Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quân Hôn Chớp Nhoáng - tác giả Ngư Ca


Thứ bảy của nửa tháng sau, Kiều Tâm Duy đột nhiên nhận được cuộc gọi từ số lạ, làm cô trở tay không kịp.

“A lố? Ai vậy?”

“Chào cô Kiều, tôi là Giang Hạo. Chúng ta đã gặp mặt ở nhà hàng lần trước.” Giọng nói rất trầm nhưng không khí khan, vừa bình tĩnh vừa rất thu hút.

“Khi nào cơ?” Hãy tha thứ cho cô, cô xem mắt quá nhiều rồi nên thật sự không nhớ lần trước là lần nào.

“Khoảng nửa tháng trước”

Kiều Tâm Duy cố gắng lục lọi ký ức, bỗng nhiên một quả đầu bóng loáng tỏa sáng xuất hiện trong đầu cô: “Địa Trung Hải?”

“Địa Trung Hải là gì?” Giang Hạo cảm thấy rất bực bội.

“Không có gì, không có gì, nói nhầm thối, anh... là Phó Cục trưởng gì đó đúng không?” Gọi Địa Trung Hải là nể mặt anh rồi đấy, nói thẳng ra là một ông hói.

Giang Hạo ở đầu bên kia điện thoại đã rơi vào trạng thái cạn lời, cô nàng Kiều tiểu thư được bạn bè khen ngợi này đã quên anh là ai mất rồi, quên còn chưa tính, cô ta lại còn nhận nhầm người. Chết tiệt! Giang Hạo cảm thấy không cam lòng, anh phân hơn thua với cô: “Cô Kiều, nếu đây là cách cô gây chú ý với tôi thì có thắng rồi đấy, bây giờ tôi rất tò mò, không biết hôm đó cô Kiều vội vàng chạy đi xem mắt đã tìm được người vừa ý hay chưa?”


Lần này lại tới Kiều Tâm Duy khô lời rồi, cô nhớ kĩ lại, cách nói chuyện của người đàn ông lớn tuổi ngậm núm vú cao su kia không phải như thế này. Trời quỷ thần ơi, anh ta là Giang Hạo, tên của Địa Trung Hải là Quách Hạo, mình đúng là óc lừa mà.

“Anh... Anh là Giang Hạo” Cô xấu hổ cùng cực, cuối cùng cũng nhớ được rồi.

Mặt Giang Hạo đã đen thui toàn bộ rồi, tốt xấu gì cũng gặp nhau hai lần, thế mà cô gái này không hề có chút ấn tượng nào với anh. Đây là sự nhục nhã rất lớn, anh nặng nề trả lời: “Phải”

“Ha ha, anh tìm tôi có chuyện gì không?” Người đi xem mắt gọi điện lại cho mình, ý đồ quá rõ ràng, anh ta muốn hẹn hò thử với cô. Dù hiểu rõ nhưng cô vẫn cố hỏi.

“Không biết hôm nay cô Kiều có rảnh không, tối nay cùng ăn một bữa cơm với tôi?”

“Tối nay hả, tôi không rảnh” Thứ nhất, loại quân nhân cấp cao quyền uy này không phù hợp với cô. Thứ hai, tối nay đúng là cô có chuyện bận thật.

Giang Hạo thật muốn chửi thề mà, anh hít sâu hại hơi mới nhịn xuống được. Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện thoại với phụ nữ sau cuộc xem mắt, và đây cũng là lần đầu tiên, sự chủ động của anh bị từ chối thẳng thừng. Anh xác định và chắc chắn rằng trong danh sách xem mắt của cổ Kiều này, anh là một trong những đối tượng bị gạch bỏ.

Cuộc gọi kết thúc, Kiều Tâm Duy tiện tay đặt điện thoại xuống. Cô không để ý lắm tới chuyện này: “Mẹ có muốn đi vệ sinh không ạ? Con định dọn toilet”

***

Nửa tháng sau, thành phố bị giăng bởi màn sương dày cuối cùng nhường chỗ cho ánh nắng chói chang.

Khu Long Tuyền được gọi là khu đất quý giá có phong thủy tốt nhất thành phố, tấc đất tấc vàng, có tiền chưa chắc đã mua được nhà ở đây. Những người quyền thế, đặc biệt là quan chức cấp cao để ý chuyện phong thủy hơn người dân bình thường, họ đều mua nhà ở quanh khu này.

Biệt thự nhà họ Giang tọa lạc ở vị trí trung tâm của khu Long Tuyền, lô đất ấy ẩn mình đằng sau sự náo nhiệt, phồn hoa, chỉ còn vẻ yên tĩnh và bình yên đến lạ.

Cán bộ ưu tú đã về hưu Giang Chí Trung và vợ Lâm Thái m đang ngồi trên sofa cùng xem một cuốn album ảnh. Đây là album tổng hợp danh sách các cô gái trẻ độc thân có điều kiện xuất thân tốt.

Hai ông bà đang cố gắng tìm kiếm đối tượng phù hợp cho con trai độc nhất của mình.

Nghe tiếng xe hơi, Lâm Thái m vội đóng album lại. Bà nói: “Con trai về rồi, lão đầu trọc, mau cất cái này đi, lỡ mà con trai nhìn thấy thì lại không vui nữa”


Giọng nói không vui của Giang Chí Trung vang lên: “Cất cất cái gì, nếu nó nghiêm túc tìm người để hẹn hò, thì hai ông bà già chúng ta còn cần phải quan tâm đến chuyện kết hôn của nó sao?!”

Một lát sau, cửa lớn mở ra, Giang Hạo xuất hiện. Anh mặc quân trang, tư thế nghiêm nghị và mạnh mẽ: “Ba, mẹ, con vừa về”

Trong đợt diễn tập thực chiến lần này, anh phải đến một vùng núi hoang sơ trong nửa tháng, may mắn là anh đã hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự định. Tuy nhiên, cả người mệt mỏi đến nỗi muốn lắc lư ngã xuống. Chào ba mẹ một tiếng, anh nhanh chóng đi lên lầu.

“Con trai, con về thật đúng lúc. Tối nay nhà mình có hẹn với gia đình bác Kỷ đấy” Lâm Thái m vội gọi anh lại.

Giang Hạo cau mày, không nói đồng ý hay không.

“Bộ vest đặt may hôm trước của con treo ở trong tủ, con nghỉ ngơi một lát rồi nhớ thay đồ đấy”

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng đáp: “Con rất mệt, con chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thật sâu, không muốn đi đâu cả” Anh không muốn từ chối sự nhiệt tình của mẹ, nhưng cũng không đồng ý với việc làm trước nói sau hay được voi đòi tiền của bà.

“Con trai à, con đã lớn rồi. Mẹ nghe nói, con gái của bác Kỷ, con bé tên Kỷ San San ấy, ngoại hình rất đẹp, tuổi tác phù hợp với con, nhỏ hơn con bốn tuổi, tốt nghiệp Thạc sĩ ở Bắc Đại. Con đến gặp mặt con bé một lát đi”

“Không đi” Gương mặt Giang Hạo đen sì. Đây là lần thứ n mẹ làm mai cho anh rồi, mỗi lần về thủ đô là y như rằng các bữa tiệc ào ào kéo đến, chán chường không sao tả xiết.

Hơn nữa, cách đây không lâu, anh vừa bị một cô Kiều-gì-đó từ chối trong buổi xem mắt vì vội phải “chạy số” tiếp theo. Tha thứ cho anh, anh chỉ nhớ cô ấy họ Kiều thôi.

“Lần này mày không muốn đi cũng phải đi!” Giọng nói nghiêm túc và to rõ của Giang Chí Trung vang lên, nếu không phải viên đạn vẫn còn ghim trong cơ thể khiến ông không thể đảm nhiệm vị trí thì ông cũng không về hưu sớm như vậy. Ông đã làm một người lính gần cả cuộc đời mình, vì vậy chỉ huy giống như một thói quen, dù ở nhà, ông vẫn toát ra vẻ uy nghiêm.


“Con đã nói không đi thì sẽ không đi. Những cuộc hẹn xem mắt ba mẹ sắp xếp có lần nào con không đi chưa? Hôm nay con mới về nhà, quần áo còn chưa thay, con thật sự rất mệt mỏi”

Giang Chí Trung bình tĩnh lại gần, ông trình trọng nói: “Thành gia lập nghiệp, muốn lập nghiệp thì phải xây dựng tổ ẩm trước, điều này sẽ tốt cho đường sự nghiệp của mày. Mày nhìn mấy đứa tổ phó trong đoàn của mày xem, đứa nào mà chưa lập gia đình?! Mày đã ba mươi hai tuổi rồi, lúc ba mày tầm tuổi này thì mày đã cầm súng chạy nhong nhong rồi”

“Thời của ba khác, thời của con khác. Bây giờ bốn mươi tuổi kết hôn vẫn chưa muộn, đàn ông càng già càng giá trị”

Lâm Thái m nháy mắt liên tục ra hiệu Giang Hạo đừng chống đối ba mình nữa: “Đều có lý, đều có lý cả...” Tính cách của chồng và con trai đều rất nóng nảy, mỗi lần cãi nhau như thể sao Hỏa đụng Trái đất, bà chỉ có thể làm dịu bầu không khí xuống.

“Ông xã, ông bình tĩnh nói chuyện, có gì đâu mà vội...?! Con trai, ba con nói đúng đấy, cưới một người vợ hiền sẽ giúp ích cho con đường sự nghiệp sau này. Điều kiện cơ bản đánh giá cho con lên chức chính là tình trạng hôn nhân của con, con tìm hiểu Kỷ San San thử xem, đây là con gái rượu của bác Kỷ, anh trai Kỷ Thâm của con bé làm

quân đội giống con, chức vị cũng không thấp. Bác Kỷ là lãnh đạo về hưu của Hiệp hội, gia đình gia giáo, mẹ chọn tới chọn lui vẫn cứ thấy Kỷ San San rất xứng với con. Gặp mặt thử đi, chắc chắn con sẽ thích con bé”

Giang Hạo nói: “Mẹ, lần nào mẹ cũng nói giống hệt nhau, cô nào cũng phù hợp như thế thì con cưới hết về là được

rồi.”

Giang Chí Trung quát: “Thằng mất dạy, sao mày dám nói chuyện với mẹ mày như vậy hả, đừng tưởng đạt được dăm ba cái thành tích ở quân đội thì mày chả cần biết lớn nhỏ là gì, tối nay mày phải đi, đã hẹn xong cả rồi.”


Nhấn Mở Bình Luận