“Chưa.” Hoắc Vi Vũ trả lời, mặt hơi hơi phiếm hồng.
Anh ta cũng quá mạnh đi, nhìn thấy cô liến muốn cái kia cái kia.
Trước kia cô còn lo lắng gả cho Cố Cảo Đình sẽ trở thánh lão xử nữ.
Anh ta cấm dục, lãnh đạm, lạnh bạc, phàm là người đến gần anh ta liền giống như bị đóng băng.
Xem ra, là cô quá lo lắng rồi.
Anh ta như vậy làm sao người ta chịu được!
“Sao còn chưa hết?” Cố Cảo Đình nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi.
Thật đúng là đàn ông thẳng thắn.
Hoắc Vi Vũ thấy anh có chút nóng nảy, khóe miệng co quắp nói:
“Vấn đề này anh không nên hỏi tôi, nên hỏi mấy bác sĩ mới đúng.”
“Không phải cô là người hiểu rõ nhất sao?” Cố Cảo Đình nhìn cô nói.
Hoắc Vi Vũ im lặng, chỉ có thể đẩy anh ra.
Anh không nhúc nhích tý nào, ngày càng tiến lại gần cô.
Hô hấp phả vào trong mặt của cô.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hoắc Vi Vũ hơi run rẩy đẩy tay anh ta ra.
“Tôi nóng.” Cô kháng nghị.
“Làm sao nóng vậy, tôi còn chưa làm gì cô nha.” Cố Cảo Đình mập mờ nói.
Ánh mắt anh nhìn, rơi vào đôi môi đỏ thẳm của cô, trong mắt dậy sóng.
Khuôn mặt tuấn tú từ từ tới gần cô.
Hoắc Vi Vũ bụm môi mình lại:
“Cái kia, anh đã đồng ý cho tôi tự do, tôi không cảm thấy anh uy vũ, lại thấy anh có chút vô lại.”
Cố Cảo Đình không vui: “Tôi làm cô mất tự do?”
“Lúc đầu đã nói cho tôi thời gian nghĩ trưa, anh nói xem?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
Đôi mắt của Cố Cảo Đình trầm xuống, lui về sau một bước, bực bội quay mặt sang chỗ khác, yết hầu khiêu gợi nhấp nhô:
“Vậy cô đi ngủ đi.”
Hoắc Vi Vũ không tin anh dễ nói chuyện như vậy.
Cô dựa vào tường đi vào phòng ngủ, giống như một con cua.
Cố Cảo Đình nhìn cô phòng bị như vậy, trong lòng thấy không thoải mái, nhíu mày, nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ rùng mình một cái, chạy nhanh vào phòng ngủ, đóng cửa, thuận tiện khóa cửa lại luôn.
Cô liền tò mò, Cố Cảo Đình tới đây làm gì. Không phải anh rất bề bộn công việc sao?
Không lừa đảo cũng là đạo chích!
Để anh ta bên ngoài, hơi mạo hiểm.
Hoắc Vi Vũ hé cửa ra, nhìn qua khe cửa.
Cố Cảo Đình đứng ngay trước cửa của cô.
Cô giật nảy mình, đang định đóng cửa, nhưng chậm một bước.
Cố Cảo Đình đẩy cửa tiến vào.
Hành động của anh chọc giận cô.
Hoắc Vi Vũ chống nạnh, mặt hất lên, một bộ dạng không đỡ nổi nói:
“Làm gì.”
Cố Cảo Đình thấy cô thật giống như một con mèo nhỏ.
Bị chọc một chút, liền xù lông, xuất ra móng vuốt, sẵn sàng chiến đấu.
Anh rất muốn giam cầm cô vào lòng, nhìn bộ dạng nũng nịu nịnh nọt của cô.
Cố Cảo Đình không trả lời cô, ngồi lên giường, xong mới lên tiếng:
“Không phải buồn ngủ sao? Tôi ngủ cùng cô.”
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng:
“Tôi lớn rồi, không cần người khác ngủ chung.”
“Cho nên tôi đang tập cho cô thích ứng, từ nay về sau cô sẽ ngủ cùng với tôi, không cần cảm ơn.” Cố Cảo Đình cuồng ngạo nói.
Hoắc Vi Vũ lười tranh cãi với anh, xoay người định rời đi.
Cô vừa đi được hai bước, còn chưa kịp mở cửa ra.
Cố Cảo Đình liền nhảy về phía cô, giống như một con sư tử, ôm lấy cô, dễ dàng nâng cô lên, đặt cô lên giường, nằm chung với anh.
Hoắc Vi Vũ giãy dụa.
Anh ta hôn vào gáy cô.
Một cỗ tê dại truyền đến, người Hoắc Vi Vũ cứng ngắc.
Cô từng xem qua một quyển tạp chí, trong đó nói, đàn ông mà hôn gáy phụ nữ biểu thị chiếm hữu cùng dục vọng.
Anh ta muốn chiếm hữu cô?!!!