âm bên này không nỡ bỏ lại Giang Hạo, bên kia lại lo cho chồng, bà rất sốt ruột.

Giang Hạo nói: “Mẹ, mẹ đi theo ba đi, con không sao đâu, vết thương nhỏ này vốn chẳng là gì đâu mà.” Lâm Thái Âm nhìn chồng mình càng ngày càng xa, bất đắc dĩ nói: “Haiz, được rồi, mẹ đi theo ba con, để mẹ gọi Tâm Duy lại đây.”

“Vâng.” Lòng Giang Hạo rất nặng nề. Bây giờ anh cũng không muốn ba mình khổ sở.


Nhấn Mở Bình Luận