“Như thế nào? anh nếu là cảm thấy khó ăn, có thể không ăn, anh ăn cảm thấy ủy khuất, tôi cho anh ăn, tôi so với anh càng ủy khuất. Thôi, đồ ăn bình dân chúng tôi vào không được bụng người sang trọng, tôi về sau chú ý, sẽ không lại tự cho là đúng, đi ngủ, tư lệnh tùy ý.” Hoắc Vi Vũ ném tay Cố Cảo Đình ra, hướng tới phòng mình, nằm vào trên giường.
còn đói bụng kêu lộc cộc lộc cộc.
Vốn dĩ chính là bị đói tỉnh, đi ra ngoài nấu cơm, ý tốt cho anh chén lớn, còn bị quở trách như vậy.
Hoắc Vi Vũ bực bội, mở ra di động, ở trên Weibo oán giận nói: “Cửa son hào đình yến —— gặp ghét bỏ, nhà anh đói rã xương —— không được ăn.”
Vừa phát đi ra, liền có người trên mạng trêu chọc nói: “Mỹ nữ, tôi mời cô ăn cơm nha. khách sạn Shangri-La, tôi mở phòng chờ cô tới.”
“cút.” Hoắc Vi Vũ khí phách trả lời một tiếng, đem điện thoại ném ở một bên.
Di động vang lên tới.
Cô xem là Thường Yến, tiếp nghe.
“Chị Vi Vũ, chị tìm được việc làm chưa?”
“Còn không có, hôm nay mới đầu ra ngoài sơ lược lý lịch, không nhanh như vậy.” Hoắc Vi Vũ mất hết hứng thú nói.
“chị không phải có bạn mở công ty tư nhân sao?”
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hoắc Vi Vũ ánh mắt ảm đạm vài phần, “chị không nghĩ bọn họ biết tình cảnh của chị, việc nhỏ này phải nhờ bọn họ hỗ trợ, chị đây còn muốn hay không sống?”
“Ha hả. Cũng đúng.” Thường Yến cười gượng vuốt mông ngựa nói: “Lấy năng lực của chị Vi Vũ, tìm công việc còn không đơn giản, đúng rồi, tôi có bạn làm ở bộ phận nhân sự công ty hữu hạn giải trí Kình Thiên, tổng giám đốc bọn họ thiếu một thư ký, nếu không ngày mai chị đi phỏng vấn thử xem, thời gian thử việc lương tháng liền có mười ngàn.”
Hoắc Vi Vũ do dự một hồi.
Trên người cô chỉ có hơn ba ngàn, mười lăm tháng sau còn phải đóng tiền thuê nhà, xác định cần một công việc khẩn cấp.
“Đem địa chỉ cùng phương thức liên hệ cho chị đi.” Hoắc Vi Vũ nói.
“một hồi em đem phương thức liên hệ của chị cho anh ấy, ngày mai anh ấysẽ liên hệ với chị, cố lên.” Yến Tử cổ vũ Hoắc Vi Vũ.
“Cảm ơn.”
“Hẳn là, chị Vi Vũ, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.” Yến Tử cúp điện thoại.
Hoắc Vi Vũ nằm ở trên giường ngẩn người.
Đã đói bụng ngủ không được.
Cũng không biết nhà ai không phúc hậu làm đồ ăn khuya.
hỗn hợp mùi hương trứng và thịt nướng, hòa hợp với ngọt béo phô mai, kẹp với sữa bò tươi ngon.
Cô nghe dạ dày đói đau.
cửa bị đẩy ra.
Cố Cảo Đình bưng một mâm ánh vàng rực rỡ đồ ăn tiến vào.
Hoắc Vi Vũ ngó anh liếc mắt một cái, tức giận, xoay mặt, không nhìn anh.
Cố Cảo Đình đi đến trước mặt cô.
Hoắc Vi Vũ xoay người, lưng hướng tới anh.
Cố Cảo Đình đem mâm đặt ở trên tủ đầu giường, ra lệnh: “Xoay người lại.”
đôi mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống nhìn không khí, không nhúc nhích.
Cố Cảo Đình cậy mạnh kéo cô ngồi dậy.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày trừng hướng anh, “Ăn no, có sức lực ghê gớm.”
Cố Cảo Đình: “……”
Anh múc một muỗng cơm chiên trứng đưa tới trước miệng cô, “cô cũng có thể có sức lực.”
Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua cơm chiên trứng.
thì ra, mùi hương nồng đậm bữa ăn khuya là Cố Cảo Đình làm.
Cô không thích anh dã man, không thích anh áp bách, không vì ba đấu gạo khom lưng.
Miệng ngậm chặt, không có há mồm.
Cố Cảo Đình bất đắc dĩ, cái muỗng đưa đến trong miệng mình, cúi người, nhắm ngay cô môi, mớm cho cô ăn.
Hoắc Vi Vũ giãy giụa, không muốn bị cưỡng bách.
Anh chắn môi cô, ấn ót cô, đem cơm một chút đút cho cô.
“um, um, um.” sức lực Hoắc Vi Vũ không địch lại, đỏ hồng con mắt, đơn giản không giãy giụa, uổng phí sức lực.