Cố Cảo Đình lái xe.
Hoắc Vi Vũ nhìn một bên mặt của anh ta. Mặt trời chiều ngã về tây, bầu trời nhuộm đỏ một mảng, ánh tà dương chiếu vào gương mặt anh tuấn cương nghị của anh ta, đẹp đến nín thở.
Nếu bối cảnh thân phận của Cố Cảo Đình không lớn mạnh, nhờ vào gương mặt này vẫn có thể sống tiếp được, khẳng định sẽ có vô số phụ nữ nguyện ý vì anh ta mà ném tiền qua cửa sổ.
Mười lăm năm trước trong quân đội anh ta là đệ nhất mỹ nam, chỉ là, anh ta nhanh chóng lớn mạnh, xưng bá một phương, ai cũng không dám bình luận tướng mạo của anh nữa, đều bị khí thế cường đại của anh khuất phục.
Cô không tưởng tượng nổi, sẽ có một ngày cô phải gả cho anh, cô sợ người đàn ông này nhất.
Cố Cảo Đình lạnh lùng liếc Hoắc Vi Vũ. Bốn mắt nhìn nhau. Hoắc Vi Vũ bị bắt quả tang, hơi kinh hãi.
“Tôi cho phép cô nhìn.” Giọng điệu của anh như một vị quân vương cao cao tại thượng, giống như đang bố thí, nói xong, lạnh lùng nhìn về phía trước.
“A” Hoắc Vi Vũ khẽ cười một tiếng, quay mặt qua, nhìn ra ngoài cửa sổ, lười biếng nói:
“Cũng không có gì đẹp.”
Mắt Cố Cảo Đình thâm trầm xẹt qua một tia sáng lạnh, bờ môi nhấp thành hình chữ nhất, trào phúng nói ra:
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
“Vậy cô cảm thấy ai đẹp?”
“Anh ta.” Hoắc Vi Vũ chỉ vào Hình Tôn tên poster, tùy ý nói.
Cố Cảo Đình lướt qua tấm áp phích, lạnh lùng nói:
“Không những mắt cô không tốt, mà quan điểm cũng khác người.”
Hoắc Vi Vũ khẽ thở dài, quả thật mắt cô không tốt. Trước kia cô vẫn cho là Cố Cảo Đình không quan hệ nam nữ, lạnh lẽo, bá đạo, tới gần anh ta là cảm thấy lạnh thấu xương như muốn đóng băng, anh ta không đặt ai vào mắt, luôn cao cao tại thượng.
Nhưng mà, vừa rồi ở trên xe… Hoắc Vi Vũ liền đỏ mặt.
Cố Cảo Đình là người đàn ông tràn đầy ánh sáng mê hoặc, thành thục, bá đạo, tỏa sáng, nồng nhiệt.
Anh ta tùy tiện đụng trúng, vậy mà cô đã làm ra cái chuyện gì rồi.
Hoắc Vi Vũ không tự nhiên vén tóc lên, tay chống lên trán nhìn ra cửa sổ.
Cố Cảo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, ngày càng lạnh lẽo, gọi điện thoại nói:
“Đổi áp phích Hình Tôn trên quãng trường Ngũ Nguyệt cho ta.”
Cố Cảo Đình dừng lại vài giây, nói tiếp:
“Đổi lại không cho hắn hóa trang trước khi chụp hình.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Cố Cảo Đình thật đúng là không phải hung ác bình thường, tàn nhẫn không ai bằng.
Cô vẫn không nên cười trên nổi đau của người khác, một khi Cố Cảo Đình phát hiện cô đi sửa màng dưới, thì cuộc sống sau này sẽ vô cùng bi thảm rồi.
“Cố Cảo Đình, tôi muốn đi WC.” Hoắc Vi Vũ nói.
“Kìm chế lại cho tôi.” Cố Cảo Đình bá đạo nói.
“Tôi không phải vòi nước, nhịn không lâu được đâu, anh chạy nhanh qua đường cao tốc kia đi, nhất định có nhà vệ sinh.”
Hoắc Vi Vũ oán hận nói, thò cổ ra ngoài cửa sổ dò xét, tròng mắt đen láy chuyển động.
Lúc đi WC, cô sẽ tìm cơ hội chuồn.
Cố Cảo Đình quét mắt nhìn Hoắc Vi Vũ. Cô sợ anh ta phát hiện ra suy nghĩ của mình, liền nhìn thẳng anh ta, đôi mắt xinh đẹp phản chiếu hình dạng của anh.
Phảng phất như anh lạc vào thế giới của cô.
Cố Cảo Đình thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên dừng xe, gọi điện thoại, ra lệnh:
“Lấy ta làm tâm điểm, khuyếch tán ra ngoài năm trăm mét, phong tỏa đường đi, toàn bộ binh lính xuống xe, quay lưng về phía ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được quay đầu lại.”
Hoắc Vi Vũ nhìn xe đi phía sau bọn họ, một số vượt qua bọn họ, một số lùi lại, đâu vào đấy, nghiêm chỉnh như đang huấn luyện.
“Nhìn cái gì, không phải muốn đi WC sao?” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
Lưng Hoắc Vi Vũ cứng ngắc, khó tin hỏi:
“Chẳng lẽ anh muốn tôi giải quyết ngay trên đường cao tốc hả?”