đôi mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống, nhìn Búi Búi trên đài nhảy quyến rũ.
đồ thiếu nữ mặc vốn ít, một cái nhấc chân, một cái giạng thẳng chân, đều có thể làm các đàn ông dưới đài nhiệt huyết sôi trào.
Cô cup B, như thế nào cùng người cup E đấu.
Hoắc Vi Vũ xem thực happy, thua thực bình tĩnh.
“Chị Vi Vũ, làm sao bây giờ?” Thường Yến càng xem càng khẩn trương, liếc mắt ngực Hoắc Vi Vũ một cái, sắc mặt trở nên trắng.
Hoắc Vi Vũ không liếc mắt Thường Yến một cái, đối với Cố Kiều Tuyết giọng lạnh lùng nói: “Đi toilet.”
“cô không phải là muốn chuồn đi, bất quá, thừa nhận chính mình không có sức hấp dẫn của phụ nữ là được, dù sao cô cũng bị người bỏ hai lần.” Cố Kiều Tuyết dương dương đắc ý nói.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, cái loại mê hoặc này từ trong xương cốt lộ ra tới.
Không phải Búi Búi ăn mặc BJ ni, lộ ra sóng gió, là có thể có cảm tính khí tràng.
“Nếu muốn chuồn đi, thì sẽ không tới, cô suy nghĩ nhiều.” Hoắc Vi Vũ nói, đi hướng toilet.
Cố Kiều Tuyết ra hiệu bằng mắt với một cô gái bên người.
cô gái kia, lập tức đuổi kịp Hoắc Vi Vũ.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Thường Yến lo lắng mong chờ bọn họ.
Hoắc Vi Vũ vững vàng nhìn phía trước, quẹo.
cô gái lập tức chạy tới, phát hiện Hoắc Vi Vũ biến mất ở trên hành lang.
Cô dậm chân, lập tức chạy về Cố Kiều Tuyết báo lại.
“Tiểu Tuyết, Hoắc Vi Vũ chạy mất.”
Cố Kiều Tuyết tức giận, ánh mắt hung dữ, một cái tát đánh vào trên mặt Thường Yến.
Thường Yến bụm mặt.
Cố Kiều Tuyết còn chưa hả giận, dùng sức đá, giày cao gót giẫm ở giữa ngực Thường Yến.
Thường Yến che lại ngực phát đau ngã trên mặt đất.
“cô nhìn xem cô dạy bạn kiểu gì, thật có lòng đi, đồ đê tiện.” Cố Kiều Tuyết chỉ vào Thường Yến mắng.
Thường Yến khóc sướt mướt quỳ trở lại trên mặt đất.
“Tiểu Tuyết, hiện tại làm gì cô ta bây giờ?” bạn của Cố Kiều Tuyết hỏi.
“Tôi nhìn mặt của ả thấy phiền lòng, đem mặt nó huỷ hoại.” Cố Kiều Tuyết thở phì phì nói.
“đừng mà, cầu xin cô, Cố tiểu thư, đừng mà, tôi cũng không dám va chạm với cô nữa, lúc nãy không phải cố ý, thật sự không phải cố ý.” Thường Yến van nài.
Cố Kiều Tuyết đá văng Thường Yến ra, phân phó nói: “làm đi.”
bạn cô từ trong túi xách lấy ra dao nhỏ, từng bước dồn ép hướng Thường Yến.
“Nếu cô huỷ hoại gương mặt cô ấy, ngày mai cảnh sát liền sẽ mang cô đi.” Hoắc Vi Vũ ung dung nói, đi qua, rút giấy, lười nhác lau tay.
ánh mắt lạnh liếc Thường Yến.
Nguyên lai, cô là bởi vì đụng phải Cố Kiều Tuyết bị chỉa mũi nhọn vào.
Không dám vì cô bênh vực kẻ yếu hắt rượu!
“Chị Vi Vũ, cứu cứu em, cứu cứu em.” Thường Yến cầu cứu nói.
Hoắc Vi Vũ cúi người, nâng cằm Thường Yến lên, ngón tay ôn nhu đem tóc trên mặt cô chuyển qua bên tai.
Thường Yến thở cũng không dám thở.
Hoắc Vi Vũ hơi hơi giơ lên khóe miệng, giọng thanh lãnh nói: “Thường Yến, lần này tôi giúp cô, về sau mặc kệ cô phát sinh chuyện gì, đều đừng tới tìm tôi, cô không phải bạn tôi, nghe rõ chưa?”
“Chị Vi Vũ……” Thường Yến muốn nói lại thôi.
Trong đám người một trận âm thanh ồn ào.
Búi Búi uống xong một chén rượu, đạt được 6 vạn đồng thù lao.
Cố Kiều Tuyết thực hài lòng, nhìn Hoắc Vi Vũ, khiêu khích nói: “Tới phiên cô.”
Hoắc Vi Vũ đi lên đài cao.
Cô mặc váy thực bình thường, trong đám người một mảnh âm thanh thổn thức.
Cô coi như không có nghe thấy, giơ tay, xoay tròn, chân vươn ra.
nhạc nhẹ vang lên không hợp với không khí quán bar.
tiếng đàn tỳ bà, giống như buổi sáng tươi mát đứng ở trong rừng trúc, một người đẹp cổ điển nhảy múa đón gió.
Cố Cảo Đình ở giữa binh lính mở đường đi đến, liếc trên đài cao, đôi mắt ngừng lại, dừng bước chân.