“Nếu như trở thành phân sói, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đi ra bên ngoài.
Khóe miệng Thượng trung tá hơi hơi dương lên.
Hoắc Vi Vũ thấy anh ta cười trộm, lông mày dựng đứng lên:
“Anh cười cái gì?”
“Một đóa hoa dại cắm trên bãi phân sói, khẳng định rất tươi tốt.” Thượng trung tá vừa cười vừa nói.
Sắc mặt của Hoắc Vi Vũ lúc trắng lúc đỏ. Tên Thượng trung tá này còn khó đối phó hơn tên phó quan lúc trước nữa.
Đi tới cửa thang máy, Hoắc Vi Vũ ấn nút xuống dưới, khoanh tay trước ngực, đứng trước thang máy, nhìn con số đang nhảy trên đó.
Thượng trung tá dơ tay ra ấn nút lên trên.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, liếc xéo nhìn Thượng trung tá:
“Anh cố ý chống đối với tôi, ấn nút lên trên, định đi lên trên tầng hả!”
“Không dám thưa phu nhân, chúng ta thật sự phải đi lên, phi cơ đã đậu ở trên sân thượng rồi.” Thượng trung tá nghiêm túc đáp.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hoắc Vi Vũ: “…”
Cô bất đắc dĩ nhìn lên trên tầng.
Trực thăng tư nhân chuyển động, tiếng mô tơ ong ong khiến cô muốn điếc.
Thượng trung tá đưa tai nghe cách âm cho Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ chậm chạp tiếp nhận, đeo lên lỗ tai, tựa người vào ghế, chân gác lên lên ghế phía trước.
Thượng trung tá cúi đầu cười, ngồi cạnh cô. Hoắc Vi Vũ quái lạ nhìn Thượng trung tá: “Anh lại cười cái gì?”
“Phu nhân với Tư lệnh thật sự là một cặp trời sinh.” Thượng trung tá hứng thú nói ra.
Cô với Cố Cảo Đình? Một đôi?
Hoắc Vi Vũ rùng mình một cái, quái dị nói ra:
“Xứng đôi? Giới tính xứng thì đúng hơn.”
Nữa giờ sau, phi cơ dần dần hạ xuống.
Hoắc Vi Vũ nhìn ra cửa sổ, một rừng cây dày đặc, thật âm u đáng sợ, trong lòng Hoắc Vi Vũ có chút hoảng sợ. Cố Cảo Đình thật sự vứt cô đến Hắc Tùng Lâm này sao?
Hoắc Vi Vũ nhìn Thượng trung tá, quan sát sắc mặt của anh ta.
“Nếu bây giờ phu nhân xin lỗi vẫn còn kịp.” Thượng trung tá ôn hòa nói.
Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác, giẫm xuống dưới một cái:
“Hai chữ đó, tôi không biết đọc.”
“Phu nhân thông minh tuyệt đỉnh, một lát sẽ học được liền.” Thượng trung tá nhìn Hoắc Vi Vũ nói.
Hoắc Vi Vũ không thèm quan tâm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi máy bay hạ cánh, Hoắc Vi Vũ lại được an bài ngồi trên một chiếc hummer đen.
“Tư lệnh bảo che mắt phu nhân lại.” Thượng trung tá lấy ra một chiếc khăn lụa màu đen.
Hoắc Vi Vũ sảng khoái nhận khăn trong tay Thượng trung tá, tự mình đeo vô.
“Ngaooo… ngaoo…ngaooo..”
Ngoài cửa sổ, một hồi tiếng sói tru truyền vào.
Chân mày Hoắc Vi Vũ cau lại, thật sự có sói.
“Anh không muốn nói gì với tôi sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi, nắm chặt dây an toàn, xoa dịu khẩn trương.
“Sói hợp tác tập thể, cùng nhau xua đuổi tấn công con mồi, đầu tiên cắn vào động mạch chủ của con người, tiếp theo cắn chặt không thả, cho đến khi con người tắt thở mới thôi, nhưng mà, bọn chúng không ăn xương, nên cũng không hoàn toàn trở thành phân sói đâu.” Thượng trung tá cố ý nói ra.
“Tôi thật sự cảm ơn nha.” Hoắc Vi Vũ bực bội nói.
“Sói ở đây đều là sói hoang, không có cho ăn…”
“Ngươi có thể im miệng.” Hoắc Vi Vũ cắt lời trung tá:
“Cố Cảo Đình định để tôi ở nơi quỷ quái này bao lâu?”
“Tính khí của Tư lệnh không ai đoán được, chẳng qua, tôi đoán, chắc là để phu nhân ngây ngốc ở nơi này đến khi chịu xin lỗi mới thôi, tôi cho phu nhân một lời khuyên, đừng có chọc giận Tư lệnh, làm theo tâm ý của ngài ấy, khiến Tư lệnh dễ chịu, có thể, thu hoạch ngoài sức tưởng tượng.” Thượng trung tá cung kính nói.
“Vậy để anh ta đi chết đi.” Hoắc Vi Vũ lười nhác nói.
Xe dừng lại, tiếng sói tru xung quanh nghe càng rõ ràng.
Theo bản năng Hoắc Vi Vũ kéo bịt mắt ra, liền bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh…